Chuyện thứ hai chính là cha và anh của hắn phải làm sao bây giờ? Dựa
theo hứa hẹn, sau khi hắn đăng vị là phải thả phụ thân, thúc phụ cùng ca ca, thế nhưng mà Trần Kỳ rất rõ ràng, một khi thả bọn hắn ra, bọn hắn
nhất định sẽ phản công. Nhưng nếu như giết bọn chúng đi, mình phải ăn
nói với thủ hạ như thế nào?
Thê tử của Trần Kỳ là công chúa Lưu
Cầu quốc vương trước, nàng đứng ở một bên, nàng rất hiểu trượng phu lo
nghĩ điều gì, liền thay hắn nghĩ kế:
- Phu quân kỳ thật có thể
đem bọn hắn đuổi đi, đưa đến một hoang đảo nào đó, không cho bọn hắn
thuyền, mỗi tháng cho bọn hắn chút ít lương thực nước uống, thần không
biết quỷ không hay, cái đó và tiếp tục giam giữ bọn chúng giống như
nhau.
Trần Kỳ tập trung tư tưởng suy nghĩ, đây đúng là phương án xử lý tốt nhất, hắn không khỏi nở nụ cười:
- Đa tạ Vương phi chỉ điểm, tối hôm nay, ta sẽ phái người chấp hành.
Trần Kỳ lòng nóng như lửa đốt, lập tức xuất cung tìm người đi làm việc,
Vương phi nhìn qua hắn đi xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, ngoắc thị
nữ của mình lại, nói khẽ với nàng vài câu, thị nữ gật gật đầu, liền vội
vàng rời đi.
Rất nhanh, thị nữ Vương phi đi tới trước một tòa nhà gõ cửa, cửa mở ra một khe nhỏ, nàng liền lách mình tiến vào.
Tòa nhà này là chỗ ở của Lưu Cầu quốc vương trước kia, sau khi hắn bị ép
đem vương vị tặng cho Trần Kỳ, liền mang theo vài thê thiếp tới ở trong
trang viên này, thành người bình thường.
Quốc vương tên là A Ba,
năm nay ngoài năm mươi tuổi, hắn từ hai mươi năm trước đã mất đi quyền
lực, một mực làm quốc vương trên danh nghĩa, quyền hành Lưu Cầu quốc bị
Trần gia nắm giữ, hắn cũng không thể tránh được. Nhưng cái này cũng
không có nghĩa là A Ba cam tâm cả đời làm bù nhìn, hắn một mực chờ cơ
hội, như một thợ săn kiên nhẫn, ẩn núp trong cung hai mươi năm.
Thẳng đến năm nay, hắn rốt cục phát hiện nhược điểm của Trần gia, cái kia
chính là bên trong Trần gia không đồng nhất, nghe nói Trần Chí Đạc muốn
cho ngoại tôn làm Lưu Cầu quốc vương, mà con của hắn lại không chịu.
Đây chính là cơ hội của hắn, A Ba cuối cùng chọn trúng dã tâm bừng bừng của Trần Kỳ, hắn phát hiện dã tâm của Trần Kỳ rất lớn, có thể nói vượt qua
cha chú rất xa, nằm mộng cũng muốn trở thành Lưu Cầu Vương, chỉ là bình
thường hắn che dấu rất tốt, không có bị phụ thân hắn phát hiện.
Phát hiện này làm cho A Ba nghĩ tới một câu châm ngôn của đại lục, trai cò
đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hắn bắt đầu bắt tay vào kế hoạch của mình,
bước đầu tiên là để cho Trần Kỳ lấy nữ nhi của mình làm vợ.
Thỉnh cầu của hắn đã được Trần gia đồng ý, Trần Kỳ thuận lợi trở thành con rể của hắn, tiếp theo chính là châm ngòi cho Trần gia nội chiến, làm cho
Trần gia phân liệt, tự giết lẫn nhau. Sau khi lực lượng Phượng Hoàng Hội suy yếu, hắn lại liên hệ với Đại Ninh vương triều, một lần hành động
tiêu diệt Phượng Hoàng Hội. Khi đó, hắn lại đăng cơ làm Lưu Cầu quốc
vương.
Phải nói kế hoạch này của A Ba phi thường thuận lợi, con
gái của hắn bày mưu đặt kế, không ngừng thổi gió bên tai Trần Kỳ, rốt
cục thúc đẩy Trần Kỳ phát động chính biến, nhốt phụ thân cùng thúc phụ,
cho dù A Ba cũng bị ép thoái vị, nhưng chuyện này cũng không có vấn đề
gì, đây chỉ là sách lược lấy lui làm tiến của hắn.
