Tôi đành ôm thằng bé đến nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, tôi ôm thằng bé về lại phòng rồi thay đồ ngủ cho bé.
Thằng bé mặc đồ ngủ xong xuôi, lại chạy ra ngoài xem TV, tôi đành phải đi theo. Phó Dư Dã từ trong bếp đi ra, phòng tắm chỉ có ở trong phòng cậu ấy cho nên để tắm rửa thì cậu ấy phải quay trở lại phòng của mình. Quần áo thay xong thì hôm sau có dì dọn dẹp đến đem đi giặt, nhưng mấy ngày nay đều là tôi làm. Dù sao ban ngày cũng không có việc gì làm, tiện tay nên dọn dẹp.
Cậu ấy hẳn là không biết.
Tắm xong cậu ấy đến phòng khách, còn tôi trở lại phòng và đặt giỏ đồ đã giặt lên ban công.
Trong phòng tắm vẫn còn ướt, vừa vào đã thấy hơi nước còn vương, hẳn là do ở chung lâu, quen với mùi hương của cậu ấy nên tôi có hơi nhạy cảm, lần nào cũng phải mở cửa thoáng, đợi mùi bay hết mới vào. Hôm nay không để ý, chút hơi nước này đã làm tôi đỏ mặt, vội chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Tiểu Sư đang nghịch bóng cao su, vừa chạy vừa tung bóng, tôi sợ thằng bé làm ồn nên bảo thằng bé ngừng chơi để đi ngủ.
Thằng bé đánh một giấc ngủ trưa rồi, cho nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, miễn cưỡng mang theo bóng đến phòng khách.
Bây giờ thằng bé còn học được cách để đối phó với tôi, đó là, bất kể tôi nói không được làm cái gì đó, thằng bé sẽ trốn trong phòng của Phó Dư Dã, bởi vì thằng bé biết rằng tôi không biết đối mặt với cậu ấy thế nào.
Tên nhóc này càng ngày càng hết nói nổi.
Tôi vừa giặt xong quần áo của Tiểu Sư, đang định treo lên thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tôi vừa định mở cửa, Tiểu Sư đã nhanh nhẹn mà chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Ra liền ra liền, anh đợi xíu!"
Tôi nhìn thằng bé đi ra mở cửa, cái thân chút xíu phải vừa nhón chân vừa vươn tay mới có thể chạm tới then cửa.
Nhưng cuối cùng vẫn mở cửa được
Vừa mở cửa, thằng bé lại ra giọng bắt chước người lớn hỏi: "Anh tới tìm ai vậy ạ?"
Người ngoài cửa dần dần lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh xinh đẹp như tranh vẽ, đuôi mắt thon dài, đôi mắt to sáng ngời, lúc này đang nhìn Tiểu Sư không rời.
Tôi còn chưa đi tới đó, Phó Dư Dã từ trong phòng đi ra trước.
Có vẻ như họ đã hẹn gặp nhau từ trước.
Tiểu Sư lại chạy đến bên cạnh Phó Dư Dã.
Lâm Lễ thay dép lê, lười biếng lết bước đi vào trong.
Phong cách ăn mặc của cậu ta lần nào cũng rất lạ, hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu xám và một chiếc quần jean rộng thùng thình, trông như một cậu bé ngoan hiếm thấy, nếu bỏ qua bảy tám lỗ trên cổ tay áo đi.
Nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
"Chậc chậc, mới có mấy ngày không gặp thôi mà cậu lòi ra thêm một thằng con trai rồi à?"
Cậu ta luôn là kiểu nghĩ gì nói đó, không biết lựa lời.
"Ông của cậu mà biết chắc ổng lại đột quỵ nữa đó..."
Trong mắt Phó Dư Dã có chút không vui, nhưng cậu ấy chỉ nói: "Cậu có chuyện gì?"
Lâm Lễ cười hì hì: "Không phải có chuyện gấp mới tới tìm cậu sao..."
Hai người bước vào phòng dành cho khách. Tiểu Sư ôm quả bóng tới chỗ tôi.
Tôi ẳm thằng bé về phòng, trời cũng đã khuya, tôi bế thằng lên giường, đọc truyện ru ngủ cho thằng bé.
