Hồn Ma Che Dù

Chương 47: Sơn Thần đường đá

“Không ổn rồi!” Tôi thấy người phụ nữ lăn xuống từ bậc thang trên cao, bèn nhanh chóng vội lao ra giữ cô ấy lại, không để cô lăn xuống dưới nữa.

Nhìn vào từng bậc thang dài hun hút, tôi thở dài một hơi. Nếu bị lăn xuống chắc chắn cũng sống dở chết dở.

May mắn là gặp được tôi, bằng không thì người phụ nữ này đã gặp nguy hiểm rồi. Bây giờ cô ấy chỉ bị xước trán và khuỷu tay mà không có vấn đề gì lớn.

Lúc này kẻ đã đẩy cô nhanh chóng bước xuống, vẻ mặt bối rối.

Tôi nghĩ anh ta sẽ làm hại cô ấy vì vậy tôi đã đi lên và chặn đường anh ta.

Với chiều cao có 1 mét bảy, mà anh ta lại một mét 8, lại cộng thêm tôi lại đứng dưới bậc thang vì vậy mà trán tôi vừa vặn đến có bụng anh ta, cái khoảng cách này chả có tác dụng uy hiếp gì cả. (ND: chả hiểu sao main đứng với ai cũng chênh lệch khoảng này )

Hỡi ôi, chiều cao thực sự là nỗi đau khổ trong cuộc đời của tôi mà… (ND: me too)

Người đàn ông đẩy tôi ra và gào lên “ Biến ngay”

Ơ, hắn ta đang nói cái quái gì vậy? Không kể lúc nãy anh ta đã làm tổn thương cô gài như thế nào, nghĩ rồi tôi ôm chặt lấy eo của hắn và hét lên “ Dư Bân, giúp tôi”.

Dư Bân và Tôi đã đạt đến trình độ tâm linh tương thông, chẳng cần phải hét lên làm gì, ngay khi tôi ôm lấy người kia thì Dư Bân đã kịp đặt một túi rác lên đầu hắn và bày ra tư thế chiến đấu.

Lúc này thì cô gái kia lại lên tiếng “ Các anh mau tránh ra, đấy là bạn trai tôi mà”

……………….

…………………

………………..

[ Dư Bân quay xe...............=)) ]

Đến khi chúng tôi lên đến trên núi, trời đã lờ mờ tối...

Trên đường đi, chúng tôi đã gặp được dôi tình nhân thần kinh này. Sau khi giới thiệu đôi câu, tôi đã nắm được người đàn ông tên là Chung Khiếu Thiên - 25 tuổi và người phụ nữ Tinh Vũ- 22 tuổi

Chuyện là ở dưới chân núi, cô gái đã ưng í một chiếc váy rất đẹp nhưng lại tương đối đắt tiền. Chàng trai không muốn mua cho cô gái, điều này khiến họ tranh cãi.

Tiếp đó vì quá bực mình mà anh ta đã đẩy cô gái một cái mà không suy nghĩ đến hậu quả.

Thì ra là hiểu lầm, làm tôi cứ tưởng là Chung Khiếu Thiên bắt nạt Tinh Vũ, không chiếm được lợi ích gì muốn động thủ để đánh người.

Cả hai người này tính cách đều tùy tiện như thế, nói chuyện lớn tiếng có giọng nói rất lớn cứ như thể sợ cả thế giới không hiểu họ đang nói gì vậy. Họ không hề để ý tới ánh nhìn của người khác. Đến khi chúng tôi leo được lên đỉnh núi họ lại ngang nhiên hôn hít nhau cực nồng cháy. Giữa bao nhiêu người xung quanh, họ lại chẳng hề quan tâm mà cứ đứng đó hôn nhau.

Sau khi nói chuyện với họ, tôi mới phát hiện ra mục đích của chúng tôi đều giống nhau – đi tìm vị thần nhân có Thiên nhãn Ung Minh Bễ. Họ đến gặp vị thiên nhãn này để hỏi xem mối tình của họ trong tương lai có thể ở bên nhau và có hạnh phúc hay không.

Sở Tinh Vũ hỏi tôi “ Anh Xong Diễm, anh muốn hỏi điều gì?” Rồi cô ấy lại nhìn Dư Bân và mỉm cười “ Hai người cũng đến để hỏi về hạnh phúc à?”

Câu hỏi này làm tôi xấu hổ nhưng lại chả biết nói gì, chẳng lẽ tôi lại nói với cô ấy tôi đến để hỏi về một con mắt mọc ra trên ngực? Cô ấy sẽ nghĩ cái gì chứ.

