Nhạc nữ vịn hắn, chậm rãi đi xuống lầu, đi tới trước một gian phòng nhỏ.
- Đa tạ!
Vô Tấn đẩy nhạc nữ ra, muốn vào nhà xí, không ngờ dưới chân lại trượt,
suýt nữa ngã sấp xuống đất, nhạc nữ vội vàng đở lấy hắn, nàng cắn môi
dưới một cái, thấp giọng nói:
- Công tử, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?
- Giúp ta?
Vô Tấn sững người, cười hỏi:
- Ngươi giúp ta như thế nào?
Nhạc nữ mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Công tử đừng hỏi, ta vịn người đi vào là được.
Vô Tấn có chút say là ngà, hắn cười hắc hắc, liền gật đầu, để cho nhạc nữ dìu hắn vào gian phòng nhỏ bên cạnh.
Qua một hồi lâu, nhạc nữ vịn hắn đi ra mà đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Công tử, ta dìu người trở về!
- Chờ một lát, để cho ta ngồi một chút, ngươi giúp ta lấy bồn nước đến.
Vô Tấn tâm cũng dồn dập, hắn là lần đầu tiên hưởng thụ nữ nhân phục thị
đi xí, hơn nữa còn là nhạc nữ trẻ tuổi mỹ mạo, tuy những phương diện
khác hắn rất sành sỏi, nhưng phương diện này hắn lại không có kinh
nghiệm.
Nhạc nữ dìu hắn ngồi lên một cái ghế, vừa muốn đi múc nước cho hắn, Vô Tấn lại gọi nàng:
- Ngươi chờ một chút!
- Công tử, có chuyện gì sao?
Trong lòng Vô Tấn có chút ý tứ, hắn từ trong ngực lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, đưa cho nàng cười nói:
- Đa tạ ngươi giúp ta, cái này thưởng cho ngươi.
Nhạc nữ không biết là ngân phiếu, nàng nhận lấy, nhưng vừa xem lập tức bị dọa sợ, vội vàng trả lại:
- Cái này. . . Công tử, nhiều lắm, ta không thể nhận.
- Không cần khách khí, ngươi nhận lấy đi!
Nhạc nữ cùng tửu nương bất đồng, không dùng sắc kiếm tiền, các nàng là
dựa vào đánh đàn mà kiếm tiền, bình thường đánh một khúc là mười văn
tiền, nếu như khách nhân hào phóng, còn có thể thưởng đến trăm văn, như
Vô Tấn thưởng đến trăm lượng bạc, nàng là mới nghe lần đầu.
Bạc lớn quá mức, một khi chưởng quỹ của tửu lâu biết được, nàng sẽ không được làm ở đây nữa, nàng không dám thu, nhưng vì Vô Tấn kiên trì, làm
cho nàng bất đắc dĩ phải nhận.
Nhạc nữ trong nội tâm lo lắng, nàng không biết mình được một trăm lượng
bạc này là phúc hay là họa, Bách Phú tửu lâu có quy củ, tửu nương mỗi
lần thu tiền thưởng không thể vượt qua mươi lượng bạc, mà nhạc nữ cùng
ca cơ thì không được vượt qua một lượng bạc, bộ phận vượt qua phải nộp
lên tửu lâu, nếu không lập tức khai trừ.
Nhạc nữ mặc dù biết mình không nên thu số bạc lớn như vậy, nhưng trong
nhà nàng cần dùng tiền gấp, số tiền này sẽ giúp gia đình nàng vượt qua
khó khăn lần này, khai trừ thì khai trừ, lúc này nàng cũng không nghĩ
nhiều như vậy!
Nàng cắn răng một cái, đem ngân phiếu cất kỹ, vội vàng đi múc nước, Vô
Tấn tựa lưng vào ghế, trong nội tâm thở dài một tiếng, hắn cảm giác mình bắt đầu cần nữ nhân, loại cảm giác này, hắn có khi không cách nào
khống chế, hắn tuy mới mười tám tuổi, nhưng tâm lý đã không nằm ở mười
tám rồi.
Rất nhanh, nhạc nữ mang đến một chậu nước nóng, nàng vén tay áo lên, vặn khô khăn lông, ôn nhu nói:
- Công tử nhắm mắt lại nằm xuống, ta giúp người lau mặt.
