Các bác sĩ và y tá chạy đến ghim lại kim truyền nước cho tôi rồi đo nhiệt độ cơ thể.
Tôi vịnh lấy tay Phó Dư Dã uống mấy ngụm nước, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cuối cùng trước khi mất trí nhớ.
"Anh, anh có..."
"Không có."Phó Dư Dã giữ tôi đang muốn lộn xộn lại, "Lúc em đến thì anh đã ngất, không có ảnh chụp hay video, anh yên tâm."
Giọng nói bình tĩnh của cậu ấy làm cho trái tim đang hoảng loạn của tôi thoáng dịu xuống.
"Tiểu Sư... Tiểu Sư vẫn còn ở Kim Lân."
Vẻ mặt của cậu ấy bỗng trở nên hơi khó tả.
"Tiểu Sư đang ở bên ngoài, Ngu Cẩn đang trông thằng bé."
"Vậy đồng nghiệp của anh..."
"Chỉ có Lâm Hiên biết, em gọi cho anh mấy cuộc mà chẳng bắt máy, Lâm Hiên nói rằng bọn anh đang ở Kim Lân, vì vậy em nhanh chóng tới đây, xem camera giám sát mới tìm thấy anh."
Tôi vuốt bộ đồ ngủ sạch sẽ, bộ đồ ngủ này là thương hiệu caauj ấy thường mặc, chất lượng tốt, mềm mại và thoải mái.
Trên người lại lạnh lạnh.
Chắc hẳn là thuốc bôi trên người, hơn nữa quần áo cũng đã được thay đổi...
"Không nghĩ nữa, anh à, anh nên nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói anh còn có chút thiếu máu, anh muốn ăn cái gì không? Bác sĩ nói tốt nhất là nên ăn cháo, chờ sau khi đỡ hơn một chút thì ăn cái khác."
Nghe những lời săn sóc của cậu ấy, tôi cảm thấy cảm xúc chua sót cứ như dạy dọc cơ thể rồi lên tận tim, vừa có cảm giác lo âu lại vừa cảm thấy ấm áp.
Cậu ấy hôm nay mặc một chiếc áo len cổ thấp màu đen, làn da trắng nõn, vết thương trên mặt đã biến mất, ngón tay thon dài sạch sẽ.
Da của cậu ấy trắng đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu trên cổ tay, trên cổ, loại da này, nếu mà bị thương thì vết thương nhìn rất nổi bật, nếu mà quất một roi lên đó, sẽ đau nhường nào...
Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, như thể những vết roi nhục nhã đó đã trở thành liều thuốc an ủi cho thâm tâm của tôi.
Hóa ra tôi không có tư cách trách cậu ấy.
Tôi cười khổ nhìn vết đỏ trên cổ tay, tôi đúng là đồ vô dụng.
Cậu ấy nghĩ tôi vẫn còn sợ hãi nên đã lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi.
"Liệu có để lại sẹo không?"
Tôi hỏi cậu ấy.
Nghe vậy, trong mắt cậu ấy hiện lên một tia kiềm chế, nói: "Không đâu, em hỏi bác sĩ rồi, anh yên tâm."
Tôi dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
Cậu ấy sợ tôi lại nghĩ lung tung, cam đoan cho tôi lại một lần: "Thực sự, trước kia em từng—"
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy đang nói rồi lại nghẹn lại. Cậu ấy im lặng một lúc, rồi nói bình thường:
"Em từng có một người bạn, cậu ta cũng không bị để lại sẹo, anh ngồi nghỉ ngơi một chút đi, em đi xem cháo đã chuẩn bị xong chưa?"
Đôi khi cậu ấy nối dối thật tệ.
Trước khi đi ngủ, Tiểu Sư được trợ lý Ngu bế đến gặp tôi, thằng bé dụi dụi mắt hỏi tôi: "Ba ơi, anh nói ba bị ốm."
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của thằng bé, nói: "Đúng rồi, cho nên hôm nay Tiểu Sư ngoan, ngủ một mình một hôm được không nè?"
Tiểu Sư có chút không muốn, rối rắm một hồi, thằng bé mới nói: "Dạ được, con sẽ dũng cảm, để cho bệnh của ba sớm khỏi."
Thằng bé muốn leo lên giường hôn chúc ngủ ngon cho tôi.
Nhưng thằng bé chân ngắn không leo lên được, tôi bị thương nên không có sức, cuối cùng Phó Dư Dã bế thằng bé lên giường, Tiểu Sư ôm tôi hôn lên mặt tôi, nói chúc ngủ ngon.
Tôi cũng hôn thằng bé, "Chúc ngủ ngon, cục cưng."
Thằng bé leo xuống giường, đi theo trợ lý Ngu ra ngoài, rồi lại chạy trở lại, vẫy vẫy tay với Phó Dư Dã.
