Phản ứng khác thường của Hoàng Thi Hàm khiến mọi
người trong phòng bệnh bất ngờ . Nhưng
càng khiến người khác giật mình hơn là phản ứng của Lý Văn Cường .
“Cô là …” Lý Văn Cường hoàn toàn không có chút
nào biểu hiện giống như dáng vẻ của một bác sĩ bình thường , mà
bước một bước dài đi đến bên giường bệnh , đôi mắt sáng ngời như sao
nhìn Hoàng Thi Hàm , cả người mơ hồ run rẩy không ngừng .
“Dr.Lý , cậu làm sao vậy ?” Bác sĩ Trần vỗ vỗ
bả vai Lý Văn Cường , có chút khó hiểu . “Cậu quen Hoàng tiểu thư
sao?’
“À… Không … Không có gì .” Lý Văn Cường từ từ
lấy lại tinh thần , miễn cưỡng cười “Tôi không biết Hoàng tiểu thư ..”
Miệng tuy rằng nói vậy nhưng từ biểu hiện trên mặt hắn lại nhìn như
nói dối .
Bác sĩ Trần thấy anh trả lời như thế , chỉ
cười nói “Tôi giao cô ấy cho cậu”
“Gặp lại sau , Hoàng tiểu thư” Dứt lời ,
ông xoay người chậm rãi đi khỏi phòng bệnh.
Hoàng Thi Hàm quên cả đáp lại , thần sắc vẫn
kinh hãi nhìn Lý Văn Cường . Giang Minh Tú cùng Lưu Yến Linh cũng rất
biết điều đi theo bác sĩ Trần ra ngoài , trong khoảng thời gian ngắn ,
trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại Hoàng Thi Hàm và Lý Văn Cường .
Sau một hồi dài im lặng , Hoàng Thi Hàm cuối
cùng cũng mở miệng : “Chúng ta … Chúng ta quen nhau sao ?” Mặc dù
tiếng nói có chút run rẩy nhưng cô vẫn hỏi .
Lý Văn Cường lại có vẻ còn kích động hơn so
với cô “Trời ạ ! Cô rốt cuộc là ai ? Trên đời này thật sự …. Thật
sự có cô sao …”
Lời nói của anh khiến Hoàng Thi Hàm mơ hồ “Anh
… Anh thực sự tên là Lý Văn Cường ,
không phải là A Lãng ?”
“A Lãng ?” Lý Văn Cường ngẩng người “Tôi không
phải tên A lãng , nhưng mà tôi … tôi hình như biết cô?”
Lý Văn Cường chậm rãi ngồi xuống cái ghế kê
bên cạnh giuòng bệnh , hai mắt không hề chớp nhìn cô “ Tôi cũng không
biết là chuyện gì đã xảy ra , từ khi tôi bắt đầu có ký ức , khuôn
mặt của cô luôn thường xuyên suất hiện trong mộng của tôi , cho tới bây
giờ , loại hiện tượng không thể giải thích này vẫn còn tồn tại .
Sau khi tôi dần lớn lên , tôi thậm chí hoài nghi bản thân có phải bị
bệnh hay không . Liên tục đi khám bác sĩ , cuối cùng bọn họ đề nghị
tôi đi đến khoa tâm thần xem” Lý Văn Cường đột nhiện hiện lên nụ cười
kỳ lạ “Ai ngờ việc đời khó liệu ,tôi
lại nảy sinh hứng thú đối với y học , hơn nữa lại còn là khoa tâm
thần.” Thấy vẻ mặt tươi cười kia , Hoàng Thi Hàm kìm không được có
chút si mê . Anh quả thực chính là A Lãng , hai người hoàn toàn là
từ một khuôn mẫu đúc ra .
“Thực xin lỗi , tôi thất lễ rồi” Khuôn mặt Lý
Văn Cường vẫn tươi cười “Bây giờ chúng ta nói chuyện chính . Nghe bác
sĩ Trần nói , cô gặp phải một chút
phiền toái , rốt cuộc chuyện này là sao . Cô có muốn nói cho tôi nghe
một chút không ?”
“Nói cho anh nghe ,anh có tin hay không ?” Hoàng
Thi Hàm bỗng nhiên nở nụ cười .
