Là "Vi thiên địa lập tâm, sống vì dân lập mệnh, vì thánh kế tuyệt học, vi muôn đời khai mở thái bình." của nho gia. Đúng là cổ ý chí này, lúc trước mở Địa Phủ, Đông Nhạc Đại Đế thành tựu Thiên Tiên nghiệp vị. Cổ ý chí cường đại này khiến cho tất cả mọi người không cách nào chống cự lại, cũng không có khả năng ngăn cản, bởi vì đây la suy nghĩ đăm chiêu trong nội tâm của Hứa Tiên.
Hứa Tiên lúc này đang suy nghĩ trong lòng, xúc động cố ý chí này trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, ngẫu nhiên xúc tiến chúng dung hợp với nhau. Loại dung hợp này không phải là một phương lớn áp một phương nhỏ hơn, mà là xác minh lẫn nhau, không hề miễn cưỡng hoặc là bắt buộc, rất là tự nhiên, làm cho ý chí của Hứa Tiên tiến thêm một bước.
Hứa Tiên đang thất thần, phẩm hội hoa xuân vẫn còn tiếp tục, tất cả cảnh tượng trước mắt của hắn không có gì khác nhau, biết rõ đủ loại tin tức vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã rực rỡ hơn trước, những chán nản trong nội tâm đã biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại biến thành một loại tự tin cường đại. Tự tin chỉ cần dưới nỗ lực của mình, cuối cùng sẽ có một ngày đạt thành mong muốn của mình.
Trong chớp mắt lĩnh ngộ và xác minh, mặc dù chỉ là phần nhỏ nhất trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, nhưng chẳng khác gì phủi bụi trên cánh cửa lớn. Rèn luyện tâm tình của Hứa Tiên so với tiến vào mộng cảnh luân hồi còn muốn tốt hơn. Làm cho hắn cảm giác được, cho dù lúc này đối mặt với thiên kiếp, cũng có nắm chắc mười phần, dưới cổ ý chí quang minh chính đại này, các loại tâm tình do hỉ nộ ái ố tham sân si do tâm ma biến thành, đều không còn đáng nhắc tới.
Mặc dù bản thân Hứa Tiên còn có chấp niệm với hồng trần, một mực không chịu đầu nhập vào tiên lộ. Nhưng đang ở hồng trần, vừa không có lão sư chỉ điểm, chỉ có một đám nữ tử được hắn yêu thương và sủng ái, hắn cũng từ từ mất đi phương hướng. Hắn không nhận, chối bỏ như người tu đạo bình thường, cho nên hắn không tìm được đạo tâm chân chính của mình.
- Thích ứng trong mọi tình cảnh, thuận theo tự nhiên, tâm tình này đối với người tu đạo, tuy là một chuyện tốt, nhưng lâu dài không có mục tiêu, thực sự thiểu động lực dũng mãnh tinh tiến xứng đáng với quyết tâm và ý chí của người tu đạo. Cứ thế mãi, ý chí cũng từ từ tiêu ma.
Mà trong tối nay. Ý niệm tồn tại trong đầu của hắn, đột nhiên dẫn phát ý chí kết hợp với ý chí của Đông Nhạc Đại Đế, rốt cục làm cho Hứa Tiên hiểu được "Đạo" của mình! Hắn vuốt ngực, yên lặng nói: cho dù là ý chí của Đông Nhạc Đại Đế, hay là ý chí của Hứa Tiên, một ngày kia, ta sẽ chấp chưởng Địa Phủ, làm càn khôn trong thiên địa thanh minh! Ý niệm này khẽ động, công đức bài treo trên cổ của hắn khẽ rung động, chỉ trong một chớp mắt, không biết gia tăng thêm bao nhiêu công đức.
Không hề câu nệ trong cấp độ "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ" nữa, mà dựa vào lực lượng của mình, thay đổi căn bản thế đạo hiện tại. Nhưng hắn biết rõ, lực lượng của mình còn chưa đủ, cho dù trở thành Địa Tiên, cũng còn kém rất nhiều. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ dùng hai tay của minh, đi cải biến hết thảy, sáng tạo hết thảy.
Phàm nhân phong hầu bái tướng, thậm chí có "Chí lớn" giúp đỡ thiên hạ, so sánh với hắn, chẳng khác gì chênh lệch giữa chim hoàng yến và thiên nga, không thể tính bằng lẽ thường.
Loại chuyện này chỉ phát sinh trên người của Địa Tiên, còn Hứa Tiên là không thể nào. Nhưng khẳng định không phải là ảo giác, quả nhiên làm cho Tham Lang vô cùng khó hiểu. Hắn lại không biết một khắc này ý chí của Đông Nhạc Đại Đế hiện ra, chớ nói hắn hiện giờ là Địa Tiên, cho dù thời điểm hắn là thần tiên cũng là tồn tại khiến hắn nhìn lên.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Cái gì gọi là trở nên đàn ông.