A Ba nhắm mắt
lại, nghe thị nữ bẩm báo xong, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Hắn
quả nhiên không có nhìn lầm người, Trần Kỳ là một tên thú đội lốt người, hắn rốt cục cũng hướng cha và anh ruột hạ thủ.
Hắn trầm tư một lát, liền hướng thị nữ này thấp giọng cười nói:
- Ta nghe nói ngươi cùng thị vệ Trương Tư Nghệ quan hệ rất tốt? Ngươi đem tin tức này nói cho hắn biết.
- Hắn là thị vệ Trần Kỳ, hơn nữa hắn cũng rất uất ức vô dụng, chỉ sợ hắn không có can đảm này.
- Vậy ngươi không biết rồi, Trương Tư Nghệ này từ nhỏ được Trần An Bang
cứu, nếu như hắn biết chỗ Trần Kỳ giam Trần An Bang, cho dù uất ức mềm
yếu, hắn cũng sẽ thả người, ngươi đi nói cho hắn biết, khẳng định không
sai.
Thị nữ gật gật đầu, quay người liền đi, thị nữ vừa đi, A Ba
liền kìm nén không được kích động trong lòng, hắn gọi mấy thê thiếp ra,
phân phó các nàng:
- Nhanh thu thập ít tiền vật, chúng ta phải lập tức ẩn thân, đêm nay Kinh thành sẽ phát sinh đại biến.
. . . . . .
Trần Kỳ tuy giam giữ phụ thân, thúc phụ cùng mấy huynh đệ, nhưng muội muội
của hắn là Trần Anh thì tình trạng tốt hơn một chút, nàng chỉ bị giam
lỏng trên một thuyền lớn.
Thuyền lớn do ba mươi mấy tên tâm phúc
của Trần Kỳ thủ vệ, Trần Anh bị giam lỏng trong một thuyền lớn khoảng ba ngàn thạch, tay không tấc sắt, bốn phía trong khoang thuyền bịt kín,
không có một cửa sổ nào, khiến nàng rất khó đào thoát từ trên biển.
Nhưng Trần Kỳ cũng hướng muội muội cam đoan qua, hắn sẽ không làm hại phụ
thân, chỉ là không muốn cho phụ thân ngăn cản mình leo lên vương vị, chỉ cần hắn đăng vị, hắn sẽ thả phụ thân, đồng thời cũng đáp ứng đem muội
muội đưa đến Sở Châu.
Đúng là vì được huynh trưởng hứa hẹn, nên
Trần Anh cũng không có ý niệm chạy trốn, ở sâu trong nội tâm nàng, cũng
không muốn phụ thân cùng huynh trưởng phát sinh xung đột. Nàng thà rằng
để huynh trưởng thuận lợi đăng vị, sau đó đem phụ thân thả ra, trong
lòng nàng, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện huynh trưởng sẽ giết cha, nên
nàng kiên nhẫn đợi ngày huynh trưởng đăng vị.
Trần Anh ngồi ở
trong khoang thuyền thiêm thiếp ngủ, ở trong khoang thuyền này là nàng
được tự do, có mười buồng nhỏ trên tàu để nàng lựa chọn. Nàng cuối cùng
chọn một gian có cửa sổ nhỏ, cửa sổ này rất nhỏ, nhưng có chút ánh sáng
chiếu vào, khiến nàng có thể thấy rõ tình hình trong khoang thuyền, mỗi
ngày, nàng còn có thể ở boong tàu tản bộ hai canh giờ, ở trên tàu ngoài
nàng ra, còn có một nha hoàn phục thị.
Phải nói Trần Kỳ đối với
muội muội mình rất tốt, ngoại trừ hạn chế nàng tự do ra, những điều kiện khác đều rất tốt, muốn cái gì có cái đó, đương nhiên, không để cho binh khí, Trần Anh ở trên thuyền này đọc sách, tản bộ, ngủ, bất tri bất giác đã qua nửa tháng.
Lúc này, trong khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn của nàng liền lay nàng dậy:
- Tiểu thư, có người đến.
Trần Anh nghiêng người ngồi dậy, hỏi:
- Ai đến?
- Không biết, chỉ nghe thấy… tiếng bước chân.
Nha hoàn có chút sợ hãi, trong thuyền lớn chưa từng có người đi vào, những
thủ vệ này không phải sinh lòng ác ý chứ, nàng núp ở sau lưng Trần Anh.
Trần Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ, hẳn đang là hoàng hôn,
nàng cười vỗ vỗ tay nha hoàn, ý bảo nàng không cần sợ hãi.
Nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân, liền đứng lên đi đến cửa khoang, nghiêm nghị quát: