Hứa Tiên Chí

Chương 336: Hoa Rơi

Lúc nàêu Yêu trên đài nói:

- Kế tiếp đã tới phiên của ta rồi.

Chỉ một ngón tay vào thuyền lớn của Hứa Tiên, cười nói:

- Phan công tử, Hứa công tử, còn có vị công tử thần bí kia, chớ để cho ta thất vọng a, ta chờ đi gặp những tỷ muội kia đấy.

Yêu Yêu nhiệt tình như lửa, bộ dáng giống như mình là món ăn dân dã vậy. Làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải nuốt nước bọt, tưởng tượng cảnh mình rong ruổi trên người của nàng, chinh phạt tứ phương. Nhưng bọn họ cũng biết, tối nay đại khái không có cơ hội này, chỉ có thể chờ ngày sau dùng một cái giá tiền thích hợp thỏa mãn mong ước của mình.

Quả nhiên, Hứa Tiên dễ dàng đánh bại tất cả mua được nàng, sau khi Yêu Yêu lên thuyền, theo lệ thường hành lễ với ba người Hứa Tiên, sau đó hòa minh vào chúng nữ.

Hứa Tiên nhìn qua ngân phiếu trong tay không con tới một nửa, rốt cục cũng hiểu cái gì gọi là xài tiền như nước, nhưng chỉ còn lại mấy chục vạn lượng bạc, cũng đủ mua lại Thường Hi rồi, đây mới là mục tiêu lớn nhất đêm nay của hắn.

Phẩm hội hoa xuân rốt cuộc cũng dừng lại một chút, nhưng hào khí không có giảm bớt. Tất cả mọi người đang đợi, không biết hoa khôi, thầm suy đoán ai là người có thể mang theo Thường Hi lên thuyền a, tin tưởng mị lực của Thường Hi đủ cho rất nhiều người không tiếc tất cả a. Còn trong sòng bạc của Phù Dong Viên, cũng vì thế mà thiết lập cá cược chuyện này.

Đây mới xem là cao trào chân chính của phẩm hội hoa xuân, cho dù là quần chúng tầm thường cũng phải mở to mắt ra mà nhìn, tất cả mọi chuyện tối nay sẽ biến thành chủ đề bàn luận vào ngày mai của tất cả tửu lâu.

Lúc này, bỗng nhiên một chiếc thuyền nhỏ tới gần thuyền lớn của Hứa Tiên, một người hầu đi lên thuyền. Trước thi lễ nói:

- Tiểu nhân bái kiến ba vị công tử.

Sau đó nhìn Phan Ngọc nói:

- Phan công tử, điện hạ nhà ta có chuyện cần làm phiền ngài.

Phan Ngọc cũng nhận ra, người này chính là tôi tớ của tam hoàng tử, trong nội tâm cũng hiểu được ý đồ của hắn tới đây, lại biết rõ còn cố hỏi:

- Không biết điện hạ có chuyện gì quan trọng không?

Người hầu kia từ trong tay áo móc ra một phong thư, cung kính giao cho Phan Ngọc, nói:

- Điện hạ chỉ nói Phan công tử thông minh tuyệt đỉnh, nhất định sẽ hiểu được ý của hắn.

Phan Ngọc mở phong thư ra xem xét, đó là mười tấm ngân phiếu, mệnh giá đều là một ngàn lượng. Đây chính là cái giá bảo Phan Ngọc buông tha đấu giá.

Người hầu lúc này lại nói:

- Phan công tử, ngươi nhìn, điện hạ của ta hiện giờ đang nhìn ngài đấy.

Phan Ngọc nhìn theo hướng hắn nói, trong một đống thuyền lớn phía trước, tìm được thuyền của tam hoàng tử, trên thuyền quả nhiên có thân ảnh quen thuộc đang chắp tay với mình, xa xa nhìn qua Phan Ngọc, chính là tam hoàng tử a.

