- Hôm trước Trần Anh bảo người trong trang
mang đến một bức thư. Nói nàng ấy xa nhà quá lâu. Muốn về nhà thăm tổ
phụ và phụ thân, nên trở về rồi. Mấy huynh trưởng của nàng cũng trở về
cùng nàng ấy. Hôm qua con bảo người dò hỏi tin tức, nói bọn họ đã đi
rồi.
Nói đến đây, nàng không khỏi khẽ thở dài. Nàng biết vì sao
Trần Anh trở về. Nhất định là tin tức Vô Tấn thành hôn làm nàng đau
lòng. Nhưng có thể làm được gì đây? Vô Tấn thích Tô Hạm, Bảo Châu tuy
đồng tình Trần Anh. Nhưng nếu Vô Tấn lấy Trần Anh, Tô Hạm cũng đau lòng
như vậy.
Loại việc này không có ai đúng ai sai. Người hữu tình
cuối cùng trở thành thân thuộc là tốt rồi. Thật ra nếu Vô Tấn làm Vương
gia. Trần Anh làm phi cũng không tệ.
- Đang nghĩ gì đấy, còn không đi mau, thời khắc đón dâu sắp đến rồi.
Trong phòng lễ tân, một hoạn quan đang đội mũ cánh chuồn có khắc kim hoa lên
đầu Vô Tấn, Vô Tấn mặc một cẩm bào tân lang màu đỏ viền vàng. Giữa eo
không có thắt lưng, chân đi ủng da màu đen, trên mặt phủ một lớp son
phấn nhàn nhạt, dung mạo của hắn toả sáng, tinh thần mười phần.
Bên cạnh hắn, hai cung nữ của Thái hậu đang ở trên ghế xem Vô Tấn hoá
trang. Hôm nay Hoàng thái hậu mặc phượng bào màu vàng, tay cầm một quải
trượng đầu rồng. Vừa sáng sớm bà đã đến Lan Lăng Vương phủ, tinh thần
rất tốt, đang cười tủm tỉm nhìn cháu trai mặc trang phục tân lang. Thỉnh thoảng nói cười mấy câu với Vương phi.
Lúc này, tiếp tân của Vô
Tấn đi đến, tiếp tân là cháu của Võ Lăng Quận vương, tên là Hoàng Phủ
Anh Hoàn. Tuổi ngang Vô Tấn, dáng cũng cao lớn, hiện nay là thị vệ cung
đình, đảm nhiệm chức Kích Trưởng.
Hắn hướng Hoàng thái hậu thi lễ:
- Thái hậu, giờ lành đã đến, người rước dâu bên ngoài đang giục.
Thái hậu gật gật đầu, hướng Vô Tấn cười nói:
- Giờ lành rất quan trọng, xuất phát đi.
Vô Tấn đang muốn đi, Thái hậu lại gọi hắn lại:
- Ngươi đợi một chút, ta còn muốn đội mũ cho ngươi.
Vô Tấn quỳ xuống trước mặt Thái hậu, Thái hậu hiền từ đội mũ cho hắn. Bà
đối với Vô Tấn rất yêu thương. Cho dù Hoàng đế hiện nay cũng là cháu của bà. Nhưng Thiên Phượng thái tử ở trong lòng bà quan trọng hơn. Bà biết, Vô Tấn kiếp này thực tế chỉ có một người thân là bà. Đây là huyết mạch
duy nhất của Tấn An hoàng đế còn lưu lại trên thế gian. Bà mỉm cười nói:
- Hồi hộp không?
Vô Tấn gật đầu:
- Hơi hồi hộp một chút.
- Ai cũng đều như vậy cả, ta nhớ năm đó, lúc Thái tử kết hôn còn hồi hộp
đến toàn thân run lên. Đợi cháu ra khỏi cửa rồi, cháu sẽ không lo lắng
nữa. Phải nhớ, ở Tô gia phải biết giữ lễ, không được nghĩ mình là Hoàng
tộc mà ngạo mạn, Tô gia là môn đệ thư hương, rất thanh cao.
- Tôn nhi nhớ rồi, nhất định sẽ giữ lễ.
Hai bà cháu trước khi xuất hành nói mấy lời, Hoàng Phủ Anh Hoàn ở bên cạnh
cũng rất kinh ngạc. Hắn cũng nghe nói Hoàng Thái hậu vô cùng thích cháu
trai Lan Lăng Quận Vương. Nhưng hắn không tin lắm, hôm nay tận mắt thấy
rồi.
Tuy Vô Tấn là cháu của lão Lương Vương, thuộc dòng dõi Hoàng tộc. Có thể coi là cháu của Thái hậu. Nhưng dù sao không phải là cháu
ruột, nhưng Thái hậu đối đãi với hắn, giống như cháu ruột của mình vậy.