“Đương nhiên tin .” Lý Văn Cường gật đầu “dù tôi
chưa tìm ra nguyên nhân phát bệnh nhưng lời cô nói , một câu tôi cũng
đều tin tưởng .”Huống chi đây là ý đức cần thiết với mỗi bác sĩ
khoa tâm thần .
“Cô làm sao vậy ?” Lý Văn Cường bất thức cần
tay cô . Hoàng Thi Hàm vẫn không nói một câu , chỉ ngây ngốc nhìn anh .
Loại sự tình nay cô nên nói thế nào đây ? Cô có
thể nói cho anh biết , từ bốn trăm năm trước bọn họ từng có một
đoạn tình yêu sao ? Cô làm sao có thể nói ra đây ?
Lý Văn Cường không muốn buông bàn tay nhỏ bé
của cô ra “Đầu tiên cô phải tín nhiệm tôi , đem mọi chuyện của cô nói
cho tôi biết , như thế tôi mới chuẩn đoán bệnh được …”
Hoàng Thi Hàm nhẹ nhàng bỏ tay anh ra “Không
phải tôi nên nói cho anh biết , mà là anh nên nói cho tôi biết”
“Tôi không hiểu .” Lý Văn Cường ngây người .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn chăm chú , hồi lâu mới
nói “Khi tôi xuất hiện ở trong giấc mộng của anh , có phải đã phát
sinh chuyện gì hay không ?”
Lý Văn Cường không ngờ cô sẽ hỏi câu hỏi như
thế , mặt lập tức đỏ lên “Làm sao đột nhiên cô lại đưa ra vấn đề này
, tôi …” Anh giống như có chút khó có thể mở miệng .
Hoàng Thi Hàm nhìn anh cười “Anh mau trả lời ,
rốt cuộc có phát sinh chuyện gì hay
không ?”
“Tôi ...” Lý Văn Cường ấp úng một lúc , cuối
cùng mới lắp bắp nói “Thực ra cô … cô chắc cũng biết , đàn ông con
trai khó tránh khỏi một ít giấc mộng kì … kì quái , xúc động thôi
…”
Hoàng Thi Hàm suy nghĩ một lần , tuy rằng không
tìm ra nguyên nhân nhưng cũng mơ hồ đại khái hiểu được .
Chỉ cần một người có tri thức giống nhau ,
nhận những kí ức từ kiếp trước , thật sự là một chuyện buồn cười
. Hoàng Thi Hàm cố nghĩ lý do hoặc tình huống khác để giải thích
chuyện xảy ra với mình nhưng đáng tiếc cô không tìm ra được một lời
giải hợp lý nào .
Cô chỉ bước đi “Quên đi ! Dù sao không phải tôi
điên , thì là anh có bệnh”
“Cô nói vậy có ý gì ?” Lý Văn Cường lại can
đảm bắt lấy tay cô . “Mời cô nó rõ ràng đừng nóng vội được không ?”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút “Tôi thực sự không
biết nên nói như thế nào , lại càng không biết nên nói với anh gì
mới tốt . Không bằng chờ khi nào tôi muốn nói sẽ nói cho anh biết .”
“Cái này …” Lý Văn Cường lắp bắp nói “Xế
chiều hôm nay tôi nghỉ , tôi … tôi không biết có thể mời cô ăn một bữa
… nói chuyện với cô một chút được không ?”
“Có thể a!” Hoàng Thi Hàm trả lời rất lớn ,
còn không quên nhấn mạnh một câu “Tôi còn có hai người bạn đang đợi
tôi , anh phải mời hai cô ấy đi mới được.”
“Không thành vấn đề !” Lý Văn Cường thấy cô
thoải mái đồng ý , không kìm được nở nụ cười . “Chỉ cần cô đồng ý
mời nhiều người hơn nữa tôi cũng không để ý”
Nửa năm sau , đường phía bắc Trung Sơn .
Đây là một đoạn tình yêu khiến người khác khó
có thể tin , đây là một loại cảm giác kỳ diệu thế nào Hoàng Thi
Hàm thế nào cũng không biết nói sao .
