Ở trong Tề Đại Phúc tiền trang ngồi mười mấy người, người cầm đầu chính
là Trần Chí Đạc, hắn đang ngồi trên một cái gường bên cạnh là con trai
của hắn Trần Ang Bang, còn có huynh đệ Trần Hổ Trần Bưu, cháu của hắn
Trần Chúc chưa tới, mà bên phải của Trần Chí Đạc thì là Trần Anh, lúc
này nàng cắn chạt bờ môi thần sắc vô cùng phức tạp vừa muốn nhìn Vô Tấn
lại vừa không muốn, vì hắn đã lấy vợ phản bội lời thề năm đó.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới từng tiếng bước chân, Trần Chí Đạc hướng về phía Trần Ang Bang mà nói:
- Tất cả đều do ta nói ngươi không được xen vào.
- Vâng phụ thân.
Từ khi nhi tử phản bội bị mất tích, huynh đệ Định Quốc lại bị nó giết,
Trần Ang Bang như già đi mười tuổi mái tóc đã hoa râm thần sắc cũng
không còn như trước.
Tiếng bước chân từ từ vang lên, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ đi tới:
- Để cho mọi người đợi lâu rồi.
Trần Chí Đạc mấy năm trước ở Lưu Cầu đảo từng bái kiến hắn, Vô Tấn trước mắt cùng với Vô Tấn khi đó hoàn toàn bất đồng, tuy bộ dáng vẫn như lúc
trước nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, cử chỉ hành
động đều mang theo sự uy nghiêm của người thống trị.
Điều này khiến cho Trần Chí Đạc phải thầm than, lúc trước Vô Tấn ngu dốt khiến cho hắn không muốn Vô Tấn đảm nhiệm chức vụ quốc vương Lưu Cầu
đảo nhưng hôm nay người bọn họ chứng kiến lại là một chủ nhân trung thổ
tương lai.
Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ quỳ xuống trước mặt Trần Chí Đạc:
- Ngoại tôn Vô Tấn cùng ngoại tức Tề thị dập đầu bái kiến ngoại công bái kiến cữu cữu.
Cho dù Vô Tấn không thích Trần gia thực tế Ngu Hải Lan nói những chuyện
cũ kia khiến cho hắn có phản cảm với trần gia nhưng dù sao đây cũng là
ông ngoại của hắn, lần đầu tiên gặp mặt hắn cần phải quỳ ra lễ, đây là
lễ tiết tối thiểu nhất.
Trần Chí Đạc khoát tay cười nói:
- Vô Tấn đứng lên đi.
Vô Tấn hướng về phía Trần Anh cười cười lại nhìn Trần Hổ Trần Bưu rồi
ngồi xuống, mặt của Trần Anh bỗng nhiên đỏ lên, Tề Phượng Vũ đã nghe
chuyện cũ của Vô Tấn do Ngu Hải Lan kể lại trong lòng nàng cũng thầm thở dài, giữ chặt tay Trần Anh:
- Chúng ta đi bên ngoài nói chuyện.
Trần Chí Đạc cũng gật đầu cười nói:
- Đi thôi Anh nhi đi theo Tề gia tiểu thư ra ngoài nói chuyện.
Trần Anh im lặng cũng không để ý tới Vô Tấn, theo Tề Phượng Vũ đi ra ngoài.
Gian phòng đóng lại Trần Chí Đạc thở dài khẽ nói với Vô Tấn:
- Ta lần này tới gặp con là muốn đàm luận về chuyện giải tán Phượng Hoàng hội.
Hoàng Phủ Vô Tấn sững sờ, tuy nhiên hắn không biểu hiện sự giật mình ra ngoài mặt mà chỉ thản nhiên nói:
- Tại sao lại giải tán Phượng Hoàng hội.
Trần Chí Đạc cười nói:
- Khả năng là ngươi lý giải sai rồi, ta nói là Phượng Hoàng hội danh
xưng sẽ không còn tồn tại, nhưng quân đội và chiến thuyền vẫn tồn tại,
tuy nhiên bọn họ là quân đội Lưu Cầu quốc, Vô Tấn con minh bạch ý của ta chứ?
Hoàng Phủ Vô Tấn nhẹ nhàng gật đầu:
- Chúc mừng ngoại công trở thành quố công Lưu Cầu đảo.
Trần Chí Đạc cười khổ một tiếng:
- Kỳ thật Lưu Cầu quốc quân hẳn là Thiên Phượng, Trần gia thật là có lỗi với Thiên Phượng mà con thì không có khả năng trở thành Lưu Cầu quốc
công, Vô Tấn thật xin lỗi.