Phan Ngọc cũng chắp tay thi lễ.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi trở về nói cho điện hạ của ngươi biết, Hứa Tiên thật sự không cách nào bỏ được thứ yêu thích, kính xin hắn thứ tội.

Người hầu kia biến sắc, nhưng vẫn nhìn về phía Phan Ngọc.

Phan Ngọc trao phong thư trả lại cho người hầu, nói:

- Ngươi trở về nói cho tam điện hạ biết, việc này không phải ta có thể làm chủ.

Người hầu ừ vài tiếng, chỉ lui ra.

Quả nhiên, đấu giá vừa mới bắt đầu, giá tiền đã tăng lên với tốc độ không tưởng tượng nổi, từ giá khởi điểm, đã tăng lên gấp mười lần, nhưng không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Tình trạng này so với các đấu giá trước cộng lại còn không bằng.

Hứa Tiên không khỏi cười khổ, thì ra bạc trong tay của mình vẫn còn ít, hôm nay thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm. Trên đời này luôn luôn có chút ít nữ tử khiến cho nam nhân choáng váng đầu óc, thậm chí liều lĩnh, những nữ tử này đã bước ra khỏi phạm trù của mỹ nữ, trong mắt của thế nhân, là kẻ gây tai hoạ, khuynh quốc, tuy đều là ý nghĩa xấu xa, nhưng lại khiến người ta biết rõ sắc đẹp của các nàng là thế nào.

Nữ tử bên người của Hứa Tiên, có thể quy về loại này, mặc dù chưa được khảo nghiệm là kẻ gây tai họa, nhưng không thể không thừa nhận, Thường Hi đã đạt tới tiêu chuẩn nàys.

Thời điểm này tiếng hô giá đã yếu lại, bởi vì giá cả đã vượt qua mười lăm vạn lượng.

Chẳng biết ánh trăng chiếu xuống lúc nào, trời đổ mưa xuân, mảnh như lông tơ, rơi đầy trời, thấm ướt quần áo, nhuận vật im ắng. Ở giữa thiên địa này, chỉ còn lại mặt nước yên tĩnh, cùng với đèn dầu của đợi thuyền, từ xa xa nhìn lại, giống như đảo hoang.

Nước sông gợn sóng không mạnh. Nhưng người nơi đây không vì thế mà gấp gáp, dưới mặt sông, một cổ sóng ngầm đã bắt đầu khởi động. Đáy nước đưa tay không thấy năm ngón, nếu như có người nào nhìn thấy, tất nhiên hoảng sợ vì biến hóa này, vô số cỗ thi hài quyện cùng bùn nhão dưới sông, một lần nữa xuất hiện, hiện ra hình người, vặn vẹo vô cùng quỷ dị, giống như được đèn dầu chỉ dẫn, từ bốn phương tám hướng, bắt đầu tụ tập dưới lòng sông.

Trong nội tâm Tham Lang khẽ động, thầm nói:

- Đến rồi!

Giương mắt nhìn qua Thường Hi ở trên đài cao, chỉ thấy Thường Hi khẽ cúi đầu, khuôn mặt yên lặng trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng, giống như hoàn toàn không để ý tới những cảm giác nóng bỏng của người xung quanh vào lòng, loại tư thái cao ngạo này càng làm sai lòng người, không kềm chế được.

Chỉ có Tham Lang loáng thoáng cảm giác được, khóe môi của nàng xuất hiện nụ cười vui vẻ, giống như rượu ngon ẩn chứa kịch độc, đang đợi người nào đó nhấm nháp.

gần một ngàn con thuyền nhỏ lấy đài cao kia làm trung tâm, ở một chỗ tít ngoài xa của đội thuyền, một còn thuyền nhỏ phiêu đãng theo sóng nước, Ngư Huyền Ky ngẩng đầu lên hít sâu không khí mát lạnh, nhìn Duẩn nhi nói:

- Nên trở về đi.

Duẫn nhi văn vê dụi mắt nói:

- Thế nhưng mà... Còn chưa chấm dứt a.

Nhưng đang chống lại cơn buồn ngủ.

