Hán tử che mặt đi tới trước mặt nàng , cách
nàng khoảng tám thước hơn , dừng thân mình lại , một tiếng cuồng
tiếu từ trong miệng hắn truyền ra “Ha ha ha ! ta tưởng ai ? Nguyên lai
là một nữ nhân …”
Còn A Lãng ? Nếu mình chết trên tay hắn , A
Lãng sẽ nghĩ thế nào ? hắn có chịu đựng cắn rứt lương tâm , suy sút
không phấn chấn hay không ?
Không quản hắn được ! Hoàng Thi Hàm đã không cố
được nhiều nữa .
Hắn nhớ nàng vô cùng , gần như rơi vào cảnh suy
sụp , hắn càng nghĩ càng không thông chính là , một đoạn tình cảm
mới vừa bắt đầu , vì một điều không hiểu ra sao chấm dứt .
Hắn mất hết cam đảm , ngày gần đây không một
ngày không mượn rượu giải sầu , cho đến ngày phó ước mười lăm tháng
tám thì hắn mới mang theo tâm tình nặng nề lên Đoạn Hồn lĩnh , ý đồ
mượn kiếm của đối phương giải quyết thể xác không còn ý niệm sinh
tồn này .
Vừa rồi khi hắn bắt đầu xuất ra chiêu thứ bảy
, trước ngực để lộ . Hắn đoán chắc đối phương chẳng những có thể
dễ dàng tránh đi sát chiêu này đồng thời còn có thể một kiếm đâm
xuyên tim của hắn . Nhưng một ý nguyện nhỏ bé cũng không được , đối
phương không những không né tránh ngược lại còn vọt thẳng tới , rốt
cuôc là chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hắn không cách nào hiểu nổi .
A Lãng không biết đối phương bị thương thế nào ,
đang muốn mở miệng hỏi , nhưng khi hắn nhấc khăn che mặt của đối
phương lên thì ngay lập tức sụp đổ .
“Là nàng ? Tại sao lại là nàng …” A Lãng khàn
giọng gào thét , trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng thê lương . “Nàng
có thể tránh ! nàng vì sao không tránh ? Vì sao …” Hoàng Thi Hàm không
nói gì , chỉ ảm đạm cười , cho dù nụ cười kia tràn ngập vẻ bi
thương bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn nở nụ cười .
Lúc này , một tiếng xé gió truyền đến , chỉ
thấy trên núi đột nhiên xuất hiện hai nam nữ trên dưới năm mươi , trên
mặt hai người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ lo âu .
Nữ nhân kia đầu bạc trắng , chính là Kiếm Hậu
mà võ lâm xưng tụng . Bà bước một bước dài tới bên Hoàng Thi Hàm
“Nha đầu , ngươi .. ngươi thật khờ quá đi …”
Nam nhân kia hiển nhiên là Đao Thần trong truyền
thuyết . Chỉ thấy y ngây ngốc đứng tại chỗ , miệng không ngừng thì
thào nói “Chúng ta sai lầm rồi … chúng ta thật sự sai lầm rồi …”
A Lãng như một con dã thú bị tổn thương , chạy
như bay giữa đồng hoang, giai
nhân trong lòng hơi thở đã dần mỏng manh .
“Trời ạ ! Nàng tại sao lại đối xử với ta như
thế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng ? Tại vì sao ?”
Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗi xuống .
“Đừng tự trách … Em vốn không thuộc về nơi này
, có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đi một chuyến này … “
Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùng ngón tay chỉ cách
đó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động , chàng mau dẫn em tới
nơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Hay cho một ngày thiên
cẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạn thê lương lạnh lẽo .
“Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi với ta như thế …”
A Lãng đi vào trong sơn động , vừa đánh lửa
cháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm . “Thi Hàm , để
cho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàng đời đời kiếp
kiếp”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của hắn “Chàng đừng
ngu ngốc! Chàng thân là truyền nhân của Đao Thần , từ nay nên vì võ
lâm dốc hết tâm lực , quét dọn hết tất cả bại hoại trong võ lâm để
giữ gìn chính nghĩa trong võ lâm.”
“Ta … Ta làm không được !” Vẻ mặt A Lãng thảm
thiết “Thiếu nàng , ta làm việc này còn có ý nghĩa gì ? Ta căn bản
không có ý chí chiến đấu !”
“Nếu chàng không đáp ứng , em chết cũng không
nhắm mắt !” Hoàng Thi Hàm thở dốc , rất muốn đưa tay lấy tay nải
nhưng lực bất tòng tâm .
“Để ta đưa cho nàng!” A Lãng mở tay nải , đem
quần áo từng thứ lấy ra , sau đó theo yêu cẩu của Hoàng Thi Hàm ,
thay quần bò , T-shirt như ban đầu cho nàng .
“Thi Hàm , van cầu nàng đáp ứng ta , để cho ta
ở trong này cùng nàng , ta van cầu nàng …” A Lãng khóc không thành
tiếng , vẻ mặt vô cùng mất tình thần.
Hoàng Thi Hàm không đáp , mà lấy xuống một
chiếc nhẫn xuống , đeo lên ngón tay của A Lãng , sau đó mới nói “Đây
là vật duy nhất em có thể đưa cho chàng , hi vọng chàng có thể bảo
quản thật tốt , chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại .”