Nếu như nói , đây chỉ có thể nói là duyên trời
, mà người bình thường không có thể thay đổi được .
“Thi Hàm , anh thật sự không thể tin được, giữa
biển người mênh mông , anh thật sự có thể gặp em . Anh thật sự rất
vui .” Lý Văn Cường mặt mày hớn hở cầm tay lái , cười toe toét
Anh không thể tin được chuyện Hoàng Thi Làm tại
sao lại bị như vậy . Nhưng cô chết cũng không chịu nói cho anh biết
mọi chuyện , có lẽ tất cả đều trở thành bí mật mãi mãi trong tim
cô .
Nửa năm nay , Lý Văn Cường giống như người điên theo
đuổi Hoàng Thi Hàm . Chỉ cần ngày hôm sau không phải làm việc , anh
nhất định sẽ đáp máy bay đi Bình Đông tìm cô , cho dù là một ngày
ngắn ngủi ở chung ,anh cũng rất vui vẻ .
Ma lực của tình yêu lớn bao nhiêu , chỉ sợ có
mình anh mới rõ , người khác thì không có cách nào hiểu được .
“Thi Hàm , anh thật sự rất vui khi em đồng ý về
thăm ba mẹ anh . Em biết không ? Bọn họ thấy em nhất định sẽ rất vui
đấy !” Lý Văn Cường mồm không ngừng nói những lời vui vẻ “Từ nhỏ
đến lớn , anh chưa từng mang bạn gái về nhà …”
Hoàng Thi Hàm nắm cơ hội cắt đứt lời của hắn
“Anh có phải cảm thấy chúng ta quen biết bất ngờ , vô cùng kỳ diệu ,
giống như đêm tối tìm thấy sao sáng không ?”
“Có a!” Lý Văn Cường quay đầu nhìn cô , nhẹ
nhàng nắm tay cô “Anh vốn tưởng rằng đời này anh xong rồi . Nếu không
tìm thấy em ,ít nhất cũng phải tìm một người có bề ngoài tương tự
như em , nhưng anh không ngờ có thể gặp em , ha ha ! Bây giờ anh rốt
cuộc cũng đã đợi được.” Hắn chạy xe chạy nhanh vào một đường hầm ,
hai người quanh quẩn một hồi mới tìm một chỗ đỗ xe.
Đỗ xe ổn thoả xong Lý Văn Cường đi xuống mở
cửa xe cho cô “Mau xuống xe thôi ! Bọn họ nhất định nóng nòng muốn
chết rồi .”
Lý Văn Cường mỉm cười “Đẹp a! Cho dù hiện tại
không đẹp cũng đã không kịp rồi” Dừng một lúc anh cười nói “Đúng
rồi ! Anh quên không nói cho em , ba của anh rất tùy tiện , rất thích
nói giỡn , em gặp ông đừng để ý .”
Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , lè lưỡi
“Chỉ cần ông ấy đừng nhìn em không vừa mắt thì em không để ý đâu!”
Lý Văn Cường nắm lấy tay cô , đi vào trong một
toà cao ốc , đi thang máy lên tầng cao nhất .
Đi đên cuối hành lang bên trai , Lý Văn Cường lấy
chìa khóa ra , ngẫm lại không đúng lại đưa tay bấm chuông cửa trên
tường .
“Là ai vậy?” Khoảng ba giây sau , một người phụ
nữ tầm năm mươi tuổi đi đến mở cửa , vừa nhìn thấy Hoàng Thi Hàm
thì hoảng hốt .
Người đàn ông lớn tuổi kia lộ ra nụ cười nhìn
Hoàng Thì Hàm “Sao vậy ? nhìn lão già như bác còn đẹp trai hơn con
trai nên bị dọa à!”
Hoàng Thi Hàm run rẩy toàn thân , kinh ngạc nhìn
người đàn ông lớn tuổi kia , một câu cũng không nói được .
Người đàn ông lớn tuổi kia không phải có ba đầu
sáu tay hay vẻ mặt quá đào hoa , mà là vì ngoại hình của ông và Đao
Thần Dương Tà Thất giống y như đúc . Ba người ở bốn trăm năm trước và
bốn trăm năm sau lại trở thành người một nhà ; chuyện quái dị này
làm sao không khiến cho Hoàng Thi Hàm kinh ngạc cơ chứ?
