Hồn Ma Che Dù

Chương 46: Chết cùng một nơi.....

“Anh không phải chồng của ta” – Ma nữ áo xanh nói ra

Tôi lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, bình thường chẳng có điều gì tốt đẹp khi cô ấy nói câu đó cả. Lần này cũng không ngoại lệ, ma nữ áo xanh không một chút báo trước nào, đã duỗi móng vuốt vào thẳng ngực tôi.

Cô ta đây là muốn móc tim tôi đó hả?

Đúng lúc này, Lô Thư đại sư lại kéo áo tôi ra bên ngoài, đứng đối diện với ma nữ áo xanh.

Và ông ấy đã thay tôi chịu miếng đòn chớp nhoáng này.

Móng vuốt ma nữ găm thẳng vào ngực Lô Thư và máu chảy dọc theo bàn tay ma nữ xuống dưới đất

“Khônggggggggg”, Ma nữ áo xanh sững người và đau đớn khi thấy móng vuốt của mình đã đâm ngập vào trái tim của người mình yêu thương, ngay lập tức cô ta muốn rút nó ra nhưng Lô Thư đại sư đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để giữ nó lại.

Máu bắt đầu trào ra ở khóe miệng Lô Thư. Ông nhìn chằm chằm vào Ma Nữ Áo Xanh và dốc hết sức nói “ Nàng có thể hứa với ta một điều không??

Cô ấy không ngừng rơi nước mắt, huyết lệ chảy xuống làm tất cả bộ quần áo xanh ban đầu đã nhuốm một màu đỏ tang thương.

Cô ấy gật đầu và đáp “ Chàng nói đi, ta hứa với chàng bất cứ yêu cầu gì”

Lô thư vui mừng nở ra một nụ cười, ông ấy đã tìm được điều có thể uy hiếp được ma nữ áo xanh, đã tìm được cái thứ làm cô ta yếu lòng nhất, đó chính là bản thân ông.

Thực ra, Lô Thư có lẽ đã nhận ra điều này từ rất lâu rồi, nhưng ông lại không đủ can đảm để đối mặt với Ma Nữ áo xanh này, rốt cuộc vì thế mà cô ấy đã phải tìm đến cái chết. Chỉ tới khi có người xa lạ là tôi đây bị liên lụy vào, ông ấy mới không thể bàng quan đứng nhìn được nữa.

Lô Thư nói “ Hãy hứa với ta, đừng bao giờ tổn thương người khác nữa, đừng gây nên tột nghiệt, hãy buông bỏ hận thù, buông tha vị thí chủ này, cũng như buông tha cho chính bản thân nàng”

“Không” Ma nữ áo xanh vừa đau khổ vừa giận dữ “Đàn ông….. tất cả đều đáng chết!!!!”

Lô Thư vẫn nhìn vào ma nữ bằng ánh mắt chân tình nhất với hi vọng cô ấy có thể đáp ứng ước nguyện của mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Ông ấy bắt đầu thở khó khăn và chậm hơn, bàn tay trượt xuống và mạch đập dần trở nên yếu ớt. Tôi thấy ông đang hổn hển từng ngụm cực kỳ khó khăn.

Ông đã sắp chết rồi

Người yêu sắp chết đi ở trước mặt mình, ma nữ Áo Xanh không thể giữ được tâm trí sắt đá nữa, cô đưa cánh tay nhẹ nhàng ôm Lô Thư vào lòng “Một đời này ta chỉ muốn bên chàng, làm người phụ nữ của chàng, tại sao ông trời lại không thể chấp thuận chứ???”

Đôi môi của Lô Thư khẽ mấp máy “ Ta.. Điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời này của ta chính là … không thể cưới nàng”

Họ- một người một ma đang ôm lấy nhau, yêu thương nhau

Khóc – ngoài khóc ra không còn cách nào khác để biểu đạt sự và tiếc nuối trong lòng của họ.

Dần dần, ma nữ trở nên trong suốt và từ từ biến mất.

Khi chấp niệm trong lòng đã được hóa giải, hồn ma sẽ được siêu thoát khỏi thế gian và thực sự đi đến quỷ môn quan ở thế giới bên kia.

Ở thời điểm này, sự thù hận trong trái tim của ma nữ áo xanh đã được thay thế bởi tình yêu, cô không còn muốn giết người nữa nên đã biến mất.

Đây quả thật là điều tốt cho tôi…

Sau khi hồn ma biến mất, chỉ còn mỗi Lô Thư đứng trong gió lạnh, la lung lay bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống

Tôi vội vã lên để đỡ ông ấy.

Lô Thư ghé sát gần tai tôi và nói “Thí chủ, lão nạp vẫn còn có việc nhờ cậy cậu..”