Phan Ngọc có chút sầu lo dò hỏi:
- Là có chút khác biệt, phát sinh cái gì sao?
Hứa Tiên nghiêm mặt nói:
- Là có chút khác biệt, trước kia ta là người tốt.
- Ân, ta đây biết rõ, vậy bây giờ?
Hứa Tiên cười thần bí nói:
- Đại người tốt!
Đây là bản tiến hóa của người tốt a.
Phan Ngọc mắt trợn trắng, lại yên tâm hơn rất nhiều, Hứa Tiên lúc này cười nói không hề cố kỵ, chỉ cần Hứa Tiên không thay đổi điểm này, tất cả không sao cả.
Nhưng chỉ có Tham Lang ở bên cạnh đang quan sát Hứa Tiên, cũng có thể hiểu được ý nghĩa chữ "Đại" trong lời nói của hắn, cách cục kia, khí phách, lòng dạ, biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một khi hắn tu hành tới Địa Tiên, sẽ là một truyền kỳ, tương lai ngươi sẽ có tư thái như thế nào? Thật sự là hiếu kỳ a!
Trên Khúc Giang, lại còn có một người, ở trong tối đang kinh ngạc, chính là Hồ Tâm Nguyệt một mực quan sát Hứa Tiên. Hứa Tiên biến hóa lại làm cho bất an trong lòng của nàng biến thành mãnh liệt, thậm chí có chút ít hoài nghi, lúc này có phải mình chọn sai đối thủ hay không. Rồi sau đó lập tức kinh ngạc với dao động của mình, xóa bất an trong nội tâm đi, cho dù tương lai ngươi có ý định như thế nào, hôm nay cũng phải vượt qua cửa ải của ta. Mối hận mười ngày kia, cho dù dùng toàn bộ nước ngũ hồ tứ hải, cũng khó rửa sạch!
Thời điểm này, phẩm hội hoa xuân đã chuẩn bị kết thúc, Thường Hi đứng đầu với chênh lệch hai vạn đóa hoa với người thứ hai, ổn cư vị trí hoa khôi. Còn vị Yêu Yêu cô nương kia đạt danh hiệu Bảng Nhãn, mà Vũ Lộ cô nương được Hứa Tiên ủng hộ, về sau còn có rất nhiều hoa mẫu đơn, có thể xếp hạng danh thứ ba, "Thám Hoa". Nhìn thấy nét mặt tươi cười của nàng, không còn thê lương bi ai như vừa rồi nữa.
Nhưng mà, luôn luôn có người đứng cuối cùng, là người luôn luôn chịu khổ. Cho dù là Thường Hi đoạt được vị trí hoa khôi, thì có tư cách gì khác đâu chứ! Đây cũng không phải là thời đại "Cười nghèo không cười kỹ nữ" như ở kiếp trước của Hứa Tiên, ít nhất là thời đại này, nữ tử còn coi trọng danh tiết của chính mình.
Kế tiếp, là đùa giớn áp trục. Ai có thể ra giá cao, thì có thể mang cô nương trên đài về thuyền, âu yếm, lấy đi tấm thân xử nữ của nàng.
Hứa Tiên quay đầu nhìn Tham Lang nói:
- Đổ Thánh công tử, không bằng chúng ta mua toàn bộ những nữ tử này, ngươi xem như thế nào?
Tham Lang nao nao. Không nghĩ tới Hứa Tiên phòng bị với mình quá sâu lại chủ động nói chuyện với mình, lại còn nói chuyện như vậy, khóe miệng vui vẻ mở rộng, nói:
- Ta cũng có ý định này, nhưng mà, tiền cơm ngày mai ai ra?
Tiêu tốn trăm vạn lượng bạc, đủ cho bọn họ quấy phẩm hội hoa xuân này nghiêng trời lệch đất.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta biết ngay, số tiền kia ngươi không định cho ta! Yên tâm đi, nếu là tiền cơm, ta quản được.
Một khi tâm tình chuyển biến, ánh mắt nhìn Tham Lang cũng khác trước, ít phòng bị, nhiều tùy ý.
Biểu lộ trên mặt của Tham Lang bị người ta đoán trúng!
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Mua lại toàn bộ?
Sau đó cười khổ, như vậy, Hứa Tiên có mỹ danh "Tài tử phong lưu", đại khái ngày mai sẽ truyền ra khắp toàn bộ kinh thành.
