Thân hoàng hậu hiểu rõ địa vị của Thái hậu trong lòng Hoàng thượng
hơn ai khác, đó là người duy nhất trong thiên hạ có thể thay đổi được
quyết định của Hoàng đế.
Thân hoàng hậu đi tới cửa Thủy Dao cung, vừa lúc nhìn thấy lão thái giám bên cạnh Hoàng đế Mã Nguyên Trinh từ
trong cung vội vàng đi ra.
Mã Nguyên Trinh là tâm phúc mà Hoàng
đế tín nhiệm nhất, ngay từ khi Hoàng đế còn trẻ, Mã Nguyên Trinh đã ở
bên cạnh, hầu hạ hắn mấy chục năm. Đặc biệt là Mã Nguyên Trinh đã từng
đi học, có thể biết chữ, có lúc còn giúp hắn phê duyệt tấu chương, hơn
nữa Mã Nguyên Trinh này còn là thái giám duy nhất hầu hạ bên giường của
Hoàng Thượng.
Trong trí nhớ của Thân hoàng hậu, buổi tối đầu tiên nàng tiến cung, Mã Nguyên Trinh này cũng hầu hạ bên cạnh giường của
Hoàng đế, như thế có thể thấy được sự tín nhiệm của Hoàng đế đối với
người này.
Thân hoàng hậu vội nghênh đón nói:
- Mã tổng quản!
Mã Nguyên Trinh bảo dưỡng rất tốt, nhìn bề ngoài rất trẻ, kỳ thực lão đã
sáu bảy mươi tuổi rồi, hắn thấy Hoàng hậu tới liền dừng bước, tiến tới
khom người nói:
- Thỉnh an Hoàng hậu nương nương!
Thân hoàng hậu không dám tự cao tự đại với Mã Nguyên Trinh, nàng mỉm cười hỏi:
- Mã tổng quản đi đâu vậy?
Mã Nguyên Trinh bất đắc dĩ cười nói:
- Ta đi Lan Lăng Vương phủ nhìn một chút. Hôm nay Thái hậu ở nơi đó,
Hoàng thượng không yên tâm, bảo ta đi chăm sóc Thái hậu. Thái hậu cũng
thật là, tuổi cao như vậy rồi, còn vì cháu chắt mà lo lắng.
- Hoá ra là như thế, thật ra ta cùng muốn đi dự hôn lễ của Lan Lăng Vương
phủ. Mã tổng quản, ông cảm thấy Hoàng thượng sẽ phê chuẩn không?
Mã Nguyên Trinh nhìn hai bên, liền nói nhỏ:
- Nương Nương, có thể hôm nay Hoàng thượng cũng sẽ đi tham dự hôn lễ. Tuy người không nói, nhưng thần cảm thấy có khả năng này.
- Vậy thì tốt quá, ta sẽ đi cùng Hoàng thượng.
Lúc này trên mặt Mã Nguyên Trinh lộ ra vẻ mất tự nhiên, hắn ấp a ấp úng nói:
- Nương nương, nương nương đi không tiện lắm, theo lão nô thấy thì nương nương cứ ở trong cung tĩnh dưỡng, không nên đi.
- Có phải Hoàng thượng muốn dẫn Như Ý đi theo không?
Mã Nguyên Trinh không dấu nổi đành cười nói:
- Hoàng thượng thực ra là lo lắng cho sức khỏe của nương nương.
- Ngươi không cần nói nữa!
Thân hoàng hậu lập tức phẫn nộ nói:
- Con tiện nhân kia, ta mới là Hoàng hậu, nàng cho rằng nàng là ai chứ?
Thân hoàng hậu cơ hồ giận phát điên lên, lẽ ra phải là Hoàng hậu đi cùng
Hoàng thượng tới tham gia hôn lễ của đại thần chứ. Thân Như Ý lại dám
thay thế ta, tiến cung mới được hai tháng, muốn thay thế vị trí của ta,
quả đúng là quá đáng.
- Không thể được, ta đi tìm Hoàng Thượng.
Lửa giận nổi lên, nàng liền xông vào trong cung, Mã Nguyên Trinh vội vàng ngăn cản:
- Nương nương, người làm như vậy là chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ càng thờ ơ với người!
Thân hoàng hậu như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, người của nàng cứng
lại, chậm rãi cúi đầu xuống, nước mắt uất nghẹn tuôn ra, nàng gật đầu:
- Mã tổng quản, ngươi nói đúng, ta nên trân trọng đứa con trong bụng mình, ta không tức giận nữa.
Trong lòng Mã Nguyên Trinh cũng đồng tình với nàng, hắn đi theo Hoàng đế từ
trước tới giờ, cũng có quyền nói chuyện. Kỳ thực nói về tướng mạo, Thân
hoàng hậu mạnh hơn Thân Như Ý, nhưng kỹ xảo trên giường của nàng lại kém xa. Thân Như Ý một đêm có thể khiến Hoàng đế làm ba lần, những chiêu
trò mà Thân Như Ý kia chơi trên giường, Thân hoàng hậu có mơ cũng không
nghĩ tới.