“Vì sao nhất định phải như vậy ? Đây mới thật
là kết cục của chúng ta sao ? A Lãng vuốt ve chiếc nhấn , hai mắt
đẫm lệ mông lung nhìn nàng , dường như cực kỳ không đành lòng .
Trên mặt nhãn đúc tên tiếng anh của Hoàng Thi
Hàm là Anne , đó là quà năm nàng thi đậu đại học mẹ nàng đã tặng .
“Ừ” Hoàng Thi Hàm gật đầu , từ từ nhắm hai
mắt lại “Em mệt rồi … em muốn ngủ một giấc thật say … Chàng đi đi !”
Toàn thân A Lãng run rẩy , thấy tâm ý của nàng
đã quyết , thật sự không biết nên nói gì mới được , chỉ đành dùng
hai mắt đẫm lệ nhìn nàng .
“Được ! Ta đi!” A Lãng cắn chặt rằng , lập tức
cởi khối cổ ngọc đêu trên cổ xuống , đeo lên cổ của nàng “Thi Hàm –
nàng là người ta yêu duy nhất trên đời này , sau này ta sẽ không phụ
sở thác của nàng , giữ gìn chính nghĩa võ lâm trung nguyên , cả đời
ta sẽ không cưới vợ , tuổi già cô đơn suốt đời .”
“Chàng … chàng vì sao phải khổ vậy chứ ?”
Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , vốn định nói gì đó nhưng hơi thở
đã đứt quãng , hiển nhiên đã cách cái chết không còn xa .
“Thi Hàm , khối ngọc bội này một mặt là long ,
một mặt là phượng , gọi là ‘long phượng thúy ngọc’ . Năm đó khi ta
là cô nhi được sư phụ nhặt về thì ta đã luôn mang nó trên người , hi
vọng nó …” A Lãng đã khóc không thành
tiếng , bản thân thương tâm muốn chết .
Cho dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào
cứu tính mạng của nàng , huống chi là một khối cổ ngọc há có thể
có tác dụng chứ?
Hoàng Thi Hàm nhắm hờ hai mắt , trước ngực đã
không còn phập phồng . A lãng cúi đầu đặt lên má nàng một nụ hôn
dài , sau đó đứng lên , từng bước … từng bước một đi khỏi động .
“Thi Hàm ! Thi Hàm … Cậu rốt cuộc làm sao vậy ?
Cậu mau tỉnh lại đi …” Một tiếng nói giống như trừ nơi xa xôi truyền
tới , hư vô mờ mịt bay vào trong đại não của Hoàng Thi Hàm . Cô từ
từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man , liếc mắt một cái liền thấy
Lưu Yến Linh , Giang Minh Tú cùng với hai người thanh niên khỏe mạnh
đang nâng cáng .
“Mình … mình …” Đầu của Hoàng Thi Hàm đau như
muốn nứt ra , nhưng lại không biết nên nói gì mới đúng .
“Cậu đúng là hù chết tụi mình đấy !” Lưu Yến
Linh lộ vẻ ân cần , tốc độ nói chuyện bắn liên hồi . “Bọn mình đã
không phải nói trước với cậu rồi sao ? Yêu cầu cậu đừng có đi vào
trong động ‘ô thất mạt hắc’ vậy mà còn không biết vâng lời ! Hiện
tại hay chưa , mê man trong đấy hai giờ …”
“Mình ngủ ở chỗ này hai giờ ?” Hoàng Thi Hàm
không thể tin được sự thật này .
“Đúng vậy ! Tụi mình sao phải lừa cậu chứ ?”
Giang Tú Minh ở một bên nói xen vào . “Tụi mình gọi cậu không tỉnh
dậy , cho nên đành phải tìm đến chỗ tiên sinh quản động gọi đến đây
hỗ trợ đấy .”
“Chuyện … chuyện này không thể nào ! Mình rõ
ràng đã về tới Minh triều , còn có Đao Thần , Kiếm Hậu , A Lãng …”
Hoàng Thi Hàm cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục , sau đó trước mắt
tối sầm , lại ngất đi , ngay lập tức bất tỉnh nhân sự .
Bác sĩ Trần thấy cô chịu hợp tác cùng
mình không khởi thờ phào nhẹ nhõm . Chủ yếu , ông vốn không thể tin
được chuyện cô gặp phải kia .
“Hoàng tiểu thư , tôi đã đưa người chuyên chuẩn
đoán từ khoa tâm thần đến , đợi chút nữa bác sĩ Lý Văn Cường sẽ
tới nơi này thăm bệnh , hi vọng cô có thể phối hợp với anh ta .” Bác
sĩ Trần mang theo giọng điệu nghề nghiệp nói “ Bác sĩ Lý Văn Cường
tuổi còn trẻ là một tiến sĩ đẹp trai , về việc học rất chuyên tâm ,
tin rằng cô có thể …”
Một tiếng gõ cửa vang lên , cắt đứt lời còn
chưa nói xong của bác sĩ Trần . Cửa mở ra , liền thấy một bác sĩ
tuổi tầm ba mươi đi vào phòng bệnh .