Hứa Tiên nói rất khẳng định:
- Ta muốn còn muốn hỏi suy nghĩ của các nàng, xem có thể giúp các nàng hay không.
Đây là chỗ hối hận của hắn, còn không bằng phát huy toàn bộ lực lượng của nàng, trợ giúp người có thể trợ giúp. Bởi vì không cải biến được hoàn cảnh khổ sở của người khác, tuyệt đối không phải tính cách của hắn.
Cho dù là lực lượng hay quyền lực thì điểm cuối cùng của nó chính là phục vụ lợi ích của mình mà tồn tại, tuy cái nhìn của Hứa Tiên ở kiếp tước. Đã tồn tại thâm canh cố đế trong nội tâm. Nhưng ít ra trong suy nghĩ của Hứa Tiên vẫn còn tồn tại một chuyện -- gặp nghĩa không nên chùn bước!
Đây chính là đem hèn hạ biến thành thục, đem hắc ám xem như sự thật, rõ ràng là mình đã bị xã hội vặn vẹo không còn bộ dáng, chỉ có thể thông qua cái gọi là "Ngây thơ" trong tiếng cười nhạo của người khác để khẳng định mình, người mềm yếu rối tinh rối mù thường không hiểu được điều này, là thế hệ nước chảy bèo trôi, nói gì tới tâm, nói gì tới đạo! Chỉ có bảo trì được tâm tình này, thì mới được gọi là tâm tình của người tu đạo nên có.
Phan Ngọc nhíu mày, nói:
- Chuyện nay cũng không dễ dàng, ngươi cũng không thể trộm tất cả các nàng đi a.
Hứa Tiên nói: truyện được lấy tại Trà Truyện
- Cũng không cần phải làm thế, sẽ có biện pháp, chỉ cần đi tìm người nào đó nói chuyện mà thôi.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi nói là?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Lại nói tiếp cũng không có thâm thù đại hận gì đúng không, so với ác niệm mưu hại trong lòng, cũng có thể dùng biện pháp khác giải quyết, thích hợp hơn biện pháp của ta.
Phan Ngọc bất mãn nói:
- Chẳng lẽ ta chính là ác niệm trong lòng của ngươi sao?
Hứa Tiên vò đầu một hồi, cười khan nói:
- Cũng không phải! Ha ha ha.
Phan Ngọc được giáo dục, vị trí quyết định suy nghĩ của nàng, đối với địch nhân đương nhiên không từ thủ đoạn tiêu diệt mới đúng.
Hứa Tiên vốn cũng động ý niệm này trong đuầ, thẳng đến vừa rồi mới phát hiện, biện pháp như vậy xa rời "Đạo" của hắn, hắn vốn không phải là ngươi giỏi về dùng mưu, không giỏi quỷ kế, loại thủ đoạn này dùng càng nhiều, càng làm tính tình của hắn chịu áp lực, trong thời gian ngắn có lẽ là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất, nhưng cứ thế mãi, tuyệt đối không có ích. Ở ngoài sáng khi mình đi trên đường, mình sẽ từ từ tiếp nhận cách giải quyết vấn đề theo hướng này.
Phan Ngọc lắc đầu, nếu không có Tham Lang ở bên, đại khái sẽ đại phát hỡn dỗi một phen, ôm cánh tay, chỉ chỉ lên đài:
- Đã bắt đầu. Làm gì thì làm nhanh một chút.
Trên đài đã bắt đầu đấu giá trên hội hoa xuân rồi, hơn mười nữ tử, bắt đầu từ người ít hoa nhất, nhưng cho dù là nữ tử ít hoa nhất, kết quả đấu giá cuối cùng nhất cũng hơn vạn lượng, nhưng chỉ mua được một đêm hoan ái, cửa son rượu thịt như thoi đưa, quả không phải nói ngoa.
Cuối cùng thành công mua được, đương nhiên là đoàn người của Hứa Tiên, một chiếc thuyền nhỏ chở nữ tử kia tới, đưa đến tới thuyền lớn. Nữ tử kia khuất thân thi lễ với ba người, con mắt nhìn qua một vòng, trong nội tâm âm thầm thở ra một hơi, ba công tử trước mắt đều là nhân trung chi long, tối nay cho dù là người nào, cũng còn tốt hơn những khách thương bụng phệ sặc mùi tiền.
Hứa Tiên hòa nhã nói:
- Ngươi nên đi nghỉ một chút, ở đây sẽ bị phong hàn, trước hết nên vào khoang thuyền nghỉ ngơi đi!
Nàng kia đã giật mình, vội vàng khoát tay nói:
- Hứa công tử, ta không sợ.
Hứa Tiên gật gật đầu, quay đầu đi, bắt đầu vòng đấu giá tiếp theo.