Những lời này hắn lại không thể nói được, hắn thấy xung quanh không có người bèn nói nhỏ với Hoàng hậu:
- Hoàng hậu đừng lo lắng, người còn có long thai, Thục phi không thể thay thế người được.
Thân hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng nói:
- Mã tổng quản, cảm ơn ngươi, trong lòng ta hiểu rõ.
Nàng quay người hướng tẩm cung của mình mà đi, Mã Nguyên Trinh nhìn qua bóng lưng của nàng, khẽ lắc đầu.
Cô và cháu tranh giành tình cảm với nhau, chuyện này phải nói thế nào đây?
Hôm nay là ngày hai mươi tháng chín, là ngày hoàng đạo để kết hôn, còn ngày kia là ngày hai mươi hai tháng chín, là ngày Vô Tấn suất lĩnh Mai Hoa
vệ rời Kinh.
Trải qua nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, sau năm lễ này, hôm nay nghênh đón lễ đón dâu, lễ cuối cùng trong sáu lễ.
Sáng sớm, Lan Lăng Vương phủ quận rất bận rộn, hôn đường được tổ chức ở chủ
đường của Vương phủ. Đây là một tòa kiến trúc có thể chứa được hơn ba
ngàn người, có người chứng hôn là Hoàng thái hậu, cộng thêm Vô Tấn là
Hoàng tộc trực hệ. Hoàng cung đặc biệt phái tới tám trăm thái giám và
cung nữ tới giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.
Điều này giúp đỡ rất nhiều
cho Lan Lăng Vương phủ, không chỉ như thế, Đại Ninh Hoàng đế Hoàng Phủ
Huyền Đức còn đặc biệt phê duyệt, cho phép Mai Hoa vệ tới duy trì trật
tự. Vì vậy bắt đầu từ sáng sớm, khu vực gần Lan Lăng Vương phủ đã có
hàng ngàn binh sĩ của Mai Hoa vệ, trong đó còn có mấy trăm người đi bảo
vệ đội rước dâu.
Trong chủ đường Vương phủ được sắp xếp rất trang hoàng, một chữ “Hỷ” lớn được treo ở giữa, trong đại đường bày hơn ba
trăm bàn tiệc, từng đoàn cung nữ bận rộn bưng những món ăn và rượu lên.
Tất cả những món ăn đều do Ngự Thiện trong nội cung làm, lần này Hoàng
thái hậu làm chủ hôn, tất cả chi phí đều do người chi trả. Vì chuẩn bị
hôn lễ lần này, người gần như lấy ra hai phần tích cóp của mình. Riêng
lễ vật rước dâu bà đưa cho Tô gia, giá trị châu báu gần mười vạn lượng
bạc.
Dùng Hoàng thái hậu mà nói, là vì một nhân tình xưa kia với
Lương Vương. Còn Lan Lăng quận vương cũng không có khách khí. Nhận tâm ý của Hoàng thái hậu, trên thực tế, trong lòng y rõ hơn ai hết, Hoàng
thái hậu làm tất cả là vì tưởng niệm Thái tử Thiên Phượng, bà dồn hết
tình cảm cho Vô Tấn. Thực tế việc này chính là Hoàng thái hậu đang lấy
vợ cho cháu.
Hoàng Phủ Cương được sự dìu đỡ của Bảo Châu, trong
đại sảnh chầm chậm xem xét tình huống tiệc rượu. Hôm nay sẽ có hàng
nghìn tân khách đến tham dự hôn lễ, cùng với việc tổ chức thọ yến của Tề gia không giống. Các tân khách đến tham dự hôn lễ đều là quan viên tam
phẩm trở lên và quý tộc. Tổng cộng phát ra ba trăm hai mươi tấm thiệp
mời. Trên thiệp mời mỗi nhà ba người đến.
Tuy Vô Tấn không phải
là ruột thịt của Hoàng Phủ Cương. Nhưng trong lòng Hoàng Phủ Cương đã
coi hắn là cháu trai của mình. Hôm nay đích tôn thành hôn, trong lòng
hắn rất vui mừng.
Hoàng Phủ Cương đang ngồi trên ghế. Nói với Bảo Châu ở bên cạnh:
- Con không cần thiết phải theo ta. Ta ở đây nghỉ ngơi một lúc. Con đi
xem Vô Tấn, xem hắn chuẩn bị xong chưa. Lúc đón dâu đến nhắc ta một
chút.
- Vâng, con đi ngay.
Bảo Châu đang muốn đi, Hoàng Phủ Cương lại nghĩ đến một việc. Vội vàng kêu nàng lại:
- Đúng rồi, huynh muội Trần Anh có tin tức gì không?