Tôi đã coi ngài là ân nhân khi đã cứu mạng tôi hai lần liên tiếp nên ngay lập tức gật đầu,Tôi sẽ không ngần ngại kể cả việc yêu cầu tôi lấy mạng sống mình ra để đổi lấy tính mạng của ông ấy.

Lô Thư nói “ Tro cốt của Hoa Khôi nương tử ở ngay dưới bức tranh của ngôi đền ta sống. Hãy lấy nó ra và chôn chúng ta ở bên cạnh nhau. Trên bia mộ xin khắc đây là một cặp vợ chồng”

Họ đã không thể bên nhau khi còn sống, ít nhất họ muốn được đoàn tụ sau khi chết đi

Chắc chắn tôi không thể từ chối yêu cầu quá đỗi bình thường này.

Sau khi dứt lời, Lô đại sư đã buông tay, khép chặt mắt và mất đi hơi thở. Tôi nhìn ông trút hơi thở cuối cùng một cách bình tĩnh và điềm nhiên, không còn gì để tiêc nuối.

Có thể giúp ma nữ áo xanh tìm lại được nhân tính, ông ấy đã rất hài lòng rồi.

Những ngày tiếp theo đó, tôi đã tìm được Dư Bân và Trần Viên và kể cho họ tất cả mọi chuyện. Họ cũng cảm thông sâu sắc cho cuộc sống khốn khổ của Lô Thư đại sư.

Cảnh sát đã bắt giữ tất cả những người có liên quan tới các nhà sư trên núi, đưa cô gái trẻ - người đã suýt bị làm nhục trở về nhà.

Tính ra, ma nữ áo xanh cũng đã có một cái kết thúc có hậu, dù rằng kết thúc này khiến mọi người cảm thấy thật buồn.

...............

Đứng trước lăng mộ của Lô Thư và Hoa Khôi nương tử, tôi vái họ 3 lần và dập đầu 10 lần để thể hiện lòng kính trọng.

Sau đó tôi lại mang chiếc bàn trang điểm của Hoa Khôi nương tử tới mộ và đốt nó với hi vọng cô ấy có thể sử dụng nó ở thế giới bên kia.

Trên đoạn đường về, tôi cứ dằn vặt một câu hỏi “ Rốt cuộc tình yêu là gì? Nó lại có thể khiến thần trí đảo điên ngay cả khi bắt người ta trả giá bằng mạng sống, họ cũng không ngần ngại”

Tôi thực sự muốn trải nghiệm cảm giác đó ( ND: Tín hiệu đây rồi!!!)

Sau đó để tìm ra bí mật về đôi mắt, chúng tôi lại bắt đầu một cuộc hành trình mới, để tìm đến vị thiên nhãn có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai.

Theo thông tin mà Trần Viên tìm được, vị này sống trong một ngôi đền Đạo giáo, nằm trên một ngọn núi khá nổi tiếng, hương trầm khói vượng quanh năm.

Lại là một ngọn núi, tôi phải mất 2 ngày để leo lên đó

Sau đó Trần Viên nhận được cuộc gọi từ công ty báo có khách hàng quan trọng.

Ông ấy thát vọng và rơi và đương cùng, không thể cùng chúng tôi đi tìm vị thiên nhãn kia, quay về với khác hàng bàn chuyện làm ăn.

Tôi cũng biết rằng đây không phải là vấn đề lớn. Dù gì đi nữa ông ấy cũng là phó tổng giám đốc của một công ty, không thể dành thời gian ngày qua ngày đưa tôi đi

“ Du sơn ngoạn thủy được”.

Vì vậy sau khi Trần Viên rời đi, tôi và Dư Bân dã dấn thân vào con đường đi tìm kiếm thiên nhãn và sự thật về con mắt.

Ngày hôm nay, trời nắng ấm, đúng là một ngày thật đẹp và tốt lành.

Tôi và Dư bân mang theo một ba lô chứa đầy thức ăn, quần áo và một số đồ trừ tà.

Tất nhiên tôi mang theo cả chiếc ô âm dương, gương bát quái và sách bí mật. Mặc dù điểm đến là ngọn núi Linh Sơn, nơi luôn tập trung rất nhiều người và dương khí cực kỳ vượng.

Nhưng chúng tôi đã quen với khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà đúng ra có rất nhiều thứ vây quanh mà chúng tôi không nhìn được, mà nó lại không dễ đối phó như nhứ thông thường khác.

Chúng tôi bước từng bậc thang và thấy có một cặp tính nhân đang cãi vã ở đó.

Trong khi cãi nhau, người đàn ông bất chợt đẩy cô gái ngã xuống bậc thang.........