Hắn vừa dứt lời, tiếng hoan hô lập tức vang tận mây xanh, các binh sĩ vung tay hoan hô, vui mừng dị thường, đám binh sĩ bên cạnh thì tràn ngập hâm mộ, tòng quân lâu như vậy, hình như chưa có người hào phóng mời bọn hắn ăn thịt uống rượu như thế. Lúc này, kèn tập hợp thổi lên, thần sắc mỗi người đều có chút cô đơn, quay người rời đi.
Vô Tấn trở lại gian phòng, Trịnh Duyên Niên lập tức giơ ngón tay cái lên khen:
- Tướng quân quả nhiên rất cao minh, vốn là bắn nỏ lập uy, lại mời khách lấy nhân tâm, các binh sĩ đều khen Tướng quân không dứt miệng, cao minh ah!
Trương Lũng thì có chút lo lắng nói:
- Tướng quân, một vạn cân thịt cùng một ngàn bình rượu, cái này tối thiểu cũng mất năm sáu trăm lượng bạc, khoản chi tiêu này không nhỏ ah!
Trên người Vô Tấn có rất nhiều bạc, hắn tiện tay lấy ra ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Trương Lũng, khẽ cười nói:
- Chuyện này ngươi giúp ta đi làm, sau đó nói cho các quan quân, giữa trưa hôm nay, ta ở Bách Phú tửu lâu phía nam thành mời khách, mời quan quân từ Đội trưởng trở lên tới uống rượu.
Sau nửa canh giờ, đại bộ phận quan quân của Mai Hoa vệ đã xuất hiện ở Bách Phú tửu lâu, Bách Phú tửu lâu là một trong ba đại tửu lâu của kinh thành, cấp bậc rất cao, mỗi người ăn một bữa cơm ít nhất phải mất năm lượng bạc. Lúc này, tối thiểu có hơn một nửa quan quân là lần đầu tiên tới đây, có người tính toán một chút, hai mươi tên Đội trưởng, mười tên Giáo úy cùng Phó úy, sáu Tham quân, Tư Mã, hai Quả Nghị Đô úy, cộng thêm bản thân Đô úy, tổng cộng vừa đủ bốn mươi người, bữa cơm này tối thiểu hơn hai trăm lượng bạc.
Tất cả mọi người âm thầm tắc lưỡi, vốn đã khao thưởng toàn quân, lại mời quan quân dự tiệc, Đô úy bọn hắn quả thực có tiền, không biết về sau đi theo hắn, còn có được ăn lộc nhiều hay không?
Công việc của Mai Hoa vệ rất khác những quân khác, bình thường như tuần tra, duy trì trật tự, bắt đạo tặc…, đều là chuyện của Nhất quân, Nhị quân phụ trách các nghi thức của hoàng gia, như hộ vệ hoàng đế hoặc là Thái tử đi tuần, Tam quân thì thường trú bên ngoài, nhị Phủ (mỗi Phủ một ngàn quân) phụ trách Ung châu, tam Phủ phụ trách Dự Châu.
Mà tam quân nhất phủ là tinh nhuệ của Mai Hoa vệ, bọn họ là phụ trách những nhiệm vụ đặc thù có tính nguy hiểm cực cao, ví dụ như thu thập tình báo, bắt thám tử địch quốc…, bình thường không có chỗ tốt gì, đại bộ phận quan quân đều rất túng quẫn.
Hôm nay, Vô Tấn mời bọn hắn đến Bách Phú tửu lâu uống rượu, đối với bọn họ mà nói, là sự tình cực kỳ khó được, trên mặt mỗi người đều thập phần hưng phấn, nghe nói Bách Phú tửu lâu có thể uống được rượu nho chính tông của Tây Vực, làm cho nội tâm bọn hắn tràn đầy mong đợi.
Bốn mươi tên quan quân cao lớn thô kệch của Mai Hoa vệ đi vào tửu lâu, quả thực làm cho Bách Phú tửu lâu rối loạn một hồi, đại chưởng quỹ tự mình ra nghênh đón, hắn nhận thức được Vô Tấn, vội vàng cười nói:
- Nguyên lai là Quốc công gia đến, khách quý, khách quý!
Ngoài miệng tuy khách khí, nhưng hắn liếc qua một đám quan quân đông nghịt, trong nội tâm không khỏi lo lắng, tửu lâu của hắn chưa từng tới nhiều quan quân như vậy, hơn nữa còn là quan quân của Mai Hoa vệ, ngàn vạn lần đừng có chuyện không hay gì xảy ra.
Đại chưởng quỹ nhớ tới lần trước, Vô Tấn ở tửu lâu náo loạn, hủy một gian nhã thất, nếu như bốn mươi người này cùng một chỗ náo loạn, không biết có thể hủy đi tửu lâu của hắn hay không?
Vô Tấn cười nói:
- Chưởng quỹ không cần lo lắng, chúng ta đều là người lịch sự, sẽ không náo loạn đâu.
