Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, Tiểu Thanh vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ, nói:
- Hắn đến, tỷ tỷ, ta đi trước!
Tiểu Thanh vội vàng rời đi, Bạch Tố Trinh nhíu mày vuốt ngực, nhìn lên bầu trời đầy lo lắng, mưa bụi như sương mù triền miên phiêu đãng.
Không khỏi nhớ tới vài ngày trước đó, nàng thấy hắn đang buồn rầu viết một phong thư trên bàn sách, đợi nàng đi đến trước mặt bưng một chén trà, hắn lại vội vàng thu lá thư lại. Lúc ấy nàng chỉ cười cười, cũng không thèm để ý, nhưng khi quay đầu đi, trong nội tâm nàng đã có một tia ảm đạm.
Tóc xanh như thác nước, theo gió nhảy múa.
Liền có ngàn vạn khúc mắc, ngưng tại trái tim, hắn làm sao biết được chứ?
Khi tiến bước chân của Hứa Tiên đi tới trước cửa, nàng mới phục hồi tinh thần lại, mang tương "thiên thiên tâm kết" giấu đi, quay lại thấy Hứa Tiên vui mừng cầm theo một lá thư, bước nhanh đi tới.
Nàng liền lộ ra nụ cười ôn nhu thường ngày, không, so với ngày thường còn ôn nhu hơn nhiều, nói khẽ:
- Quan nhân, vội vội vàng vàng làm gì, là Phan cô nương gởi thư sao?
Hứa Tiên lắc đầu, đem thưa giao cho Bạch Tố Trinh, ngồi trên bệ cửa sổ.
- Ta có thể xem sao?
Bạch Tố Trinh tiếp nhận lá thư.
- Đương nhiên!
Bạch Tố Trinh mới cúi đầu xem duyệt.
- Đồ nhi Hứa Tiên, thấy chữ như gặp mặt...
Bạch Tố Trinh kinh ngạc quên Hứa Tiên liếc,
- Là Thái Âm chân nhân?"
Thấy Hứa Tiên gật đầu, sau đó đọc xuống tiếp, thần sắc dần dần có chút cải biến, thấp giọng thì thầm:
- Đan thành Long Hổ, chính là linh dược tiên gia, mặc dù có công hiệu khác với Xá Lợi Tử của phật môn, nhưng giá trị cũng không kém...
Hứa Tiên nói:
- Sư phó hắn đáp ứng ban thưởng cho ta mấy viên kim đan, ta liền mang đan dược trả lại cho Pháp Hải thiền sư, kết thúc đoạn ân oán này!
Lúc trước Bạch Tố Trinh trộm lấy sáu khỏa linh đan Xá Lợi Tử của Pháp Hải, kết xuống oán thù, hôm nay dù đã có Hứa Tiên ra mặt hòa giải, không đến mức lập tức trở mặt, nhưng vẫn là tâm bệnh, nếu như hòa giải được, vậy thì không thể tốt hơn.
Hứa Tiên sờ sờ đầu cười nói:
- Lão nhân gia ông ta có đại ân đức, vì hắn làm chút chuyện cũng đáng, nếu hắn lấy không bảo bối như vậy, thì đúng là quá xấu hổ. Vốn còn có chút bận tâm, nhưng sư phó lão nhân gia đúng là hào phóng!
- Quan nhân...
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh cảm động, vành mắt cũng có chút đỏ lên, thiên kiếp sắp tới, hắn vẫn một mực suy nghĩ cho mình. Nàng biết rõ bằng tính tình của hắn, nếu như không vì mình, tuyệt đối không mở miệng đòi hỏi đan dược từ Thái Âm chân nhân, đại ân của Thái Âm chân nhân cần phải báo đáp, đã cầm đan dược của người ta, hắn phải trả ân tình.
Hôm nay nghĩ đến, khi đó hắn cũng không biết kết quả như thế nào, mới lặng lẽ viết một phong thư hỏi thăm, không cho mình xem, vì không muốn mình thất vọng thôi.
- Như thế nào, nương tử?
Hứa Tiên kinh ngạc duỗi tay ra vuốt ve gò má của nàng.
Bạch Tố Trinh vội vàng dụi mắt của mình.
- Ta thất thố!
- Quan nhân, kim đan khó được, không cần lo lắng cho tas...
- Đây cũng không phải là vì ngươi, là cho chúng ta, vạn nhất có một ngày sư phó hòa thượng của ta tới gây chuyện, chẳng phải là phiền toái. Nếu như có thể tiêu trừ tầng tai họa ngầm này, thì không ai trở ngại chúng ta nữa!
Bạch Tố Trinh ôn nhu nói:
- Nghe quan nhân an bài.
Hứa Tiên muốn nói lại thôi, thở dài nói:
- Ai, nương tử, phải chăng gần đây ngươi có tâm sự gì?