Phó Dư Dã hiếu kỳ cúi xuống.
Tiểu Sư ôm cổ cậu ấy, hôn một cái rõ kêu.
"Anh ngủ ngon."
Tiểu Sử có chút ngượng ngùng kéo tay trợ lý Ngu chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng.
Phó Dư Dã sờ sờ cổ, tôi đột nhiên cảm thấy hơi bồn chồn, chột dạ mà nhìn đi chỗ khác.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thực sự đã muốn nói cho cậu ấy biết sự thật về cách Tiểu Sư ra đời, tôi thực sự điên rồi...
Tôi ấp úng hỏi, "Cậu vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?"
"Đây là phòng của em mà anh." Phó Dư Dã vô tội nói.
Cậu ấy thấy tôi im lặng một lúc lâu, cũng không muốn làm phiền tôi nữa nên nói: "Được rồi, em đi ngủ, anh cần gì thì nhớ bấm chuông. Nửa đêm ý tá có thể sẽ vào đo nhiệt độ cho anh, anh đừng sợ".
Nói xong cậu ấy quay người định đi ra ngoài, tôi nhịn không được mà gọi cậu ấy.
Tôi nói, "Giường lớn mà."
Cậu ấy nhìn tôi, tôi cố gắng nói tiếp: "Chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Nói xong, tôi cảm thấy hơi xấu hổ mà bấm ngón tay vào trong chăn, sau đó tôi nghe thấy cậu ấy dịu dàng nói:
"Em sợ đụng trúng vết thương của anh."
"Yên tâm đi anh à, em sẽ không ngủ ở sô pha."
Tôi chỉ "Ừm" một tiếng rồi nằm xuống, kéo chăn kéo lên tận cằm.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Chỉ còn tôi ở một mình trong phòng.
Tôi không dám tắt đèn, một khi nhắm mắt lại tôi đều có cảm giác như mình trở lại khoảnh khắc ấy. Vết thương trên người tôi dưới tác dụng của thuốc mỡ vừa ngứa vừa nóng, không gãi được nên đành phải nhẫn nhịn, tôi hơi nhớ Tiểu Sư, muốn ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của thằng bé, nhưng đôi khi người tôi nghĩ đến lại không phải thằng bé...
Phó Dư Dã xin nghỉ phép cho tôi, thực ra tôi đã ổn hơn vào ngày hôm sau, nhưng cậu ấy vẫn không yên tâm, không cho tôi đi làm. Thực ra tôi cũng hơi sợ Cao Đàm lại đến gây chuyện.
Không biết cuối cùng cậu ấy đã làm gì với Cao Đàm, nhưng dù sao cũng là anh em họ, thật sự không thể ra tay đáng được. Quan hệ giữa Phó Dư Dã và Cao Đàm cũng không mấy tốt lắm, nhưng cũng phải để thể diện cho ông nội cậu ấy, gia tộc lớn, hẳn là ông không muốn nhìn thấy mấy chuyện anh em đấu đá linh tinh.
Tôi cũng không có để ý tính toán gì đâu, đều là do tôi lo chuyện bao đồng. Cho dù cuối cùng, cô ca sĩ kia đã không giúp tôi, tôi cũng không trách cô ấy.
Trường mẫu giáo của Tiểu Sư vẫn chưa khai giảng, vì vậy mỗi ngày tôi đều có thời gian chơi với Tiểu Sư, Phó Dư Dã bảo thư ký mang rất nhiều đồ chơi, gần như chiếm một nửa phòng khách, thậm chí còn dành một khu nhỏ riêng cho Tiểu Sư chơi đùa.
Cậu ấy vẫn rất bận nhưng mỗi tối mấy bữa nay cậu ấy đều về ăn cơm, trong bữa ăn cậu ấy còn chuẩn bị sẵn ghế và bộ dụng cụ ăn cho trẻ. Khung cảnh này làm cho tôi ảo tưởng rằng chúng tôi là một gia đình.
Vì vết thương trên người tôi đều nằm ở lưng nên mỗi lần bôi thuốc đều do y tá làm thay tôi, cô ấy làm rất chuyên nghiệp, tỉ mỉ lại rất kiệm lời, trông cô ấy rất đáng tin cậy, hôm nay cuối cùng cô ấy cũng nói với tôi rằng tôi có thể tắm rửa. Mấy ngày nay tôi chỉ ở nhà, thay đồ mỗi ngày không hề bước ra khỏi cửa.
Phó Dư Dã hôm nay tăng ca, buổi tối tôi và Tiểu Sử ăn tối, xem TV, sau đó tôi đi tắm.
Tôi cởi [email protected] áo, đứng ở trước gương, nhìn miệng vết thương sau lưng đều kết vảy, hoặc là đã lộ da non đỏ hỏn, nhìn qua giống như là vảy nâu của loài bò sát, thực đáng sợ.