- Bốn vạn sáu ngàn lượng. Lương công tử ra giá năm vạn sáu ngàn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không, nếu là không có, đêm nay...
- Sáu vạn lượng!
- Ah, Hứa công tử ra giá sáu vạn lượng, ha ha, không hổ là Hứa công tử vang danh khắp thiên hạ! Không biết còn có vị công tử nào ra giá cao hơn nữa không?
Sắc mặt Lương Liên tái nhợt, do dự một chút, cũng không có hô giá, cái giá vừa rồi đã miễn cưỡng lắm, nếu như hô cái giá cao hơn sáu vạn lượng. đột nhiên Phan Ngọc bên kia thu tay lại, hắn sẽ bồi lớn, sáu vạn lượng bạc có thể nuôi được bao nhiêu phụ tá, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới các cân nhắc khác, không thể vì tức khí nhất thời mà tốn kém được.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, lại một chiếc thuyền nhỏ chở nữ tử tới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên thuyền lớn của Phan gia, trên đầu thuyền, ba người Hứa Tiên đang đứng, ba người đều có thể xem là tuấn lãng, đặc biệt là dung mạo của Tham Lang cùng Phan Ngọc, càng có tiêu chuẩn nghịch thiên, gió đêm thổi quần áo của ba người phất phớt, có một loại phóng khoáng nói không ra lời.
Càng làm cho người ta chú ý chính là nữ tử đứng phía sau bọn họ, từ khi phẩm hội hoa xuân bắt đầu tới bây giờ, tất cả nữ tử đưa ra cạnh tranh đều do bọn họ hốt gọn, không một lọt lưới. Bây giờ trên ban công còn thừa lại, cũng chỉ có ba nữ tử, theo thứ tự chính là Thường Hi, Yêu Yêu, Vũ Lộ.
Một trăm vạn lượng không phải là con số nhỏ, tất cả người ở đây, có thân gia trăm vạn lượng không được bao nhiêu, chứ đừng nói cầm một trăm vạn lượng ra mua một đêm của nữ nhân. Tiền của bọn họ cũng không phải gió thổi là bay như Hứa Tiên, mất đi một chút là đau lòng ngay. Hơn nữa cho dù là làm quan hay thương nhân, tất cả đều cần mặt mũi, sao có chà đạp như vậy chứ.
Phan Ngọc nhẹ giọng nhìn Hứa Tiên nói:
- Danh tiếng của lần này, chỉ sợ sẽ làm nhiều người đố kỵ đấy
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, tùy tiện làm cho bọn họ hâm mộ tới chết cũng không sao!
Phan Ngọc cũng hơi cười rộ lên, đúng vậy a, chỉ cần có hắn ở đây, thì không cần phải cẩn thận từng li từng tí một, cho nên làm việc cũng mang theo vài phần thoải mái.
- Cứ tiếp tục a.
Sau khi dùng ba vạn lượng bạc mua lại Vũ Lộ, Vũ Lộ lên thuyền, đỏ mặt nói cảm tạ, sau đó tự giác đứng trong đám nữ nhân, chỉ thấy một đám nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận. Nhao nhao suy đoán ý đồ của bọn họ.
Một nữ tử hạ giọng nói rất quỷ dị:
- Chẳng lẽ bọn họ... Không phải là... Muốn chơi thế chứ!
Nữ hài bên cạnh ngơ ngác nói:
- Thì sao?
Nữ tử bên cạnh dùng biểu lồ ngươi "Quá đần".
- Chính là thế đó!
- Thực sao? Không muốn a, quá mất mặt!
Một nữ tử mê trai nói:
- Nếu như là Phan công tử! Oa, Phan công tử nhìn gần, thực vô cùng... Cái kia a!
- Đúng vậy a, đúng a!
- Tiểu công tử nay cũng không tệ.!
Vũ Lộ nhịn không được yếu ớt chen miệng nói:
- Ta... Ta cảm thấy được Hứa công tử... Cũng rất tốt.
- Đúng là rất khỏe mạnh, Vũ Lộ, ngươi không phải là...
...
Tuy những nữ tử này tận lực hạ giọng xuống, nhưng âm thanh tranh chấp càng ngày càng lớn, Hứa Tiên ba người có thính lực bực nào, nghe được tất cả âm thanh nghị luận bọn họ, đều có chút im lặng.
Tham Lang nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Này, ngươi làm quyết định chính thức chưa đấy? Có phải muốn các nàng tự sinh tự diệt hay không!
Hứa Tiên nói:
- Ách, ta cũng có chút hoài nghi, tính toán, chính thức có thể giúp các nàng, thực sự không phải là ta.