- Nếu như ta sớm biết như vậy sẽ không đem Hạm nhi gả cho ngươi, là ta để cho nó ngồi xuống miệng núi lửa rồi.
- Tổ phụ cho rằng con không nên trở về vị trí cũ, khôi phục xã tắc của Tấn An hoàng đế một lần nữa sao?
- Ta không biết nữa, Vô Tấn tin tức quá đột ngột ngươi để ta suy nghĩ một lúc, để ta suy nghĩ một lúc.
Tô Tốn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y đứng lên nói:
- Ta về trước nghỉ ngơi.
Hắn lầm bầm nói một câu rồi từ từ đứng dậy lúc này Tô Hàn Trinh khẽ vỗ vai của Vô Tấn, thành khẩn mà nói:
- Vô Tấn ta ủng hộ ngươi, cha ta cũng sẽ ủng hộ ngươi .
Hoàng Phủ Vô Tấn lên xe ngựa từ từ tới Bát Tiên kiều trước, lúc này trời đã gần tới hoàng hôn, mặt trời phía trên cao chiếu vào Bát Tiên kiều,
lộ ra một màu vàng kim óng ánh mỹ lệ, mang theo một phần thịnh vượng may mắn.
Ở đầu bắc của Bát Tiên kiều, quán rượu Tấn Phúc Ký sinh ý vô cùng náo
nhiệt, ở bên trong tràn ngập khách ăn cơm thỉnh thoảng lại truyền tới
thanh âm chào hỏi khánh khứa của La tú tài, lúc này hắn đã là nhị chưởng quỹ của tòa tửu lâu này thanh âm vẫn như lúc trước, biết ăn biết nói
khiến cho khách nhân tình nguyện trở thành khách quen thuộc nơi này.
Vô Tấn cũng cười cười hắn không trực tiếp tiến vào tửu lâu mà đi một
vòng quanh Bát Tiên kiều, ở phía đối diện Bát Tiên kiều là một nhà sách
dẫn chú mục của mọi người, ở phía trên là một tấm biển có ghi ba chữ
triện: Lậu Thất trai.
Đây là cửa hàng sách của cữu cữu Tô Hạm, Nghiêm Ngọc Thư, đồng thời ở
bên cạnh đó cũng có một cửa hàng, điêu khắc đàn tỳ bà chính là cửa hàng
nhạc khí của cữu cữu Kinh Nương, Trần Cẩm Đoạn.
Lúc này hồ dân ngõ hẻm đã không còn quạnh quẽ nữa thần tài miếu được sửa chữa rất tốt, ngõ hẻm hồ dân trở thành đường tắt để dân chúng đi tới
Bát Tiên kiều, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Vô Tấn dạo chơi trước tiệm sách chỉ thấy ở bên trong cũng không lạnh
tanh như là thư viện phố cũng có mười người đang đọc sách hay mua sách,
Nghiêm Ngọc Thư không thấy đâu chỉ có một tiểu nhị tiến tới, thấy Vô Tấn thì liền cười nói:
- Khánh nhân muốn mua sách gì?
- Ta tùy tiện xem xét.
- Khách nhân xin tùy ý.
Tiểu nhị không quan tâm hắn, Vô Tấn đi trong tiệm sách một vòng không
khỏi khẽ nhíu mày, chỗ này cùng với chỗ lúc trước đều giống nhau sách
tài chính kinh tế một quyển cũng không có, diễn nghĩa thông tục cũng
không có, ngay cả bản Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung trước kia hắn và
Cửu Thiên viết cũng không thấy bóng dáng đâu cả khó trách ở đây thủy
chung không có sinh ý, xem ra không phải vấn đề phố khẩu mà là do quan
niệm của Nghiêm Ngọc Thư.
- Tiểu nhị Nghiêm thúc ở đâu?
Vô Tấn quay đầu lại hỏi.
- Khách nhân biết Nghiêm đông chủ?
Tiểu nhị vội vàng cười:
- Nghiêm đông chủ đi Dư Hàng quận đọc sách rồi ít bữa nữa sẽ về.
Vô Tấn biết rõ, đọc sách thường sẽ có tổ chức như xã đoàn người tham dự
tới cả nghìn, các nơi đều có, trên cơ bản là văn hóa sản nghiệp liên
minh của Đại Ninh vương triều.
- Ở đây dường như sinh ý không được tốt lắm.
Tiểu nhị thở dài nói:
- Đúng là không tốt òn không bằng tiệm sách bên thư viện phố dù sao nơi
này cũng là thương nhân, Nghiêm đông chủ chuẩn bị xây một quán tra phở
đây gọi là Tấn Phúc Ký trà quán, do Hoàng Phủ đông chủ đầu tư về sau sẽ
có tiên sinh chuyên môn đến giảng sách, Nghiêm đông chủ nói, tiên sinh
tới đây giảng những câu chuyện trung hiếu nhân nghĩa nói không chừng
những thương nhân kia sẽ tới đây nghe.