Tôi nhịn không được dùng tay đi xoa vài cái, vảy không bong ra.
Lúc tắm xong, tôi nhìn thấy hai người đang ngồi trên sô pha, Tiểu Sư ngồi trong lòng Phó Dư Dã, Phó Dư Dã hình như đang chơi game trên ipad, Tiểu Sư xem vô cùng chăm chú.
Tiểu Sư đang mải mê xem, Phó Dư Dã nhận ra tôi đang đứng nhìn hai người bọn họ, cậu ấy để Tiểu Sư chơi một mình.
Cậu ấy nhìn tôi, chăm chú đến nỗi tôi gần như nghĩ rằng mình đã cài nhầm khuy hoặc người còn dính sửa tắm chưa được xả sạch.
Cậu ấy đi đến bên cạnh tôi nói nhỏ: "Cổ áo anh bị lệch rồi".
Tôi chạm vào cổ áo, nhận thấy rằng một bên đã không được lật đúng cách, tức khắc cảm thấy bối rối mà sửa sang lại.
Tôi nhìn cậu ấy đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một đ ĩa salad gà, xé màng bọc thực phẩm, có vẻ như cậu ấy định đứng ngay bên thành bếp mà ăn.
"Em chưa ăn tối sao?"
Cậu ấy nới lỏng cà vạt, nói: "Cuộc họp đến 7 giờ mới kết thúc, em chưa kịp ăn."
"Buổi tối anh có làm mì cho Tiểu Su, còn thừa một ít, em muốn ăn không?"
Cậu ấy dừng lại một chút, rồi gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, chậm rãi nhai rồi nói: "Không sao, em ăn đại cái gì cũng được. Nhưng mà, anh à, anh gầy quá rồi."
Cậu ấy cau mày, nhìn đi chỗ khác, nét mặt càng thêm sâu lại.
Cậu ấy thật biết cách làm cho tôi khó chịu..
Tôi bước tới, giật lấy chiếc nĩa của cậu ấy, lại ném hộp salad vào thùng rác.
Cậu ấy lặng lẽ nhìn tôi hành động như vậy, thoáng ngạc nhiên.
"Không cho ăn."
Tôi thực sự có chút hơi giận.
Tôi mở tủ lạnh lấy mì ống đã được bọc kỹ càng sẵn cho một người, tôi cũng lười nó cho cậu ấy biết phần mỳ này là do tôi làm riêng cho cậu ấy.
Trước kia khi cậu ấy mới trở về Trung Quốc, ăn cái gì cũng không vừa ý, người nhà chiều cậu ấy, thay bảo mẫu cho cậu ấy không biết bao nhiêu lần, sau này khi ở bên cậu, tôi cũng thử tìm hiểu khẩu vị của cậu, nấu cho cậu ấy ăn. Tôi không thể để cậu ấy ngày nào cũng ăn đồ ăn bên ngoài được.
Trước kia tôi hay cằn nhằn cậu ấy khó ăn khó ở, hẳn là dòng dõi hoàng thất cao sang phải được nuôi trong hoàng thành mới nổi, nhưng nhìn cậu ấy bây giờ, tôi lại cảm thấy không dễ chịu gì.
Sau khi quay trong lò vi sóng, mì nóng hổi ngon mắt, tôi nhìn cậu ấy cuốn sợi mỳ cho vào miệng.
"Ăn có được không?"
Phó Dư Dã gật đầu, nói: "Trước kia anh cũng từng nấu cho em ăn."
Trái tim tôi lại như bị ai đó đụng vào.
Tôi nghĩ cậu ấy không phải cố ý muốn nhắc lại, chỉ là bầu không khí vừa đúng lúc, mà tay nghề của tôi nhiều năm qua cũng chưa từng thay đổi.
Khi cậu ấy nói câu này, cứ như thể cậu ấy đang nói với một người khác trong không khí, lại điềm đạm như đang nói về một mẫu tin tức buổi sáng nào đó, nhưng lại làm cho tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tôi sẽ nói gì đây.
Tôi nên nói gì đây.
Tất cả những gì tôi biết là vào lúc này, tôi thực sự muốn ôm lấy cậu ấy.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đứng yên tại chỗ, Tiểu Sư ôm một quả bóng nhỏ vào bếp.
"Ba ơi, con muốn đi tiểu."
Bình thường thằng bé đều tự đi vệ sinh, nhưng hôm nay thằng bé mặc quần yếm không có khóa kéo, thằng bé lại không biết cởi, nên đành phải nhờ tôi giúp đỡ. Nhìn thấy Phó Dư Dã cũng ở đây, thằng bé cảm thấy xấu hổ. Núp sau bức tường, chỉ thò cái tay ra quắc quắc tôi đi lại chỗ thằng bé.