Hắn quay đầu hướng mọi người cười hỏi:
- Mọi người thấy ta nói có đúng hay không?
- Phải! Rất lịch sự!
Chúng quan quân cười vang, đồng loạt tràn vào Bách Phú tửu lâu.
Bọn hắn đi lên lầu hai, tiểu nhị của tửu lâu đem tấm ngăn giữa hai gian nhã thất dỡ bỏ, liền tạo thành một phòng lớn, dọn ra bốn bàn tiệc rượu, một bàn mười người.
Quan quân ầm ầm ngồi xuống, Vô Tấn cùng sáu Tham quân, Tư Mã, còn có Trương Lũng, Trịnh Duyên Niên ngồi một bàn.
Sáu Tham quân cùng Tư Mã đều là quan quân văn chức, đứng đầu Tư Mã họ Vương, ba mươi mấy tuổi, là người Lương quận của Dự Châu, gia cảnh bần hàn, trải qua thi cử chính quy, rất khôn khéo tài giỏi, ở Mai Hoa vệ làm việc năm năm, khí chất văn nhược trên người sớm đã rửa sạch, hắn sau này sẽ là trợ thủ văn chức của Vô Tấn, các sự vụ rườm rà ở quân phủ sẽ do hắn phụ trách.
Ở bên trong tiềng ồn ào, vài ca cơ ( ca sĩ ngày xưa) dựa vào tường ngồi xuống, chuẩn bị ca hát, rượu thịt rất nhanh được đưa lên, những vò rượu nho (* còn gọi là rượu bồ đào) tốt nhất được bày trước mặt các quân quan, bảy tám tên tiểu nhị không ngừng mang đồ ăn vào, không khí trong phòng nhiệt liệt dị thường.
Vô Tấn đứng người lên, vỗ tay nói:
- Các vị, mời yên lặng một chút.
Các quân quan dần dần an tĩnh lại, đồng loạt nhìn qua hắn, Vô Tấn nâng lên một chén rượu, hướng các quan quân cười nói:
- Hôm nay có thức ăn tinh mỹ, có rượu ngon, có tiểu khúc hay, còn có mỹ nhân bồi rượu xinh đẹp, mọi người cứ ăn hết mình, uống thả cửa, vui chơi thoải mái, nhưng có một điểm, ta phải nói trước, không được uống say, ai uống say, lần sau uống rượu sẽ không có phần của hắn.
Mọi người ầm ầm đáp ứng, bắt đầu nâng ly cạn chén, quơ đũa lia lịa.
Bữa tiệc này, rượu đủ uống gần một canh giờ, tửu lượng của bốn mươi tên quan quân cũng rất kinh người, hơn nữa tất cả đều là rượu nho (hay còn gọi là rượu bồ đào) tốt nhất của tửu lâu, chỉ riêng tiền rượu đã hơn hai trăm lượng bạc, mười mỹ nhân bồi rượu bị các quân quan sờ mông sờ ngực, chiếm hết tiện nghi, bất quá bữa này rượu, các nàng cũng thu hoạch tương đối khá, tiền thuê có đến hai mươi hai lạng bạc, hơn nữa Vô Tấn vì tỏ vẻ áy náy, lại cho các nàng mỗi người mười lượng bạc để an ủi, trong lúc nhất thời, tất cả đều vui vẻ.
Rượu dần dần uống đến khâu cuối cùng, Vô Tấn bị ba mươi mấy tên quan quân một người kính một chén, tuy tửu lượng hắn không tệ, nhưng hơn ba mươi bát rượu vào trong bụng, cũng muốn chóng mặt, ngà ngà say rồi, hắn có chút chuyện buồn, liền đứng dậy đi nhà xí, lúc này, một nữ tử đánh tỳ bà sau lưng Vô Tấn, thấy hắn mặc dù không say, nhưng đi đường có chút xiu vẹo, liền vội vàng đứng dậy, theo hắn đi ra ngoài.
- Công tử, ta dìu công tử đi.
Nhạc nữ chạy đến bên người Vô Tấn, đở lấy hắn, nhỏ giọng nói.
- Đa tạ!
Vô Tấn vừa vặn không biết nhà vệ sinh ở nơi nào, liền gật đầu đáp ứng.
Tửu lâu cổ đại, nhà vệ sinh cũng không giống như hiện tại, ngay ở bên cạnh là có buồng vệ sinh, mà phải đi xuống lầu, ra hậu viện, có một vài dãy nhà bằng gỗ, dưới mặt đất có nhiều tro trấu, phía trên thì có hai tấm ván gỗ, phi thường giản dị.
Bất quá, Bách Phú tửu lâu là tửu lâu đỉnh cấp của kinh thành, dù sao cùng với tửu lâu bình thường cũng có chút bất đồng, lầu một có nơi dành cho đi vệ sinh, hai gian phòng trống ở bên trong xây mấy nơi để tiểu, mặt khác còn có một gian phòng nhỏ, chỉ cho một người đi vào, có thể dẫn thị thiếp vào phục thị.