- Không có gì, bất kể phụ thân hay là con thì chí hướng của chúng ta vẫn là lặp lại đế vị của Tấn An hoàng đế một quốc quân Lưu cầu đảo con
không để trong lòng.
Lời nói của Vô Tấn mang theo một vẻ ngạo mạn cũng mang theo một sự tự
tin khiến cho khuôn mặt của Trần Chí Đạc hiện ra vẻ xấu hổ, trong Tấn An lục dũng sĩ trần gia là người duy nhất không trợ giúp chủ cũ.
trong phòng trầm mặc, sau nửa ngày Trần Chí Đạc mới từ từ nói:
- Vô Tấn ta lần này tới đây hi vọng có thể đem toàn lực trợ giúp con trở về vị trí cũ, bất kể là quân đội hay tài vật, chỉ cần con cần tất cả
đều giao cho con.
Hoàng Phủ Vô Tấn lâm vào trầm tư, theo bản tâm mà nói hắn cái gì cũng
không muốn nhưng mà tương lai muốn làm một kẻ thống trị thì hắn không
cho phép một cường đại thủy quân xuất hiện ở Đông Hải quận, bởi vì một
đảo Lưu Cầu nh nhỏ không thể nuôi dưỡng quân đội lớn như vậy, chỉ có thể làm con đường hải tặc, cần phải chiếm diện tích đất rộng hơn, nhiều đảo hơn thành đại Lưu Cầu đảo, Vô Tấn quyết không thể cho bọn họ làm như
vậy.
Trầm tư hồi lâu hắn từ từ nói:
- Con chỉ hi vọng, Lưu Cầu quốc thay con làm một chuyện triệt để tiêu
diệt giặc oa, sau đó có thể chiếm lĩnh Cửu Châu đảo của Nhật Bản, nếu
như mọi người chiếm Cửu Châu đảo, Đại Ninh vương triều sẽ chính thức
thừa nhận Trần gia kế thừa Lưu Cầu quốc.
Trần Chí Đạc tìm tới Vô Tấn cố nhiên là muốn trợ giúp Vô Tấn về vị trí
cũ đồng thời xác thực là hắn cũng có tư tâm, hắn hi vọng Đại Ninh vương
triều có thể thừa nhận, đồng thời bọn họ cũng muốn đạt được đại Lưu Cầu
đảo, nhưng tâm tư của hắn đã bị Vô Tấn khám phá.
Khuôn mặt của Trần Chí Đạc hiện ra một vẻ khổ sở, Vô Tấn lúc nào thì trở nên khôn khéo như vậy, chiếm cứu Cửu Châu là điều kiện để Đại Ninh
vương triều thừa nhận Lưu Cầu đảo, nhưng mà một khi bọn họ chiếm được
Cửu Châu đảo thì bọn họ sẽ lâm vào chiến tranh trường kỳ với Nhật Bản.
Hoàng Phủ Vô Tấn dùng một mũi tên bắn hai con nhạn, đồng thời suy yếu cả Nhật Bản và Lưu Cầu đảo.
Trần Chí Đạc nhìn nhi tử Trần Ang Bang, Trần Ang Bang gật đầu, tỏ vẻ có thể tiếp nhận đề nghị này.
- Được rồi.
Trần Chí Đạc cuối cùng cũng đáp ứng:
- Chúng ta có thể xuất binh tới Cửu Châu đảo, nhưng ta cũng có một điều kiện nho nhỏ.
- Ngoại công cứ nói.
Trần Chí Đạc nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu cười nói:
- Kỳ thật cũng là tâm nguyện mẫu thân của con, hi vọng con có thể lấy A
Anh, coi như là thể hiện sự thuần phục của Trần gia với con được không?
Hoàng Phủ Vô Tấn trầm tư một lát, cuối cùng gật nhẹ đầu:
- Chờ con trở thành hoàng đế Đại Ninh vương triều, con nhất định sẽ lấy
nàng làm phi, không phải là Trần gia thuần phục với chủ mà là Lưu Cầu
quốc vương thuần phục với Đại Ninh vương triều.
Người của Trần gia đều ngây ngốc một hồi.
..............
Hoàng Phủ Vô Tấn ở trong phòng trầm tư, hắn cảm thấy thật bi ai, trong
lòng cảm thấy thất lạc gì đó, đánh mất một loại huyết mạch tình thân,
bởi vì hắn quá khôn khéo nhìn thấu dụng ý chân thật của Trần gia, ý đồ
của Trần gia vô cùng minh xác, để cho ngoại công ra mặt, bọn họ nguyện ý xuất binh và xuất lương nhưng mụ đích thật sự của bọn họ không phải là
trợ giúp chủ cũ, bọn họ là nghĩ tới Lưu Cầu đảo.