Thằng bé mới nghe một chút thôi đã mở mắt không nổi, nhưng vẫn kéo tay áo tôi, nhắc nhở: "Ba, hun hun."
Tôi hôn vào trán thằng bé hai cái
Thằng bé lại nói: "Anh chưa có hun con."
Tôi nói, "Anh chờ con ngủ rồi sẽ đến hun con mà."
Thằng bé không dễ bị dụ, nói: "Vậy con làm sao biết anh có tới hay không."
Tôi đành nói: "Vậy con giả bộ ngủ, chờ khi anh tới, con hù cho anh hết hồn luôn, được không?"
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của thằng bé, lại nghĩ đến Lâm Lễ, tâm trạng bỗng trở nên bức bối.
Thực ra tôi cũng không muốn gặp Lâm Lễ lắm, dù sao thì mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều xảy ra cãi nhau rồi ra về không vui, nhưng cậu ta cũng không ác độc như Cao Đam
Sau khi Lâm Lễ rời đi, cánh cửa đóng lại "cạch" một tiếng, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khi ngang qua cửa phòng tôi, rốt cuộc cũng không kìm lòng được mà mở cửa.
"Anh chưa ngủ?"
Phó Dư Dả liếc nhìn tôi một cái rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, cậu ấy cầm một cốc nước, dường như đang trở về phòng.
"Em vẫn còn phải làm việc sao?" tôi hỏi.
Có vẻ như nhận thấy tôi đang có gì đó không ổn, Phó Dư Dã nhìn về phía trước nói: "Không có."
Tôi đi tới gian phòng cậu ấy ngủ mấy ngày qua, đồ đạc trong phòng đơn giản mà tinh xảo, giường ngắn mà rộng, gra giường màu lam sẫm, trên sàn trải thảm len màu trắng. Chắc hẳn sẽ rất thoải mái khi bước lên đó với đôi chân trần, bởi vì trước đây khi chúng tôi sống cùng nhau, cũng có một tấm thảm như vậy.
Cậu ấy đặt ly xuống trên bàn và kéo ghế dựa cho tôi.
"Gần đây em bận lắm sao?"
"Em vẫn ổn."
Tôi chợt thấy hơi xấu hổ.
"Mấy ngày nay anh thấy anh làm phiền em quá, vết thương của anh thật ra đã lành rồi, anh thấy mình nên không quấy rầy em nữa. Hơn nữa, Tiểu Sư cũng sắp nhập học..."
Phó Dư Dã bình tĩnh nhìn tôi, rồi khẽ di chuyển.
Cậu ấy bảo: "Ngày mai em kêu tài xế đưa anh đi."
Tôi hơi ngừng một chút, rồi cũng gật đầu.
"Anh muốn nói cho em mấy chuyện này thôi à?"
Tôi nắm góc áo không biết nên làm gì.
"Em không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Cậu ấy nhìn tôi, hàng mi rậm vẫn không nhúc nhích.
"Anh đang muốn nói chuyện gì?"
Tôi nín thở nói: "Về Tiểu Sư, em không muốn hỏi gì ư?"
Cậu ấy chậm rãi chớp mắt.
"Anh muốn em hỏi gì?"
...
Tôi nhìn vẻ mặt bất động của cậu ấy mà chợt lạc giọng.
Phải rồi, tôi muốn cậu ấy hỏi gì đây? Hỏi tôi tại sao Tiểu Sư lại giống cậu ấy? Hỏi tôi làm thế nào mà Tiểu Sư xuất hiện trên đời này?
Tại sao tôi là người chủ động đưa ra chủ đề này mà giờ đây tôi lại không biết phải giải thích nó như thế nào.
Có phải vì những ngày ở cạnh bên nhau vừa qua đã khiến tôi khao khát hơi ấm trong quá khứ?
Hay là, thái độ không hỏi han, không quan tâm gì cả của cậu ấy khiến tôi đau đớn như bị kim châm vào từng thớ thịt...
Tôi đang rối rắm với điều gì chứ?
Tôi rất lo lắng, sợ cậu ấy phát hiện ra nhưng cũng sợ cậu ấy thờ ơ, xa cách.