“Bố không phải nói trước với con rồi sao” Người
đàn ông lớn tuổi kia trừng mắt nhìn Lý Văn Cường “Bác sĩ yêu bệnh nhân là việc vô cùng vất cả ,
thằng nhóc con phải chăm sóc tốt cho người ta chứ !”
Lý Văn Cường cũng không biết vì sao Hoàng Thi
Hàm lại biến thành như vậy “Thi Hàm , em làm sao vậy ?” Anh đi đến
lắc lắc tay cô .
“Ừ , cô nhóc này đúng là rất xinh đẹp …” Người
đàn ông lớn tuổi kia cười ha ha “Bác tên là Lý Đại Ân ,là cha của Văn
Cường , sau này con có việc gì cứ tìm bác để nói chuyện , con người
của ta rất dễ nói chuyện, cũng rất thích nói chuyện , ha ha !”
Hoàng Thi Hàm không lên tiếng , tim vẫn đập bình
bịch không thôi .
“Biết ông nói nhiều là được rồi , đừng khiến
cô bé sợ” Bà Lý từ trong phòng bếp bước ra , biểu tình trên mặt vẫn
nghiêm túc .
Hoàng Thi Hàm ở cùng lão thái bà trên Thái
Hành Sơn hai năm , chưa từng thấy bà cười qua . Bởi vậy , đối với
người tên bà Lý này lại cảm giác thân thiết nói không lên lời .
“Ông lại nói nữa , ông tạm thời đừng nói được
không?” Bà Lý hung dữ trừng mắt nhìn “Mỗi lần ông già này say , thấy
bên cạnh có người liền đem mấy lão tổ tông của ông ra kể , cái gì
mà Đao Thần Kiếm Hậu ,cái gì minh chủ võ lâm , bát nháo lên!”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm yên lặng cả bữa lúc
này không thể tiếp tục im lặng “Đao Thần? Kiếm Hậu? Lão tổ tông? Bác
trai , chuyện là như thế nào?”
Lý Đại Ân trừng mắt nhìn vợ mình một cái “
Bà xem !Trên đời này vẫn có thanh niên trẻ mừng rỡ nghe tôi kể chuyện
đó . Lúc này bà không thể nói tôi câm miệng rồi chứ!” Ông quay ra nói
với Hoàng Thi Hàm “ Đao Thần và Kiếm Hậu là hai nhân vật truyền kì
của bốn trăm năm trước , hai người võ công cao cường …” Việc ông nói
kỳ thật Hoàng Thi Hàm đều tự biết , cô chỉ là chờ ông nói chuyện
mình chưa rõ mà thôi .
“Con không biết đấy thôi , năm đó lão tổ ta đi
theo A Lãng tập võ , thành truyền nhân của hắn, cuối cùng lên làm
minh chủ võ lâm , uy phong quá đi chứ!” Lý Đại Ân mặt mày hớn hở
,giống như đang tự nói về bản thân mình .
“A Lãng ?” Lý Văn Cường sửng sốt , không kìm
được nhìn Hoàng Thi Hàm “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì
em tưởng anh là người tên A lãng , đây là chuyện gì xảy ra ? Làm sao
em biết được tên người này?”
Hoàng Thi Hàm không đáp , cô chỉ quan tâm một
việc ‘Bác trai , người tên A Lãng kia cuối cùng ra sao vậy ? Anh ta …
anh ta có khỏe không ?”
Lý Đại Ân không nghĩ ngợi gì , trả lời khá lưu
loát “Hắn tốt lắm ! Lập được nhiều công danh bổng lộc , lúc đó nhân
vật có thanh danh nhất chính là hắn , đáng tiếc hắn cả đời không
lập gia đình , cuối cùng vẫn là lão tổ tông của bác thay hắn để
tăng “
Lý Đại Ân thấy cô thích thú nghe, bống nhiên đi
vào trong phòng ngủ , khi quay lại ngồi thì trên tay cầm theo một hộp
gấm trông đã cũ .
