Giống như Hoàng Phủ Cương sắp xếp vận mệnh của hắn vậy, hoàng đế cũng sắp xếp một con đường của hắn, cho tới bây giờ đều không nghe qua hắn có tư lịch gì hai ngày làm Mai Hoa vệ bây giờ đã là Sở Châu thủy quân phó đô đốc, có lẽ bởi vì hắn là hoàng tộc nhưng Vô Tấn cảm thấy hoàng thượng mệnh cho hắn đảm nhiệm chức vụ này không phải vì hắn là hoàng tộc mà có mục đích rất sâu.
Hắn cảm thấy mình giống như là quân cờ mà người đánh cờ một bên là Hoàng Phủ Cương một bên là đương kim hoàng đế.
Vô Tấn tuy quyết định thừa kế sự nghiệp của cha mình nhưng hắn không muốn mình thành một con rỗi để cho người khác nắm mình, có lẽ người ta vẫn cho rằng mình là một người mười tám tuổi, không có thể gánh vác trách nhiệm gì nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn không chỉ mười tám tuổi.
Hắn nhất định phải theo quy tắc của mình mình phải là người đánh cờ.
Bất tri bất giác Vô Tấn đã tới nam thị, nam thị dòng người như dệt, náo nhiệt và xôn xao khắp nơi đều là thương nhân dị vực, nhiều đội lạc đà đi qua hắn.
Vô Tấn dừng trước một cửa hàng, kỳ thật hắn thích sinh hoạt như thương nhân, hắn bắt đầu hoài niệm ngũ thúc của mình, không biết sau khi biết mình được quan lớn tước trọng thúc ấy sẽ có biểu lộ thế nào.
Trải qua một cửa hàng châu báu Vô Tấn bỗng nhiên sửng sốt, hắn tựa hồ thấy một thân ảnh quen thuộc mang theo một nữ tử đi mua châu báu.
Người Vô Tấn chứng kiến là một nam tử chừng ba mươi tuổi, hắn đem một hộp trang sức đóng lại, đưa cho trưởng quầy hỏi:
- Chủ quán phu nhân ta thích bảo thạch mầu hồng, ngoài ra còn có mấy thức này, có kiểu dáng khác không?
- Khách quan thật xin lỗi gần đây bảo thạch thiếu hàng, tiểu điếm chỉ có vài món thôi.
- Vậy được rồi ta tới cửa hàng khác nhìn xem, phu nhân chúng ta đi nơi khác đi.
Nam tử mang theo nữ tử này ra khỏi cửa hàng, Vô Tấn cuối cùng cũng nhìn thấy tướng mạo của hắn, đúng là hắn nam tử này chính là huyện lệnh Trương Dung ở Duy Dương huyện, tại sao hắn lại xuất hiện ở kinh thành?
Nam tử kia chính là Trương Dung tháng sau chính là ngày hắn mãn nhiệm, lấy cơ thăm người mà hoạt động trong kinh thành, hôm nay hắn đặc biệt mang thê tử tới đây mua vài món châu báu, mấy năm nay hắn ra ngoài làm quan lạnh nhạt thê tử nghĩ lại cũng cần phải đền bù.
Trương Dung vừa ra khỏi cửa hàng, Vô Tấn đã gọi to:
- Trương đại nhân.
Trương Dung quay đầu lại nhìn thấy Vô Tấn liền kinh hỉ:
- Vô Tấn sao ngươi lại ở đây?
- Ta tới kinh thành làm việc, đại nhân tại sao cũng tới kinh thành?
- Ta tới đây thăm người thân.
Trương Dung vội vàng cười giới thiệu Vô Tấn cho thê tử:
- Đây chính là người mà ta viết thư giới thiệu với nàng, tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, một lần buôn bán lời vạn lượng bạc.
Vô Tấn vội vàng thi lễ với nàng:
- Bái kiến phu nhân.
Thê tử của Trương Dung họ Lương chính là con của thái sư Lương Tố đương triều, nàng dáng vẻ tao nhã, dung mạo tú lệ, nàng gật đầu với Vô Tấn tỏ vẻ đã nghe nói về hắn.
Trương Dung biết rõ Vô Tấn thay Tô Hàn Trinh áp vận thuế ngân đông cung vào kinh hắn mới trở lại kinh một ngày đã nghe phụ thân nói tới chuyện này, phụ thân đối với chuyện này rất hứng thú, đáng tiếc hắn tuy là huyện lệnh Duy Dương nhưng tình huống cụ thể lại không biết.
