Sau đó không có mở cửa, Hồ Tâm Nguyệt đã đẩy cửa phòng ra, cười nói:
- Vừa rồi ta nghe Hứa đại quan nhân nhắc tới ta!
Quần áo phiêu dật và dung mạo của Thường Hi xuất hiện.
Hứa Tiên cau mày, cảnh giác nói:
- Hồ Tâm Nguyệt, ngươi tới làm cái gì?
Chẳng lẽ còn không chịu buông tha việc tới tìm mình gây phiền toái, nhưng chỉ cần nương tử ra tay, nàng sẽ là vật trong tay, nhưng Bạch Tố Trinh bên cạnh, dường như không định ra tay.
Hồ Tâm Nguyệt chắp tay sau lưng, dáng người kiều mị đi tới trước mặt của Hứa Tiên, nói:
- Hứa đại quan nhân chớ kinh hoảng, ta tới đây để vật quy nguyên chủ, đem thân thể trả lại cho Thường Hi cô nương.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi có âm mưu gì?
Hắn cũng không ngây thơ tới mức tin tưởng những lời này.
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên phát hiện Bạch Tố Trinh ở đây, nói:
- Ồ, đây không phải tiểu Bạch sao? Chúng ta đã mấy trăm năm không gặp nhau, lâu quá rồi nhỉ!
Hoàn toàn dùng giọng điệu của lão bằng hữu.
Ánh mắt Bạch Tố Trinh rời rạc, nói:
- Tiểu... Tiểu Nguyệt...
Hồ Tâm Nguyệt cười cười nói nói rất dịu dàng.
- Này, lúc trước ngươi đã lừa ta, bộ dáng của ngươi cũng như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng muốn gạt ta.
Bạch Tố Trinh thở một hơi thật dài, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Nguyệt, chuyện đã qua rồi, lại nói ta cũng không muốn đi tới nơi đó...
Hồ Tâm Nguyệt cười tủm tỉm vươn tay ra, nói:
- Cho nên, ngươi nguyện ý tha thứ cho ta sao, đến đây đi, hòa hảo a!
Sau đó vươn bàn tay trắng nõn về phía trước, Bạch Tố Trinh trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ có nên bắt tay hay không, Hứa Tiên đã kéo Bạch Tố Trinh ra sau lưng.
- Trước tiên giao thân thể Thường Hi ra rồi nói sau!
Bạch Tố Trinh nghiêng người đi, ngoan ngoãn trốn sau lưng của Hứa Tiên.
Hồ Tâm Nguyệt thu tay lại, nói:
- Không được!
- Ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta nói là hiện tại không được, với tư cách trao đổi, Hứa công tử cũng phải giao lại đuôi hồ ly cho ta mới được.
Hứa Tiên sớm có sở liệu, nói:
- Chuyện này không có vấn đề, hiện tại trao đổi đi, sau đó ngươi có thể đi!
- Ai nha, ai nha, ta còn chưa nói xong đấy, tiểu nữ tử hiện tại không nhà để về, không biết có thể ở lại trong Hứa phủ này được hay không.
Hứa Tiên quả quyết cự tuyệt, nói:
- Ta không có hứng thú ở chung với hổ lang!
Hồ Tâm Nguyệt chỉ một ngón tay ra ngoài cửa sổ.
- Đó là cái gì?
Chỉ thấy Úc Lôi đang nhãn nhã đi qua, Hứa Tiên sững sờ, thực đúng lúc a.
- Hơn nữa, sau lưng ngươi còn có thứ nguy hiểm hơn ta đấy!
- Ít nói bậy, ta nói là hổ lang trong lòng của ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt nháy mắt mấy cái, như có điều suy nghĩ, nói:
- Ai trong nội tâm không có hổ lang chứ? Tính toán, ngươi đã sớm không làm chủ được. Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy thế nào? Tận dụng thời cơ, mất đi không có lại được, nếu như không thể, vị Thường Hi cô nương kia cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm mèo. Lại nói, ta ở tại chỗ này ngươi có thể coi chừng ta, không có người làm chậm chễ Hứa Tiên độ kiếp a.
- Tốt.
Bạch Tố Trinh chậm rãi từ sau lưng của Hứa Tiên đi ra, thần tình lạnh nhạt nói:
- Hồ Tâm Nguyệt, ngươi có thể ở lại chỗ này, thẳng đến khi quan nhân độ kiếp mới thôi.
- Vậy đa tạ!
- Nương tử, không thể đáp ứng nàng, con hồ ly này quỷ kế đa đoan, đến mức, sẽ sinh loạn thế đấy.
Bạch Tố Trinh ý bảo Hứa Tiên không cần lo lắng, lại nhìn Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nhưng mà, nếu như ngươi muốn sinh sự, xếp đặt thiết kế quan nhân nhà ta, ta cũng chắc chắn bắt ngươi lại, tuyệt đối không do dự.
Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười, nói:
- Đúng thế, đương nhiên.
Hứa Tiên cau mày, sau đó trao đổi suy nghĩ với Bạch Tố Trinh một lúc.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hứa công tử, cần gì làm ra biểu lộ như thế a, ta không phải đáp ứng ngươi, trước khi ngươi độ kiêp sẽ không gây phiền toái cho ngươi, ta cũng không định bội ước, không giống người nào đó. Nhưng có chút hiếu kỳ, các ngươi sinh hoạt là cái dáng gì, cũng nên biết một chút a.
- Chỉ hy vọng như thế!
Hồ Tâm Nguyệt vặn eo, hào hứng bừng bừng nói:
- Nột, phòng ta ở đâu?
Hứa Tiên tiện tay chỉ một ngón tay, nói:
- Ở đây có một dãy phòng trống, ngươi tùy tiện chọn một gian đi, hồ ly không phải ưa thích sống ở nơi củi chất đống sao kho củi ở phía tây.
Hứa phủ vốn là vương phủ, diện tích lớn kinh người, có thể cho mấy trăm mấy ngàn người sống.
Dường như bởi vì hoàn thành quá trình đàm phán, rốt cuộc Hồ Tâm Nguyệt cũng tháo gương mặt tươi cười xuống, vẻ mặt vô vị nói:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ai thích ở dưới đống củi chồng chất chứ. Lại nói ta ở nơi đây, ngươi cũng nên tận tình hữu nghị của địa chủ a! Ở kinh thành ngươi không phải còn nói muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với ta sao, hôm nay ta chủ động tới hòa hỏa với ngươi, ngươi lại đối đãi với ta như vậy, không khỏi có chút không đủ quân tử a!
Bộ dáng của Bạch Tố Trinh dở khóc dở cười, nói:
- Quan nhân, ngươi mang nàng đi thôi!
Hứa Tiên thở dài nói:
- Vậy được rồi, đi theo ta!
Hồ Tâm Nguyệt mắt hí cười nói:
- Thực nghe lời.
Hai người đi ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh nói:
- Tiểu Nguyệt, bất luận ngươi vì sao mà đến, nhưng thỉnh ngươi không nên tổn thương hắn, bằng không thì, ta sẽ hận ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt có chút cúi đầu xuống, mái tóc trên trán rủ xuống che hai mắt nàng lại, nói:
- Ngươi quen biết hắn bao lâu? Một năm? Hai năm? Chúng ta đã ở cùng một chỗ với nhau cả ngàn năm ah, ngươi cũng cho rằng, ta sẽ làm loạn với ngươi sao? Thật sự là nữ nhân dối trá!
Bạch Tố Trinh quay đầu đi chỗ khác, không nói lời nào.
Hứa Tiên quay đầu lại, ánh mắt đảo qua lại giữa các nàng, ở giữa hai nàng có một bức tường vô hình ngăn cách, làm cho hắn có cảm giác không chen miệng vào lọt được. Cũng không chỉ nguyên nhân có ân oán khó hiểu, mà còn có những lời nói ẩn ý, không cách nào đưa ra đề nghị hoặc ý kiến nào giữa hai ngươi, lời vừa ra khỏi miệng đã biết được sâu cạn. Dùng thời gian một ngàn năm quen biết một ngươi? Đó là cảm giác như thế nào? Không chỉ dùng mấy chữ bằng hữu, đạo lữ để hình dung a, đó là thân nhân, người nhà!
Hồ Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tươi cười, nói:
- Đi thôi, thật là khiến người ta lo lắng, có câu ở chung lâu ngày mới biết nhân tâm, một thời gian sau các ngươi sẽ hiểu thành ý của ta.
Hứa Tiên mang theo Hồ Tâm Nguyệt đi ra ngoài cửa.
Hồ Tâm Nguyệt lập tức nói:
- Cho ta căn phòng xa hoa nhất.
Hứa Tiên có chút không hứng thú, nói:
- Tốt, tốt.
Hứa Tiên liền mang nàng đi tới gian phòng của chủ nhân, phòng ngủ của hắn và Bạch Tố Trinh là tiểu lâu bên bờ hồ, phong cảnh đặc sắc, cho nên căn phòng này vẫn không sử dụng tới.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Chuyện này xem như thôn qua đi, Hứa Thám Hoa, đối mặt khách quý nên nhiệt tình một chút, lúc ở kinh thành ngươi còn nói muốn nhiệt tình đối đãi với ta mà.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Ta cũng không có cái gì với ngươi, đây chẳng qua là ngưng chiến. Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng sống tốt với nhau, không nên dùng cách nói mập mờ như vậy.