Vô Tấn gật đầu đọc sách không bằng nghe sách chuyện này đúng là không
tệ, hắn đi một vòng mua một quyển Sở Châu Phong Tục Lược Khảo rồi rời
đi.
Hắn cũng không vội vàng về tiền trang mà dứt khoát đi dạo quanh ngõ hẻm
hồ dân một phen lúc đi ngang cửa hàng nhạc khí Vô Tấn dừng bước nhìn
qua, chỉ thấy Cẩm Đoạn nhạc khí sinh ý rất tốt, không chỉ bán nhạc khí
mà còn nhận sửa chữa, dạy đàn sinh ý rất rộng nhưng hắn không thấy bóng
dáng của Trần Cẩm Đoạn đâu đoán chừng đang bận rộn phía sau, mà cữu mẫu
và biểu muội của Kinh Nương cũng đã đi tới Giang Ninh thăm nàng rồi.
Vô Tấn cũng không đi vào kỳ thật tất cả mọi người đều tốt là an ủi lớn nhất với hắn, không gặp cũng không quan hệ gì.
Bỗng nhiên Vô Tấn phát hiện ra Phượng Vũ và Tô Y hai người đang cầm
những đồng tiền vào trong đỉnh cầu phúc. Ở xung quanh một đám tiểu nương cũng hứng thú với trò chơi này.
Vô Tấn thấy bọn họ không phát hiện ra mình thì nổi lên sự tinh nghịch từ từ bước tới bỗng nhiên vỗ vai của Phượng Vũ hai cái rồi cười nói:
- Có cầu được tài nguyện gì không?
Phượng Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng sau khi phát hiện ra là Vô Tấn thì hờn dỗi giơ tay đánh một cái:
Tô Y như con chim sẻ nhảy qua mặt mũi tràn ngập vẻ vui mừng:
- Tề nhị tỷ tỷ ném tiền với muội, cả ba lần muội đều thắng.
- Ha ha các ngươi còn không mau trở về, tổ phụ sẽ tức giận.
Tô Y mất hứng nói:
- Muội mỗi lần nhìn thấy huynh huynh đều trốn đi.
- Về sau còn nhiều cơ hội, tỷ tỷ đang ở Giang Ninh chờ muội đó, có muốn đi không?
- Đương nhiên là muốn.
Tô Y cười cười rồi tách ra, đúng lúc này Tề Phượng Vũ cũng không nhịn
được mà lắc đầu tiểu nương này ngây thơ rực rỡ, mình lớn như vậy rồi mà
chưa từng được như vây, chưa bao giờ được ngây thơ khoát hoạt như thế.
Nàng tiến tới giữ chặt tay Tô Y rồi cười nói:
- Mau trở về thôi, nếu không tổ phụ muội sẽ tức giận cũng không cho muội ở Giang Ninh phủ nữa.
Tô Y nghĩ tới việc này liền gật đầu đồng ý.
- Được rồi bây giờ ta trở về Tề nhị tỷ tỷ phải đồng ý lúc trở về dẫn
muội cùng đi phải cho muội ngồi trên thuyền lớn của mọi người.
- Yên tâm đi ta nhất định sẽ làm.
Tô Y bất đắc dĩ áo biệt với Vô Tấn lên xe ngựa rồi quay về nhà.
Đưa mắt nhìn theo Tô Y, Phượng Vũ kéo tay nhõng nhẽo cười với Vô Tấn:
- Huynh đã đáp ứng ta mời ta ăn cơm rồi đó.
Vô Tấn giơ một ngón tay chỉ về phía xa xa:
- Ta muốn mời nàng tới tiệm mì kia ăn, nàng muốn không?
Phượng Vũ sáng ngời hai mắt:
- Muội muốn đi.
Vô Tấn quay đầu phân phó cho đám thân binh, một gã quản sự tiền trang chạy tới, nhìn thấy Vô Tấn y vội vàng nói:
- Cô gia tiền trang có hai mươi mấy khách nhân là tới tìm cô gia, nghe
nói từ hải ngoại tới bọn họ họ Trần trong đó có một lão gia tử cụt chân.
Vô Tấn ngây ngẩn cả người dĩ nhiên là Trần Chí Đạc tới tìm hắn rồi hắn quay đầu nói với Tề Phượng Vũ:
- Là Phượng Hoàng hội đến tìm ta, cũng là ông ngoại của ta, nàng cùng ta tới gặp họ.