Không ngờ lại gặp được ở đây phản ứng đầu tiên ủa hắn là muốn tìm cơ hội này tìm hiểu Vô Tấn thoáng qua.
- Vô Tấn hiện tại ngươi có rảnh không?
- Đại nhân hiện tại vừa vặn ta không có chuyện gì.
Trương Dung thấp giọng nói vài câu với thê tử, thê tử của hắn gật đầu liền lên xe ngựa dẫn theo hai nhà hoàn nhanh chóng rời đi.
Trương Dung vỗ vỗ vai Vô Tấn nói:
- Tha hương ngộ cố tri, nhân sinh tứ hỉ, ta mời ngươi uống rượu.
Vô Tấn gặp được Trương Dung cũng thật cao hứng, ấn tượng của hắn với Trương Dung vô cùng tốt, hơn nữa phụ thân của Trương Dung là lại bộ thượng thư ở trong triều hắn cũng muốn nhận thức một phen.
Hắn vui vẻ cười nói:
- Vậy ta mời Trương đại nhân, chúng ta đi Bách Phú tửu lâu ở chỗ đó hoàn cảnh không tệ.
Trương Dung cười ha hả nói:
- Được rồi hôm nay ta tiếp ngươi.
Hai người đi tới Bách Phú tửu lâu, chưởng quỹ vừa ở cửa ra vào tiễn khách nhìn thấy Vô Tấn thì tiến lên cười nói:
- Hóa ra là Hoàng Phủ tướng quân hoan nghênh quang lâm.
Trương Dung kinh ngạc nhìn Vô Tấn, hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không, gọi là Vô Tấn tướng quân. Vô Tấn có chuyện gì vậy? Ngươi nhập sĩ rồi sao.
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Chuyện rất dài dòng, đợi lát nữa ta nói cho đại nhân nghe.
Hắn nói với chưởng quầy:
- Sắp xếp cho ta một gian nhã thất.
Chưởng quầy rất sợ Vô Tấn, vội vàng đáp ứng;
- Không thành vấn đề, Hoàng Phủ tướng quân mời lên lầu hai.
Hắn tự mình dẫn Vô Tấn lên lầu hai, sắp xếp một gian nhã thất, Vô Tấn chọn mười mấy món ăn, và hai bình rượu ngon, chưởng quầy lui xuống, gian phòng chỉ còn hai người Vô Tấn và Trương Dung.
Trương Dung trong lòng nghi hoặc bất định hắn liền vội hỏi:
- Vô Tấn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vô Tấn thở dài, rót cho Trương Dung một chén trà nóng:
- Rất nhiều chuyện xảy ra ngay cả ta cũng không biết được, đại nhân ta đã không còn là Đông Hải Hoàng Phủ thị ta là con cháu của kinh thành Hoàng Phủ thị.
Trương Dung nâng chung trà lên, minh bạch ý của Vô Tấn, nếu quả thực như lời Vô Tấn nói thì hắn trở thành tướng quân cũng chẳng có gì là lạ.
- Ngươi nói là thân phận thực tế của ngươi là hoàng tộc?
Lúc này vài tên tiểu nhị bưng rượu và rau trnộ lên, Vô Tấn rót cho Trương Dung một chén rượu:
- Ta nằm mơ cũng không ngờ ta chính là hoàng tộc, tổ phụ ta đã sớm biết, cho nên khi ta quay trở lại kinh bọn họ đã sắp xếp xong xuôi.
Trương Dung tò mò hỏi:
- Không biết là vương gia nhà nào?
- Lan Lăng quận vương đại nhân đã nghe qua chưa?
- Hóa ra ngươi là hậu nhân của Lan Lăng quận vương
Ánh mắt của Trương Dung lộ ra sự khiếp sợ, Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương là một trong tam lão trong triều đình, tuy bản thân của hắn là chức quan nhàn tản, nhưng hắn có Tây Lương làm hậu đài, thế lực rất lớn nếu như Vô Tấn là hậu nhân của Lan Lăng quận vương thì tiền đồ không thể đo lường.
- Vậy ngươi hiện tại có tước vị gì?
Trương Dung lại hỏi.
Vô Tấn gật đầu:
- Hôm nay tước vị vừa phong để cho ta làm Lương quốc công.
Trương Dung hít một hơi lạnh, trời ạ, đúng là quốc công phụ thân của mình mới là quận công người trẻ tuổi này đã là quóc công.
Trong lòng hắn vừa hâm mộ vừa thấy mình may mắn, hâm mộ là hắn không có may mắn như Vô Tấn, mà may mắn chính là hắn và Vô Tấn không phải là kẻ địch, không mang tới một cường địch cho phụ thân.