Nàng tu hành ngàn năm, tâm tính tuyệt đối không phải nữ tử thế gian có thể so sánh, nói tâm phẳng như nước hồ thu cũng không đủ, nhưng biểu hiện của nàng gần đây lại rất khác biệt, dường như nàng cố ý che dấu, nhưng phu thê lúc nào cũng ở cạnh nhau, làm sao tránh khỏi ánh mắt của hắn được!
Hứa Tiên trăm mối vẫn không có cách giải, nếu tham khảo theo tình tiết, thời điểm này tâm thần của nàng có chút không tập trung, nhưng đó là lúc nàng sắp sinh nở, phu thê tương cách một thời gian. Khi đi khắp Kim Sơn đã phạm vào luật trời, sau mất đi bảo hộ của Văn Khúc Tinh, lại không chịu rời đi, rốt cục bị nhốt trong Lôi Phong Tháp.
Nhưng tất cả không phải bởi vì hắn mà thay đổi hay sao? Không có đi khắp Kim Sơn, Pháp Hải cũng không có hùng hổ dọa người, cho dù không có Văn Khúc Tinh bảo hộ, thì làm việc cũng không có vấn đề gì. Chẳng lẽ bởi vì ghen, nàng thực sự không phải người ghen tuông mù quán a, cho dù có như vậy, cũng tuyệt đối không tới mức này.
Đúng, tất cả bởi vì mình mà thay đổi, hắn xác nhận chuyện này từ đáy lòng và tinh thần của mình.
Bạch Tố Trinh nói:
- Tu hành của ta sinh ra chút vấn đề.
Hứa Tiên khẩn trương nói:
- Vấn đề gì?
- Cũng không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng gì, tâm tình chỉ hơi phập phồng không yên, không cần lo lắng, ta nói như thế nào cũng đã tu hành suốt một ngàn bảy trăm năm, tự có chừng mực, chờ ngươi vượt qua thiên kiếp phải đi kinh thành, ta sẽ bế quan một thời gian ngắn, không có chuyện gì.
- Vậy là tốt rồi!
Hứa Tiên thở ra một hơi, nàng có hiểu biết về tu hành hơn xa mình, mình cũng không giúp được gì, cúi đầu xuống vuốt ve trán của nàng, nhìn vào đôi mắt ôn nhu, nói:
- Nếu có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ mở miệng, đây cũng không phải là vì ngươi, mà là cho chúng ta!
Cảm thụ được hô hấp của nhau, Hứa Tiên lại cúi đầu xuống, bờ môi trơn bóng của nàng gần trong gang tấc, bọn họ đã thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên tâm thần bị yêu thuơng chiếm cứ.
- Ân... Cho chúng ta!
Bạch Tố Trinh nói khẽ, cảm giác được suy nghĩ của hắn, trên mặt lại xuất hiện rạng mây đỏ, càng xinh đẹp động lòng người, âm thanh cũng có chút khô khốc, trong tâm hồn tinh khiết của nàng xuất hiện rung động, khi hắn tiến lên, thân thể nàng không khỏi hơi nghiêng về phía trước, cố nén ngượng ngùng trong nội tâm, rốt cục quyết định không hề trốn tránh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
- Nhưng mà, rốt cuộc cần phải đợi bao lâu đây?
Những lời này làm Bạch Tố Trinh giật mình tỉh lại, mở hai mắt ra, phát hiện Hứa Tiên đã không tiến tới nữa, chuyển sang chủ đề khác.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh càng thêm đỏ ửng, xấu hổ liếc nhìn hắn. Vào đúng lúc nàng tước vũ khí đầu hàng không chống cự, thì những quyết tâm đó của nàng uổng phí sao? Trong nội tâm xuất hiện một tia tiếc nuối, nếu như sớm quyết định thì thật tốt.
Hứa Tiên tươi sáng nói:
- Nương tử, ta cảm thấy ngươi hiện giờ đang phập phồng không yên, hơn nữa tiếp tục như vậy ta cũng biến thành phập phồng không yên đấy.
Bạch Tố Trinh đè xao động trong nội tâm xuống, khôi phục dáng vẻ đoan trang thường ngày, nói: xem tại Trà Truyện
- Quan nhân an tâm chớ vội, sẽ không bao lâu đâu.
Hứa Tiên nói:
- Nếu như bởi vì trời mưa, kỳ thật Trường An càng thích hợp hơn một chút, nhưng ở đó có con hồ ly quấy nhiễu, cuối cùng có thể thanh thản ổn định...
"Rầm rầm rầm" ba tiếng gõ cửa đánh phá ngang lời của hắn nói, ngay sau đó Hứa Tiên nghe được âm thanh mềm mại đáng yêu.
- Có người ở nhà không?
- Không phải chứ?
Nghe lời nói rất lễ phép, nàng không khách khí gõ cửa Hứa Tiên, mở cửa nhỏ ra xem. Dù người tới nói lời khách khí, cũng không làm cho hai người buông lỏng cảnh giác.