Điều đó khiến cho Hoàng Phủ Anh Hoàn ngưỡng mộ vô cùng. Cho dù cùng là Hoàng tộc, khác biệt của bọn họ cũng quá lớn.
Vô Tấn thi lễ với Thái hậu, liền bước nhanh ra ngoài. Vừa may gặp được Bảo Châu đến giục:
- Nhị ca, Tổ phụ bảo huynh nhanh lên, đừng trể giờ.
- Ta biết, xuất phát bây giờ đây!
Vô Tấn kéo Bảo Châu lại, chỉ chỉ trong phòng:
- Chăm sóc Thái Hậu cẩn thận!
Bảo Châu lè lưỡi, thấp giọng nói:
- Nhị ca, mặt mũi của huynh thật lớn, nghe nói Thái hậu chỉ tham gia đại
hôn của Thái tử. Ngay cả Tề Vương, Triệu Vương lấy phi, Thái hậu cũng
không tham dự. Chuyện này truyền ra ngoài, nhất định chấn động kinh
thành.
- Cái này… Ta cũng không có cách nào khác, ta và Thái hậu rất hợp ý.
Hắn khẽ vỗ cánh tay của Bảo Châu, liền bước nhanh đến sân trước đại đường.
Hoàng Phủ Cương đã ở đây đợi rồi. Thấy Vô Tấn đi ra, ông cười nói:
- Giờ lành đã đến, xuất phát đi!
Trên sân đặt một cái kiệu lớn hai mươi bốn người khiêng. Cả kiệu được phủ
lụa đỏ, kiệu phu, nhạc công, người làm lễ… đều bận đồ đỏ, theo kiệu là
vú già, chừng hơn trăm người. Ngoài ra còn có năm trăm kỵ binh Mai Hoa
vệ trước sau mở đường, quy mô đón dâu rất rầm rộ. Điều này cũng chỉ có
Hoàng tộc đón dâu mới cho phép quy mô lớn như vậy, nếu là thứ dân bình
thường, đội ngũ đón dâu không thể vượt qua trăm người.
Ngoài ra
dựa theo hôn tục, nhà trai đón dâu cần phải có một trưởng bối đi theo.
Phụ trách kêu nhà gái mở cửa lớn, phát tiền lì xì … đại diện của nhà
trai, bình thường đều do cậu của chú rể phụ trách.
Vô Tấn có hai
cậu ruột, một là Trần An Bang hai là Trần Định Quốc, chính là hai con
trai của Trần đảo chủ. Nhưng không thể để đại thủ lĩnh của Phượng Hoàng
hội làm người đón dâu cho Vô Tấn được.
Bọn họ là không được, cũng có thể để Hoàng Phủ Trác hoặc Trương Sùng Tuấn làm người đón dâu cho
hắn. Một người là thúc phụ, một người là dượng, cũng có thể được. Nhưng
hai người này đều không ở kinh thành, cho nên cuối cùng người đón dâu
cho Vô Tấn, là em trai của Vương phi tên là Triệu Vị. Hắn cũng là quan
viên triều đình, nhưng quan chức không cao, đảm nhiệm Tự Nông Thái
Thượng Lệnh. Chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, nhưng xuất thân cống sĩ, xem như là văn nhân, cũng rất biết ăn nói, hôm nay để hắn đảm nhiệm người
đón dâu và người điều khiển hôn lễ.
Triệu Vị nhìn đồng hồ cát. Liền cao giọng tuyên bố:
- Giờ lành đã đến, xuất phát đón dâu!
Ngoài cửa Vương phủ lập tức vang lên tiếng pháo vọng khắp phố phường. Khói
trắng tràn ngập, trẻ con tụ tập xung quanh nhặt tiền đồng rơi vãi, trông náo nhiệt vô cùng.
Trong tiếng chiêng trống, đội ngũ rước dâu
rầm rộ xuất phát. Hai trăm Hoa Mai vệ cưỡi ngựa mở đường phía trước, một trăm kỵ quân cản phía sau. Hai bên còn có hai trăm quân sĩ Mai Hoa vệ
bảo vệ hai bên.
Vô Tấn là tân lang, hắn cỡi trên tuấn mã, trông
rất hăng hái, mà người phù rể cũng cưỡi ngựa, mặc trang phục cũng giống
như tân lang. Tuy nhiên khác biệt cũng rất rõ ràng, màu sắc áo bào của
hắn nhạt hơn, không có viền vàng, trên mũ cùng không có kim hoa, trên
ngựa cũng không có lụa đỏ.