Nhiều lúc tôi không hiểu mình đang nghĩ gì, thật sự mong muốn gì. Hiện tại tôi với cậu ấy đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cũng chỉ vì chữ "yêu", từ yêu thành lo, từ yêu thành sợ. Vì vậy, Đức Phật khuyên người ta rằng: "Nhất thiết ân ái hội/Vô thường nan đắc cửu". (*)
Tôi đã từng nghĩ tình yêu không bao giờ bền lâu, huống chi cái gọi là "tình thâm", đều là thứ "nói ra" để làm cảm động lòng, khi chữ yêu rơi vào lòng một người thì nó đã không còn giữ dáng vẻ nguyên bản của nó nữa. Tư lợi và d*c vọng trộn lẫn, nó đã trở thành tạp chất trong đá quý, cánh hèo tàn trong hoa thơm.
Mà lúc tôi ở bên cạnh Tiểu Dã, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc liệu mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy có thể được coi là "tình thâm" hay không, cho đến thời điểm tôi sinh ra Tiểu Sư, tôi chợt hiểu, đối với tôi, yêu chính là không phụ lòng, tôi không muốn quên đi khoảng thời gian chúng tôi sống cùng nhau, không muốn quên đi chúng tôi của quá khứ. Cuộc đời dài như vậy, có bao nhiêu người gặp được người mà mình thực sự bị rung động. Tôi thật may mắn khi được trải qua quãng thời gian đẹp nhất bên cạnh cậu ấy khi cậu ấy còn chưa hiểu yêu hận là gì.
Nhưng giờ đây, cậu ấy không còn là thiếu niên cô đơn ấy nữa, tôi không muốn là kẻ rụt rè trì trệ như xưa nữa, người phải trả giá cho những lỗi lầm năm xưa, chẳng phải cậu ấy, cũng chẳng phải tôi.
"Anh......"
Tôi mở miệng, nắm lấy góc áo với những cảm xúc phức tạp.
"Anh à."
Cậu ấy mệt mỏi ấn sống mũi,
"Em không có ép anh, anh cũng đừng ép mình nữa, em có thể chờ."
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt lắng đọng.
"Cho dù Tiểu Sư xuất hiện trên đời này thế nào, có quan hệ gì với em đi nữa thì thằng bé cũng là con của anh. Cho dù người khác có nói thằng bé giống em, em cũng không làm gì cả. Đối với em, người quan trọng nhất là anh."
Tôi nắm chặt lấy gấu áo, chân mình như cứng đờ.
Nghe đến đây lẽ ra tôi phải vui mừng mới đúng, cậu ấy yêu tôi nên sẽ vì tôi mà nhân nhượng đến mức này, nhưng tôi không thể cười nổi khi nhìn thấy sự mệt mỏi, thờ ơ của cậu ấy.
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi:
"Em cho rằng Tiểu Sư ra đời như thế nào?"
"Không quan trọng, anh à, anh đừng lo lắng quá."
Cậu ấy cố gắng nói chuyện với tôi bằng giọng kiên nhẫn, càng bồn chồn, cậu ấy càng tỏ ra kiên nhẫn. Từ khi nào mà cậu ấy lại đối diện với tôi như thế này...
"Anh à, em chỉ là muốn bảo vệ anh, nếu như anh không muốn gặp em, em cũng có thể không xuất hiện, nếu như anh thật sự không muốn sống ở chỗ này, vậy em phái hai vệ sĩ đi theo anh. Em không muốn chuyện như Cao Đàm một lần nào nữa"
Vì vậy, cậu ấy im lặng, tôi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ và áp lực sâu sắc phát ra từ cậu ấy. Khi áp lực tập hợp đến một mức độ nhất định, nó sẽ trở thành thuốc súng. Nhưng giữa chúng tôi không thể chịu đựng được chiến tranh nữa nên cậu ấy lại thỏa hiệp.
"Anh, em không muốn đoán. Nếu có thể, em hi vọng rằng thằng bé sẽ không tồn tại trên đời này hơn bất kỳ ai khác. Thằng bé giống em là do anh đã tìm được một người phụ nữ giống em. Đôi khi em thực sự không hiểu nổi anh đang suy nghĩ, rõ ràng hiện tại chúng ta có thể ở bên nhau, quá khứ của anh em cũng không để ý, tại sao anh cứ mãi ôm lấy quá khứ?"