Ngư Huyền Ky nói:

- Xem nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Thò tay ôm thân thể nhỏ nhắn của Duẩn nhi vào ngực, Duẩn nhi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, quả nhiên không qua một lát, Duẩn nhi đã ngủ đi. Ngư Huyền Ky vung tay lên, quay đầu thuyền. Đi vào bờ.

Thời điểm này, đấu giá cũng chuẩn bị kết thúc, trừ Hứa Tiên và con thuyền của tam hoàng tử đấu giá với nhau ra, không còn cái giá trần gì nữa. Con số hai mươi tám vạn lượng khủng bố, đợi thời điểm Hứa Tiên hô ba mươi vạn lượng bạc, tất cả mọi người đều không hẹn mà hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía tam hoàng tử.

Sắc mặt tam hoàng tử tái nhợt, trong nội tâm đại hận.

- Tốt cho Hứa Tiên, tốt cho Phan Ngọc.

Nhưng chung quy không dám tiếp tục nữa.

Hứa Tiên khẽ buông lỏng khẩu khí, như vậy, còn có thể tiết kiệm được một hai chục vạn lượng, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người báo ra con số hoàn toàn mới, ba mươi lăm vạn lượng.

Trên mặt nước xôn xao một hồi, Hứa Tiên quay đầu nhìn lại, ở một chiếc thuyền hoa mỹ cách đó không quá xa, trên bong thuyền có một người đứng lên, hắn quay đầu lại nhìn thấy một bóng người đứng trong một đám thị nữ, đi tới bong thuyền, cẩn thận nhìn lên, đó là một nữ tử -- Doãn Hồng Tụ.

Hứa Tiên sững sờ, đây là chuyệ gì, trước kia khi hắn chia tay với nàng. Cho tới hôm nay có hàng trăm chuyện quấn thân, cho nên không có tới phủ quận chúa, đây là lần đầu tiên gặp lại.

Doãn Hồng Tụ đang mặc hoa phục, đang đứng yên, đoan trang cao quý, liếc nhìn hắn, khuôn mặt đặc biệt lãnh đạm.

Hứa Tiên không khỏi lắc đầu cười khổ, đại khái mình bị nàng xem thành người hoan dâm vô độ, có tiền khoe của. Hắn biết rõ Doãn Hồng Tụ bề ngoài nhìn thì thành thục, nhưng tính tình của nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mà tâm tính thiếu nữ hay thay đổi. Thời điểm này không phải là lúc so đo, chỉ cần chờ một lát giải thích là được.

Hơn nữa, cho dù có tăng giá lên, thì Hứa Tiên cũng không cách nào thắng "Đại phú bà" này được. Thân gia của Doãn Hồng Tụ cực kỳ phong phú, về sau lại cầm thêm đồ cưới của hoàng gia, cầm toàn bộ tài sản của Cừu Vương Phủ, cho dù xuất ra một trăm tám mươi vạn lượng, cũng không có vấn đề gì. Trên thực tế, tiệc rượu mỗi lần tổ chức tụ hội của nàng, cần tới mấy ngàn lượng bạc. Trọng yếu nhất là, ông chủ Phù Dong Viên lại là thân thích của Doãn Hồng Tụ.

Hứa Tiên quay đầu nhìn hai người bên cạnh, nói:

- Thoạt nhìn chúng ta tiết kiệm được ít tiền a.

Sau đó chắp tay với Doãn Hồng Tụ, ý bảo chính mình nguyện ý buông tay.

Doãn Hồng Tụ thấy hắn chắp tay với mình, trong nội tâm có chút nói: chẳng lẽ ta trách oan hắn? Lần này chuyên môn vì Thường Hi mà tới, nàng ở kinh thành có quan hệ mật thiết với Thường Hi, không đành lòng nhìn nàng lưu lạc long đong, lại không thể thuyết phục dược ông chủ Phù Dong Viên buông tha Thường Hi, cho nên nghĩ ra chủ ý, trước làm kế hoãn binh.