Dư Bân liếc nhìn xung quanh và nói “ ở đây hương khói rất vượng, có thần nhân ở.hmm lần này chúng tôi có thể đánh một giấc ngon lành rồi. Bao lâu nay chúng tôi cứ bị những thứ không sạch sẽ đeo bám khiến không thể ngủ ngon được”, sau khi nghe Dư Bân nói, Chung Khiếu Thiên cười cợt “ Đã là thế kỷ 21 rồi mà các bố vẫn mê muội tin vào thần thánh và ma quỷ được”

Dư Bân bèn ngắt lời “Im” - nói: “Những điều này, tin cũng được, không tin cũng được, tôi thà tin còn hơn là không tin”

Mặc dù Dư Bân nói thế nhưng anh ấy quá rõ những thứ sạch sẽ đó là có tồn tại.

Ở đây nhìn thì có vẻ an toàn đấy, nhưng tôi vẫn phải có kế hoạch chuẩn bị cho mình một đường lui. Tôi không biết khi nào mình sẽ bắt đầu có thói quen này, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với ma quỷ.

Tôi nhặt một hòn đá từ con đường trên núi và thổi vào nó 3 hơi thở rồi đặt vào túi áo ngực.

Dư Bân khó hiểu hỏi tôi “Tam Hỏa, anh đang làm cái quái gì thế?”

Tôi giải thích “Đây là giao ước với Sơn Thần đến bảo vệ mình, như vậy chúng ta sẽ an toàn khi vào núi, và trởi ra bình an.”

“Ồ? Còn có chuyện này nữa hả?” Dư Bân vội nhặt một hòn đá, thở vào nó 3 lần và đặt nó vào túi áo ngực.

Sở Tinh Vũ cũng cảm thấy rất thú vị, và cô ấy cũng làm điều tương tự. Nhưng cô ấy lại đặt viên đá đó vào túi của bạn trai và hỏi tôi “Tôi làm thế này được chứ?”

Tôi cũng gật đầu, cũng được.

Chung Khiếu Thiên lại có chút không vui “Viên đá mẻ này bẩn như thế, lại còn nặng nữa, vứt quách nó đi” cô ấy nắm lấy tay Chung Khiếu Thiên và nói “ Đừng vứt nó đi, đây là tình yêu của em dành cho anh, anh phải giữ lấy nó, anh muốn vứt nó đi à?”

“ Được Dược được, không ném, không ném” Chung Khiếu Thiên trông có vẻ cạn lời, nhặt lên một hòn đá, thở vào đó 3 hơi và chuẩn bị bỏ vào túi của Sở Tinh Vũ.

Sở Tinh Vũ quay người né tránh, cười cợt “ Em không muốn nó đâu, nó bẩn lắm, chỉ có em được đưa nó cho anh thôi, đừng có mà đưa nó cho em, anh có nghe không hả?” Chung Khiếu Thiên lại một lần nữa sa mạc lời.

Cứ như thế một nhóm 4 người chúng tôi, ba ngời đàn ông trong người đều có hòn đá trong ngực. (ND: đọc đến đây tui lại nghi ngờ vì điều này mà Sở Tinh Vũ sẽ không khổ vì k có đá trong người)

Trời đã tối nhưng đỉnh núi vẫn cực kỳ náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Chúng tôi đi dạo xung quanh, cũng không sốt ruột vị thiên nhãn kia. Đến khi nhận thấy trời đã quá muộn, chắc là người đó đã đi nghỉ ngơi nên chúng tôi lùi việc đó vào ngày hôm sau.

Vì vậy tối nay, chúng tôi sẽ chơi thoải mái một chút.

Có rất nhiều khách sạn, chùa miếu, đạo quan ( miếu của đạo sĩ), hàng vỉa hè đến không xuể, du khách nối tiếp nhau liên miên không dứt, nhân khí ở nới này cực nhiều, sẽ không thể xuất hiện ma quỷ ở nơi này.

Thế mà lúc này tôi lại nghe thấy tiếng Cú mèo kêu.

Tôi men theo tiếng kêu nhìn thấy một con đường bê tông dẫn xuống núi, có một đình nghỉ mát, đình nghỉ mát bên cạnh một cây hòe lớn.

Tiếng kêu này phát ra từ cái cây.

Tiếng cú mèo kếu vô cùng thảm thiết, khiến người nghe cảm thấy vô cùng không thoải mái. Tôi chạm vào tảng đá ở trong ngực và hi vọng rằng khi có gì không ổn, thần núi sẽ xuất hiện và giúp tôi an toàn vượt qua

Sở Tinh Vũ đến và nói với tôi “ Anh Xong Diễm, nhìn cái gì mà chăm thú như thế” Tôi mỉm cười đáp “ Tôi không nhìn gì cả”

Lúc này có một chiếc xe bus chạy từ từ xuống núi, dọc theo con đường bê tông, thu hút ánh nhìn của cả tôi và Sở Tinh Vũ.

Thoạt nhìn thì chỉ như một chiếc xe bus bình thường nhưng cảnh tiếp theo lại dọa tôi chết khiếp.

Khi xe bus chạy ngang qua cây hòe cổ thụ, đột nhiên có một cô gái xuất hiện trên nóc xe.

Cô gái ấy nằm trên nóc xe, quay đầu lại và nhìn cảnh đêm náo nhiệt..............