"Rõ ràng là anh cũng yêu em, đốc xúc em, quan tâm em như trước, nhưng anh lại không chịu ở bên em. Nếu anh muốn trả thù em, hành hạ em trước thì anh đã thành công rồi đó. Em sẽ không trốn tránh, anh có thể tiếp tục làm điều này cho đến khi trút giận xong, cho đến khi anh sẵn sàng ở bên em mới thôi. Tuy nhiên, em cũng muốn nói với anh rằng em sẽ không rời bỏ anh một lần nào nữa, anh chỉ có thể dành phần lại cuộc đời với em mà thôi."
Hiếm khi cậu ấy đầy cảm xúc như vậy, toàn thân cậu ấy giống như một cây tuyết tùng trên núi, toàn thân xù gai và lạnh lẽo.
"Tiểu Sư, là do anh--"
Phó Dư Dã đột nhiên nắm lấy vai tôi, đôi mắt sáng màu trở nên sâu thẳm và đáng sợ, giống như một con sói đói nhưng kiên nhẫn trong đêm tối.
"Anh à, anh thật sự nghe không hiểu sao?"
Tôi ngây người nhìn cậu ấy.
"Anh lúc nào cũng chỉ nhớ về em của quá khứ, lúc nào muốn thoát khỏi em của hiện tại, nhưng em chỉ muốn trói anh bên mình bằng mọi cách."
Từ "trói " của cậu ấy khiến tôi lạnh gáy.
"Để cho lúc anh nói chuyện, không còn có thể nói lời nào cự tuyệt em nữa."
Tôi gần như bị ánh mắt của cậu ấy nghiền nát, xấu hổ và sợ hãi đến mức muốn rút lui, nhưng tôi lại buông góc áo của mình ra và nắm lấy chiếc áo len màu xanh lam của cậu ất.
"Tiểu Dã, em làm đau anh."
Tôi khẽ nói, nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ngập nước.
Cậu ấy nhìn đi chỗ khác một lúc, quai hàm nghiến chặt.
Tôi thật sự không muốn điều này, tôi thật sự yêu cậu ấy...
Cậu ấy buông vai tôi ra, hít một hơi rồi nói:"Anh, em xin lỗi".
Nhưng khi tôi nắm lấy tay cậu ấy, tôi chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.
Tôi nắm lấy tay cậu, run rẩy và cố sức ấn nó lên bụng mình.
Qua bộ đồ ngủ, tay cậu ấy chạm lên vết sẹo kia.
"Tiểu Sư, là do anh sinh ra."
Tôi không muốn cãi nhau với cậu ấy, tôi chỉ muốn nói cho cậu ấy biết một bí mật, một bí mật đã bị chôn giấu bốn năm.
Chú thích
(*) Nhất thiết ân ái hội
Vô thường nan đắc cửu
Sinh thế đa úy cụ
Mệnh nguy ư thần lộ
Do ái cố sinh ưu
Do ái cố sinh bố
Nhược ly ư ái giả
Vô ưu diệc vô bố
– "Diệu Sắc vương cầu Pháp kệ"
Dịch thơ:
Mọi ân ái đời này
Đều vô thường chóng phai
Cõi thế nhiều khổ não
Đời người như sương mai
Do ái sinh sợ hãi
Do ái sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái
Tâm mới được an nhiên.
Nam nam nữ nữ, đại đa số đều vướng mắc trong cái tình nhân thế, khó rời khỏi hai chữ yêu và hận. Nhưng con người lại vì yêu mà sợ hãi, vì yêu mà phiền não, chẳng có được một phút giây tĩnh tại. Phật giáo giảng về con đường tu luyện, giảng về thất tình lục dục và tham sân si của con người. Chỉ khi buông bỏ được hận và yêu, cái tâm kia mới có thể tĩnh lại, lòng mới thấy được an nhiên. Phật giáo chú trọng tự phản tỉnh bản thân, thông qua thiền định mà đạt đến giác ngộ.