- Tâm phúc thủ hạ của hắn còn thừa lại bao nhiêu người? Thẩm vấn hết chưa?
Thân vệ mặt lộ vẻ bối rối:
- Hồi bẩm tướng quân, tâm phúc của hắn đều rất cường hãn, bọn hắn muốn
cướp thuyền cứu Lý Bạch Sa, hơn phân nửa bị các huynh đệ giết chết, chỉ
còn lại có năm sáu tên thủ hạ già, còn chưa kịp thẩm vấn.
- Đi,
đưa bọn chúng tách ra thẩm vấn, ta hoài nghi trên toà đảo này có dấu tài vật của Lý Bạch Sa, bọn hắn khẳng định biết rõ, nhất định phải hỏi ra
cho ta.
Thân vệ đáp ứng một tiếng, Chu Diên Bảo bên cạnh cười nói:
- Chúng ta điều tra cung điện của Lý Bạch Sa, trừ hắn ra còn có hơn trăm
thê thiếp cùng một ít kim ngọc ra, thì không có tiền tài khác, các nàng
nói Lý Bạch Sa đối với các nàng rất hà khắc, chỉ để ý một ngày ba bữa,
mỗi người hai bộ quần áo, đồ trang sức cũng không có, nói Lý Bạch Sa là
tên thần giữ của.
- Những nữ nhân kia cũng là người đáng thương,
cho mỗi người các nàng một chút tiền, ở trên đảo có cha mẹ thì có thể
trở về, không có cha mẹ thì phân phối cho quân sĩ chưa cưới vợ.
Vô Tấn đứng lên cười nói:
- Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đánh hang ổ Lý Bạch Sa, không thu một số tiền của phi nghĩa sao có thể hả lòng, Lý Bạch Sa đã là thần giữ
của, như vậy ở trên đảo khẳng định có bảo tàng của hắn.
Giữa
trưa, một lão quản gia đi theo Lý Bạch Sa hai mươi năm rốt cục cung
khai, ở một tòa núi nhỏ phía nam đảo, xác thực có cất dấu tiền tài bí
mật của Lý Bạch Sa, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức suất lĩnh hai ngàn binh sĩ
mang theo lão quản gia của Lý Bạch Sa đi tới tòa núi nhỏ kia.
Đây là một tòa núi đá do núi lửa phun trào hình thành, cao vài chục trượng, chu vi vài dặm, quái thạch trên núi lởm chởm, trên mặt phủ đầy bùn đất, mọc lên những bụi gai dày đặc.
Lão quản gia dẫn đầu nhóm lớn quân sĩ đi vào núi đá phía tây, hắn chỉ vào một khối cự thạch hơn mười ngàn cân nói:
- Khối cự thạch kia nguyên vốn có thể dời, nhưng hai tháng trước, Lý Bạch Sa đem động phong chết, hiện tại không thể di dời.
- Bên trong có bao nhiêu tiền tài?
Lão quản gia này đã năm mươi tuổi, năm đó đi theo Lý Bạch Sa vào hải đảo,
luôn là người quản lý tài vật cho Lý Bạch Sa, hắn nhỏ giọng nói:
- Năm đó Nhị công tử mang theo một đám tài vật đến hải đảo, về sau lại
tích góp từng tí một, hai mươi năm qua, cụ thể bao nhiêu ta đã quên,
đoán chừng có mấy trăm vạn lượng vàng bạc, còn có rất nhiều tài vật đáng giá.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười nói:
- Đi, đem cự thạch đẩy ra, tất cả huynh đệ đều có trọng thưởng!
Các binh sĩ xoa xoa tay, liên tục chạy đi thôi động cự thạch, cửa động rất
hẹp, chỉ có thể dung hạ hơn mười người, cự thạch không cách nào thôi
động, Vô Tấn lúc này hạ lệnh:
- Cho cự thạch nổ tung đi!
Lập tức mấy tên lính đi lên lắp đặt thuỷ lôi, binh sĩ còn lại đều lui ra
sau mấy trăm bước, sau nửa ngày, chỉ nghe Oanh! Oanh! Hai tiếng điếc
tai, lúc tiến lên xem, cự thạch đã bị nổ tung, mười mấy tên binh sĩ cùng một chỗ phát lực, rốt cục cạy mở được cự thạch ra, xuất hiện một đại
động đen nhánh, từ bên ngoài liền trông thấy từng hòm gỗ lớn ở bên
trong.
Các binh sĩ hoan hô lên, liên tục xông vào động vận chuyển rương hòm.
Hoàng Phủ Vô Tấn suất lĩnh đại quân đến đánh Bạch Sa hội, bên trong còn có
một nguyên nhân trọng yếu, chính là muốn từ Bạch Sa đảo thu hoạch tài
phú, làm tài phú để cho hắn đại quy mô chiêu binh trong tương lai.