Không ngờ lại gặp Hứa Tiên, thời điểm vừa đấu giá, mỗi một lần hô đều là Hứa Tiên, nàng ở trong khoang thuyền nghe thị nữ báo cáo, Hứa công tử lại mua một cô nương, cũng cảm thấy hơi tức trong lòng, nàng nghĩ Hứa Tiên phóng đãng còn gấp mười lần so với thường nhân a. Lúc này lại có chút hối hận, thầm nghĩ: xem ra mình đã hiểu lầm hắn rồi.

Đã qua nửa đêm, cuối cùng Thường Hi dùng cái giá ba mươi lăm vạn lượng bị mua đi, phẩm hội hoa xuân cũng đã kết thúc.

Mọi người lại không cảm thấy buồn ngủ, nhao nhao nghị luận đủ loại chuyện tối nay, thuyền nhỏ đã nhao nhao rời đi, thuyền lớn đại đa số lựa chọn ở chỗ cũ, trên thuyền phương tiện đầy đủ hết, cho nên có thể an giấc một đêm.

Trên thuyền lớn của Phan gia, những nữ tử kia hai mắt nhìn nhau, không người nào nói chuyện, cho dù là Yêu Yêu nhanh mồm nhanh miệng cũng không nói nên lời, không biết Hứa Tiên chuẩn bị đối phó mấy người các nàng như thế nào đây. Trên lý luận các nàng tối nay sẽ là của bọn họ, nhưng dù sao chưa trải qua chuyện này, cũng có chút khẩn trương.

Hứa Tiên nói:

- Chư vị cô nương về trong khoang thuyền chờ đi!

Yêu Yêu do dự một chút. Vẫn đi tới, nói:

- Hứa đại công tử, tối nay ngươi muốn làm gì tỷ muội chúng ta, không ngại nói thẳng, cũng cho chúng ta chuẩn bị, miễn tới lúc đó sinh ra xấu hổ.

Nàng cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất. Đôi mắt của những nữ tử khác trông mong nhìn Hứa Tiên, sợ hắn nói ra yêu cầu quá phận gì đó.

Hứa Tiên vung tay lên nói:

- Đến lúc đó các ngươi liền biết rõ.

Xoay mặt nhìn Phan Ngọc nói:

- Còn có thuyền nhỏ, đưa ta lên thuyền gặp vị Thường Hi cô nương kia.

Nếu Thường Hi thật sự biến thành Hồ Tâm Nguyệt, vậy thì Doãn Hồng Tụ gặp nguy hiểm rồi.

Yêu Yêu trừng to mắt, thì ra hắn còn chưa buông tha quyết tâm một mẻ hốt gọn, xem ra tối nay rất nguy hiểm.

Hứa Tiên không đếm xỉa tới các nàng đang nghỉ ngợi lung tung, thừa lúc thuyền nhỏ đi tới bên cạnh thuyền lớn của Doãn Hồng Tụ, cao giọng nói:

- Hứa Tiên cầu kiến quận chúa đại nhân.

Qua trong chốc lát, nghe được âm thanh đáp ứng, sau đó nhảy lên, nhảy lên thuyền lớn.

Tham Lang lúc này cũng nhìn Phan Ngọc nói:

- Cũng cho ta mượn thuyền nhỏ đi.

Sau đó cũng rời thuyền, lái thuyền nhỏ biến mất trong mặt nước đầy bóng tối, nhưng lại đi về hướng của Ngư Huyền Ky rời đi.

Hứa Tiên đi theo thị nữ vào trong khoang thuyền, đi tới một gian phòng lịch sự tao nhã gặp được Doãn Hồng Tụ, mấy khỏa Dạ Minh Châu đang chiếu sáng, ánh sáng đầy phòng, Doãn Hồng Tụ bất động thanh sắc.

Hứa Tiên thấy chung quanh có thị nữ ở bên. Liền khom người nói:

- Doãn quận chúa!

Doãn Hồng Tụ cũng gật đầu, nhìn mấy thị nữ, nói:

- Các ngươi lui ra đi!

Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Doãn Hồng Tụ lúc này mới mở miệng nói:

- Ngươi tới làm cái gì?

Biểu lộ có chút đông cứng. Sau kỳ thi Hội, đây là lần gặp nhau đầu tiên, thời điểm này đột nhiên tương kiến, trong nội tâm mặc dù có chút trách cứ hắn, nhưng lại mang theo chút vui mừng, còn có chút chờ mong được gặp hắn, hắn tới tìm mình, nếu tạ lỗi một phen, nàng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng tha thứ cho hắn.

Hứa Tiên phi thường thành khẩn nói:

- Ta muốn gặp mặt Thường Hi cô nương!

Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn biết không tốt.

Quả nhiên, sắc mặt Doãn Hồng Tụ trầm xuống, nắm chặt nắm đấm thanh tú, cơ hồ gầm lên, nói:

- Những nữ nhân kia không đủ cho ngươi thỏa mãn sao?

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Hồng Tụ, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta còn có chuyện khác...

Một tiếng "Hồng Tụ" làm cho Doãn Hồng Tụ thêm tức giận, càng để ý, nói: Nguồn tại http://Trà Truyện

- Khuya khoắt, cô nam quả nữ, còn có chuyện tốt gì chứ?

Hứa Tiên không khỏi duỗi ngón tay chỉ vào cung trang đang mặc của nàng, cách ăn mặc hiện tại khác với Doãn Hồng Tụ thường ngày, lại chỉ chỉ vào mình, ấp úng nói:

- Cái này... Nên tính toán thế nào?

Doãn Hồng Tụ lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả mặt. Ảo não nói:

- Ngươi... Ngươi...

Ngươi cả buổi lại nói không ra lời, chỉ vào cửa ra vào nói:

- Ngươi đi ra ngoài cho ta!

Hứa Tiên cũng ngồi xuống, cũng cho tự rót nước cho mình, nói:

- Được rồi, nhanh ngồi xuống đi, nghe ta cẩn thận nói cho ngươi nghe.

Doãn Hồng Tụ nhìn bộ dáng bại hoại của hắn, tức giận nhún chân, nhưng lại ngồi trước mặt Hứa Tiên, nói:

- Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng với ta, ta sẽ... Sẽ...

Biểu hiện của nàng hôm nay giống như Hứa Tiên đang lừa gạt tinh cảm của nàng.

Hứa Tiên lại đưa chén nước tới trước mặt của nàng, nói:

- Đây!

Doãn Hồng Tụ vô ý thức tiếp nhận nước trà, nói:

- Cảm ơn!

Sau đó buông chén trà xuống, ảo não nói:

- Ít lừa gạt ta.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Ngươi nên bớt giận trước rồi nói sau! Lâu rồi không gặp, vừa gặp lại tức giận với ta, ai, thật sự là tính tình của tiểu hài tử.

Doãn Hồng Tụ nói như thế nào cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đột nhiên bị một nam nhân còn nhỏ tuổi hơn mình nói là "Tính tình tiểu hài tử", trong nội tâm cự kỳ không có tư vị, lại cổ quái là, nàng không cảm thấy đột ngột. Không khỏi tinh tế dò xét nam nhân trước mặt này, mấy ngày không gặp hắn, khí chất của hắn biến hóa rất nhiều, thay đổi hơi trầm ổn, càng tăng thêm chút thành thục, trong bất tri bất giác có một loại mị lực, thâm trầm như biển, trầm trọng như núi.

Mỗi một lần chia tay một thời gian ngắn và gặp lại nhau, nàng đều kinh ngạc bởi cải biến của hắn. Trong nội tâm không khỏi có chút cảm thán. Rốt cuộc ngươi biến thành hình dạng gì mới bằng lòng đây?

- Ngươi nói mau đi!

Hứa Tiên lại hỏi trước:

- Gian phòng ở Thường Hi cô nương ở đâu.