“Cô bé , con đừng nghĩ lão tổ tông của bác chỉ
biết đánh đánh giết giết , kỳ thật bọn họ cũng là một hán tử có
máu có lệ , có tình !” Lý Đại Ân mở hộp gấm ra , lấy ra một chiếc
nhẫn “ Năm đó trước khi A Lãng lâm chung không quên giao vật này cho lão
tổ tông của bác , muốn người tìm được người nhà của chủ nhân chiếc
nhẫn này , cho dù làm trâu làm ngực cũng phải đối xử tử tế với
bọn họ , chỉ tiếc lão tổ tông của bác không tìm được người nhà của
chủ thân chiếc nhẫn này , cho nên cứ vậy truyền đời cho tới khi đến
bác …”
Hoàng Thi Hàm chỉ càm thấy đầu vang lên ầm ầm
, bản thân kích động không kìm được .
Trên chiếc nhẫn bạch kim kia khắc tên tiếng anh
Anne , đó vốn là thuộc về cô , lại đời đời truyền lại , qua bốn trăm
năm nay rốt cuộc lại quay về .
Lý Đại Ân thấy cô lệ rơi đầy mặt không kìm
được than nhẹ một tiếng , “Mấy người con gái các cô chính là vậy , vừa nghe đến chuyện gì cảm động là khóc .
Đúng thật là ! Chuyện đã qua bốn trăm năm ,tất cả ân oán tình cừu
đã sớm xóa bỏ hết , theo gió tán đi rồi!”
Hoàng Thi Hàm vuốt ve chiếc nhân kia , hai mắt
ngập lệ nhìn Lý Văn Cường , diễn cảm , tâm tình tựa như nhớ tới
tình cảm phức tạp khi ly biệt với A Lãng ở Mộ Dung sơn trang .
Đây là một câu chuyện kỳ diệu bao nhiên , một
tình yêu kỳ diệu bao nhiêu ; Hoàng Thi Hàm một chút cũng không nói lên
được , hay đây vốn là một nhân duyên ông trời vốn đã định ?
“Cô bé , con rất thích nó phải không?” Lý Đại
ân chỉ về chiếc nhân trên tay cô , nếu thích ta sẽ tặng nó cho con .
Có điều con đừng cho rằng bác bất hiếu với lão tổ tông , trên thực
tế , chủ nhân của chiếc nhân này hay là người nhà đấy còn khó tìm
hơn mò tim đấy bể ! Bác không muốn đem củ khoai lang nóng này ném cho
Văn Cường , đến lúc đó không biết phải hao tổn bao nhiêu tâm trí nữa.”
Hoàng Thi Hàm đem tầm mắt từ trên người Lý Văn
Cường chuyển sang Lý Đại Ân “Cám ơn bác , bác trai , con nghĩ , vẫn
nên giao nó cho Văn Cường thì hơn , nói không chừng một ngày kia anh ấy
thật sự có thể tìm được chủ nhân chiếc nhẫn này.”
“Chủ nhân của chiếc nhẫn này ? Con đừng nói
giỡn !” Lý Đại Ân ha ha cười “Chủ nhân chiếc nhẫn này đã chết từ
bốn trăm năm trước trong sơn động , tìm đâu được chủ nhân nữa” Ngưng
một lúc ,ông lại nói “Thế nào ? Bác kể chuyện không tồi chứ? Không
chỉ kể hay mà lại còn có vật chứng nữa!”
Hoàng Thi Hàm gật đầu “Bác trai kể chuyện quả
thật rất hay , nhưng mà có một chỗ con không hiểu lắm!”
“Hả ?” Lý Đại Ân sững sờ nhìn cô “Chỗ nào? Con
nói đi!”
Hoàng Thi Hàm không chút do dụ nói “Đao Thần và
Kiếm Hậu cùng là chí sĩ chính nghĩa trong bạch đạo , vì sao nhất
định phải liều sống chết ? Chuyện này rất không thực tế a!”
Lý Đại Ân cười nói “ Là ai nói bọn họ phải
phân định sống chết ? Nói toạc ra đó là chuyện nhà của bọn họ , ai
quản thì người đó gặp xui thôi.”
“Việc nhà?” Hoàng Thi Hàm hoang mang .
“Đúng vậy ! Hai người họ vốn là một đôi vợ chồng
. Đêm tân hôn , nam không cáo biệt mà lên núi bái sư học nghệ , vừa đi
đã ba năm ; nữ vườn không nhà trống , cuối cùng tình cờ gặp được kỳ
duyên được cao nhân chỉ điểm . Năm năm sau , nam trở thành Đao Thần , nữ
trở thành Kiếm Hậu , đáng tiếc Kiếm Hậu không thể quên được hành
động của Đao Thần đêm tân hôn , bởi vậy mới gửi thư khiêu chiến , năm
năm quyết đấu một lần” Hoàng Thi Hàm lén nhìn bà Lý một cái , sau
đó lại nhìn Lý Đại Ân , khì khì một tiếng , cuối cùng nhịn không
được ha ha cười ra tiếng .
Không phải cửu nhân không sum họp , bốn trăm năm hai trước hai người
họ là một đôi vợ chồng , bốn trăm năm sau bọn họ vẫn là một đôi bạn
đời . Sinh mệnh luận hồi thật vô thường , phàm phu tục tử như chúng
ta sao có khả năng hiểu được .
“Con gả cho Văn Cường của chúng ta , làm con dâu
của chúng ta được không?” Thái độ của Lý Đại Ân khác thường , có
chút nghiêm túc nói “ Con không rõ thôi , mỗi lần ta kể chuyện người
khác mặt lúc nào cũng như dính phân vậy . Chỉ có con không những nghe
thấy thú vị còn suy nghĩ đưa ra câu hỏi . Nếu con có thể trở thành
con dâu bác , bác sẽ không thấy nhàm chán , lúc nào cũng cô độc nữa
.”
“Bác trai , bác … bác đừng nói giỡn … Đâu có
người nào đi giúp con trai cầu hôn…” Gò má Hoàng Thi Hàm không kìm
được đỏ lên .
“Vậy thì có sao , liên quan gì , ai mở miệng
không phải đều giống nhau sao .” Đôi mắt Lý Đại Ân xoay xoay “ Kỳ thật
sáng hôm nay bác cùng bác gái đã sớm nói chuyện với mẹ con qua điện
thoại , nói chuyện với nhau rất vui , bầy giờ chỉ cần con gật đầu .”
“Con …” Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời thế
nào , dù sao chuyện này phát sinh bất ngờ như vậy , cô đâu có thể
gật đầu đáp ứng trong thời gian ngắn .
Bà Lý nãy giờ vẫn yên lặng lúc này mở miệng
nói “Buổi sáng bác có nói qua với mẹ con , mẹ con nói bà ấy không
can thiệp đến chuyện của bọn trẻ .” Bà tiện đà nhoẻn miệng cười
“Kỳ thật Văn Cường nhà chúng ta rất không tệ.Từ nhỏ hai bác nhìn nó
lớn lên , nó cũng chưa từng có bạn gái , nếu con gả cho nó …” Nụ
cười trên mặt bà tràn ngập yêu thương , Hoàng Thi Hàm không kìm được
bị nụ cười của bà hấp dẫn .
Lý Văn Cường là một người đàn ông thế nào cô
hiểu quả rõ , nhất là qua biểu hiện trong nửa năm nay của anh , bất
luận là trái tim cùng nghị lực đều hơn hẳn so với A Lãng bốn trăm
năm trước , cô sao lại không rõ được .
Trên đời này vì sao lại có việc thần kì giống
như vậy ?
Cô không hiểu tại sao người cô gặp khi xuyên qua
bốn trăm năm trước nay lại sinh hoạt ngay bên cạnh cô?
Đây rốt cuộc có phải là một đoạn nhân duyên đã
định trước?
Hoàng Thi Hàm mở hồ nhưng không cách nào nghĩ
ra được nguyên do .
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy , không đầu không
đuổi cầm lấy ví da , đi giày vào , sau đó chạy ra khỏi cửa .
Lý Đại Ân không ngăn lại , chỉ đứng ở sau lưng
cô kêu to “Cô bé , con muốn đi đâu ?
“Con về nhà hỏi mẹ đã …”
Tiếng nói còn trong không trung đã thấy Hoàng
Thi Hàm biến mất không thấy bóng dáng .