Đại Ninh vương triều, ba trăm năm qua mậu dịch hải ngoại cực kỳ phồn thịnh, với tư cách sản phẩm phụ của hải ngoại mậu dịch, hải tặc lớn nhỏ cũng
rất nhiều, trải qua vài thập niên cùng nhau chiếm đoạt, giặc Oa bị đánh
tan, tất cả hải tặc dần dần xác nhập thành hai chi, một chi là Lưu Cầu
đảo Phượng Hoàng Hội, một chi là Bách Tể đảo Bạch Sa hội. Bạch Sa hội ở
vùng biển phía bắc, hoành hành hai mươi mấy năm, tài phú tích lũy là con số kinh người.
Lần này Hoàng Phủ Vô Tấn lấy cớ diễn luyện hải
quân, một lần hành động tiêu diệt thế lực yếu kém Bạch Sa hội, cướp lấy
tài phú mà Bạch Sa hội tích lũy hai mươi mấy năm.
Tài phú thu
hoạch được làm cho Hoàng Phủ Vô Tấn cũng có chút không thể tưởng được,
bạch ngân có đến năm trăm vạn lượng, hoàng kim năm mươi vạn lượng, còn
có đại lượng châu báu, ngọc thạch cùng các loại tài vật, khoản tài phú
cực lớn này làm cho Vô Tấn mừng rỡ vạn phần. Hắn xuất ra trăm vạn lượng
bạc khao thưởng tam quân, lại đem tất cả lương thực cùng đất trồng trọt ở trên đảo trả lại cho dân chúng, lập tức làm cho toàn đảo tiếng hoan hô
như sấm.
Vô Tấn lệnh Chu
Diên Bảo làm chủ tướng, suất lĩnh năm ngàn thuỷ quân cùng ba trăm chiến
thuyền đóng ở hải đảo. Dưới yêu cầu của binh sĩ, hắn vui vẻ đem hải đảo
đổi tên là Ninh Đông đảo, một phần của Đông Hải quận, thành lập Tấn An
huyện. Thuỷ quân nghỉ ngơi ba ngày, thu hoạch toàn bộ chiến lợi phẩm,
đại quy mô trở về địa điểm xuất phát.
. . . . . .
Ngay
thời điểm thuỷ quân Sở Châu đánh Bạch Sa hội, Phượng Hoàng Hội Trần Kỳ
đã ở Lưu Cầu đảo lên ngôi, chính thức trở thành Lưu Cầu quốc vương. Tuy
Trần Kỳ không đầu hàng triều đình, vì lý do đã được bộ phận đại quân ủng hộ, nhưng nhốt phụ thân cùng những đệ tử Trần thị khác, lại không được
tán đồng, nhóm Tướng quân chỉ là phản đối việc Trần An Bang đầu hàng
triều đình, cũng không phản đối bản thân của hắn, Trần Kỳ cũng biết điểm này, cho nên hắn hứa sau khi đăng cơ làm quốc vương, sẽ phóng thích phụ thân cùng những đệ tử Trần thị khác.
Trong hoàng cung Lưu Cầu,
Trần Kỳ đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lộ ra sầu lo trùng trùng
điệp điệp. Đã trở thành Lưu Cầu quốc vương, phương diện suy tính của hắn có rất nhiều chuyển biến, việc hắn cần phải làm rất nhiều. Nhưng gấp
gáp nhất, quan trọng nhất là hai sự tình, một là tính hợp pháp của hắn,
hắn trở thành Lưu Cầu quốc vương muốn hợp pháp, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, nhất định phải được Đại Ninh vương triều thừa nhận cùng sắc
phong, đây là điểm mấu chốt nhất, cũng là chuyện đầu tiên mà tất cả Lưu
Cầu quốc vương sau khi đăng vị cần làm.
Trần Kỳ cũng rất muốn
được Đại Ninh hoàng đế thừa nhận cùng sắc phong, thế nhưng hắn phải
hướng thủ hạ ăn nói như thế nào, ý nghĩa của sắc phong là đầu hàng, ý
nghĩa Phượng Hoàng Hội biến mất, Đại tướng dưới tay hắn vì không muốn
đầu hàng Đại Ninh mới ủng hộ hắn, phát động chính biến.
Những
người kia đều là người thô kệch, sẽ không hiểu được sắc phong chính trị, đều là một đám đầu óc bã đậu, không biết phân phải trái, giải thích cho bọn họ là đàn gảy tai trâu. Nhưng chuyện này lại không thể không làm,
chỉ có thể bí mật phái người đi Kinh thành, giấu diếm thủ hạ Đại tướng