Vô Tấn nhắm mắt lại, đầu gối ở trên ghế, nhạc nữ vô cùng ôn nhu lau mặt
cho hắn, Vô Tấn nhớ lại vừa rồi nàng giúp hắn đi vệ sinh, trong nội tâm
nhảy dựng lên, nam nhân đối với nữ nhân có cử động đặc thù trên người
minh sẽ nảy sinh cảm giác, Vô Tấn cũng không ngoại lệ, hắn đối với nhạc
nữ này có một điểm cảm giác, liền thấp giọng hỏi nàng:
- Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Lập gia đình chưa?
Quy củ của Bách Phú tửu lâu rất nghiêm, nhạc nữ và ca cơ không được cùng khách nhân có sự tình cẩu thả, cũng không được lộ ra tính danh với
khách nhân, nhạc nữ nhìn nhìn hai bên, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng
nói:
- Tiểu nữ họ Biện, nhủ danh là Kinh Nương, năm nay mười bảy tuổi, chưa
lập gia đình, công tử biết là được rồi, đừng gọi danh tự tiểu nữ, quy
định của tửu lâu là không cho nói tên.
- Ah! Ta đã biết, ha ha! Cô nương so với ta nhỏ hơn một tuổi, cô nương là người nơi nào? Làm nhạc nữ đã bao lâu rồi?
Vô Tấn cười hỏi.
- Tiểu nữ là ngươi Âm quận, làm nhạc nữ được ba tháng rồi, nghe giọng nói của công tử, hình như là người Đông Hải quận?
- Không sai, ta đúng là người Đông Hải quận, ngươi có thể nghe ra được sao?
- Mẫu thân của tiểu nữ cũng là người Đông Hải quận, phát âm rất giống ngươi.
Nhạc nữ thở dài một tiếng:
- Đông Hải quận là nơi tốt, không như quê hương của chúng tiểu nữ, luôn
gặp tai hoạ, năm nay quê của chúng ta xảy ra đại hạn, tất cả mọi người
sống không nổi nữa, liên tục ra ngoài mưu sinh, ta theo gia đình cậu vào Kinh thành kiếm sống.
Năm nay Hoài Bắc đại hạn, Vô Tấn cũng biết chuyện này, Tô Hạm còn đem
tiền dành dụm quyên góp mua gạo giúp dân vùng này, hắn gặp nhạc nữ này
sinh đẹp động lòng người, dáng người đầy đặn, da thịt trắng nõn, trong
nội tâm có chút động tình, dựa vào men rượu, lấy ra danh thiếp đưa cho
nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
- Nếu có việc, ngươi có thể tới tìm ta.
Nhạc nữ mặt đỏ bừng, nàng lặng lẽ thu danh thiếp của Vô Tấn, lại hỏi hắn:
- Công tử, người muốn nghỉ ngơi trong chốc lát sao?
- Không cần, ta phải trở về tính tiền, đám khốn kiếp kia đoán chừng cũng không hơn gì ta.
Vô Tấn đứng người lên, rửa mặt xong, hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhạc
nữ vịn hắn lên lầu hai, đi qua một gian nhã thất, bỗng nhiên Vô Tấn nghe thấy trong phòng có người lớn tiếng đàm luận.
- La Khải Ngọc, cái tên ác ôn này, nghe nói hắn làm nhiều việc ác, không nghĩ rằng hắn lại làm ra nhiều sự tình thương thiên hại lí như vậy,
giết hắn trăm lần cũng không oan.
Vô Tấn sững sờ, sao lại đàm luận sự tình của La Khải Ngọc, nhạc nữ dìu hắn nhỏ giọng nói:
- Công tử, hôm nay có người đến tửu lâu phát hơn mười tờ truyền đơn, tất cả đều nói về sự tình của La Khải Ngọc này.
Còn có chuyện này, Vô Tấn trong nội tâm khẽ động, vội vàng hướng nàng nói:
- Cô nương có thể giúp ta lấy một tờ truyền đơn này đến hay không?
- Tiểu nữ có thể thử xem, công tử, ta trước dìu công tử vào đã.
- Ta không sao, cô nương bây giờ đi đi.
Nhạc nữ gật gật đầu, váy áo bồng bềnh, như hồ điệp xuyên hoa rời đi. Trở lại gian phòng, trong phòng y nguyên là oẳn tù tì uống rượu, ồn ào
vô cùng, Vô Tấn chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong nội tâm chốc lát
lại nghĩ đến nhạc nữ kia, chốc lát lại nghĩ tới sự tình La Khải Ngọc,
trong nội tâm lại có chút hối hận, đem danh thiếp đưa cho nhạc nữ, mình có phải quá háo sắc rồi hay không.