Đứng dậy xong liền nhìn vào phía cánh cửa thứ hai, lúc nhìn về cánh cửa hắn không khỏi cười thành tiếng, vậy phía sau cánh cửa thứ hai này, rốt cục là có vật gì?
Không ngờ sau cửa thứ hai này chính là Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn, dùng để phòng tẩu hỏa nhập ma.
Vốn cũng đã từng nghe, hơn một vạn năm trước, khi đó trời và đất không có khác biệt nhau nhiều lắm, lúc đó Tâm Ma càn rỡ, muốn trừ tà cũng vô cùng khó khăn, còn bây giờ có Tiên đạo, Tâm Ma cũng không dám xuống nhiều nữa. Còn hơn sáu ngàn năm trước, có một người đã phát minh ra loại Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn được chế tác đơn giản, khiến cho Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn vốn rất đắt đỏ trở nên không đáng một đồng.
Dưới đa số tình huống, những vật cổ đại của Tu tiên giả tất nhiên là có giá trị hơn so với của hiện tại. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Ví dụ như Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn, vạn năm trước thì tương đối có giá trị, nhưng vạn năm sau nó căn bản chẳng đáng giá gì nữa. Tuy nhiên Băng Tổ dù có giỏi đến mức bào thì cũng không thể đoán được sự thay đổi của hơn một vạn năm. Cho nên đặt Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn ở đây, khiến cho Lục Nguyên phải cười khổ một tiếng.
Thời sự tang thương. Tốt rồi, đem Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn tùy ý ném vào trong túi Tiểu tu di của mình. Tuy nó không có giá trị nhưng cứ cất để đó.
Đã đến trước cửa thứ ba, Lục Nguyên tay cầm vào chuôi kiếm, để chuẩn bị phòng ngự, tay trái nhẹ nhàng mở cánh cửa này ra, nếu như có gì nguy hiểm thì lập tức tay phải rút kiếm ra. Lúc này mới mở cánh cửa thứ ba, kết quả vừa mở ra đã nhìn thấy vô số pháp thuật gào thét mà đến, đều là Thủy hệ pháp thuật, Lục Nguyên rút kiếm phản lại để chống đỡ, lần chống đỡ này, cũng đã ngăn được rất nhiều pháp thuật. Sauk hi ngăn xong, Lục Nguyên mới bước vào bên trong, trong cửa thứ ba này có một cái này, trên mặt bàn đặt một quyển sách.
Tam Giới Tam Thiên Thủy Long Ngâm.
Đằng sau có ghi chú là Cấm kỵ pháp thuật.
Cấm kỵ cấp Pháp thuật.
Lục Nguyên không khỏi nhíu mày, Cấm kỵ cấm Pháp thuật thì hắn đương nhiên cũng biết đến, mỗi một môn phái trong giới Tu tiên đều có Cấm kỵ cấp Pháp thuật, tuy nhiên thông thường thì tương đối ít, mỗi một tiên môn cũng không có nhiều. Cấm kỵ cấp Pháp thuật có uy lực cũng tương đối đáng sợ, không nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng một Cấm kỵ cấp pháp thuật có thể hủy diệt một thành trấn thì không hề khó khăn chút nào.
Lục Nguyên tiện tay lật quyển sách này ra, vốn pháp thuật này, muốn luyện thành thì cũng rất khó khăn, nhưng một khi luyện thành rồi, thì có thể hội triệu ra ba ngàn con rắn nước do nguyên tố thủy hệ tạo thành, công kích đối thủ, cái này chỉ là cảnh giới sơ cấp, nghe nói pháp thuật này luyện đến cuối cùng, thận chí có thể hội triệu ra ba ngàn còn thuồng luồng nước do nguyên tố thủy hệ tạo thành, công kích đối thủ.
Khi đó, dưới sự rít gào của thuồng luồng nước, không có ai là đối thủ cả. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng nó chẳng hề có giá trị đối với mình.
Dù sao mình chỉ dùng kiếm, không có thừa công phu để học pháp thuật này.
Hiện tại cánh cửa thứ năm, cánh cửa thứ nhất pháp bảo đã bay mất, cánh cửa thứ hai Cửu Thiên Thanh Tâm Hoàn thì căn bản cũng không có tác dụng gì, cánh cửa thứ ba là Cấm kỵ cấp Pháp thuật "Tam Giới Tam Thiên Thủy Long Ngâm" bất luận là một vạn năm trước hay hiện tại đều có tác dụng cực lớn. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Hiện tại vấn đề đã đến rồi, năm cánh cửa năm chỗ tốt, ba cái trước cơ bản đã bị phế đi rồi, hy vọng hai cái phía sau đừng có bị phế, nếu không mình thật sự sẽ chết vì tiếc mất.
Lấy được di bảo của tiền bối đương nhiên là ngạc nhiên, tuy nhiên nếu di bảo của tiền bối lại không có tác dụng gì thì thì cũng phải bỏ.
Cánh cửa thứ tư, đã ở trước mặt.
Lục Nguyên tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Cánh cửa thứ tư vừa mở ra, liền gặp vô số kiếm khí tràn tới, những kiếm khí này bắt đầu tản ra, nhắm hướng Lục Nguyên mà tấn công, Lục Nguyên tay khẽ động, rút kiếm ra để chống đỡ. Những kiếm khí này tuy tán loạn, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện sự công kích của nó có độ, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc nhẹ nhàng hoặc hung dữ.
Trong những kiếm khí này, đề cí thể nhìn ra ít nhất năm loại kiếm khí, tậm chí đến mười loại kiếm khí.
Đối mặt với đối nthur như vậy, Lục Nguyên không dám chậm chạp chút nào. Hắn không dùng chiêu thức huyền diệu nào, chỉ là những động tác bổ, chém, đâm, khua, áp…Nhưng những động tác cơ bản nhất này lại thể hiện ra kiếm pháp không giống bình thường. Nếu những đệ tử đời thứ mười nhìn thấy sẽ cho rằng kiếm pháp của Lục Nguyên chỉ có như vậy, nhưng nếu như cấp kiếm tiên mà nhìn thấy thì sẽ khiếp sợ không nói lên lời, đó là kiếm pháp đáng sợ đến cỡ nào.
Phía sau cánh cửa thứ tư phát tán ra kiếm khí, bị Lục Nguyên dùng kiếm đỡ mất, tuy nhiên đằng sau kiếm khí quá nhiều, phải dùng đến nửa tuần hương thì sự phong bạo của kiếm khí mới dừng lại.
Lục Nguyên bước vào trong cửa thứ tư, Thiên Ngộ thạch.
Đúng là một miếng Thiên Ngộ thạch.
Đã từng nói qua rằng, Thiên Ngộ thạch rất quý giá, mà thật ra đây không phải là Thiên Ngộ thạch như bình thường. Thiên Ngộ thạch bình thường chỉ có một phần xác suất thành công, ngộ ra kiếm ý. Còn miếng Thiên Ngộ thạch này đã được trải qua một quá trình cải tạo nhất định, Băng Tổ năm đó đã đem băng tuyết chi ý phong nhập vào trong đó để hóa thành miếng Thiên Ngộ thạch này, xác suất thành công cao hơn hẳn những loại Thiên Ngộ thạch bình thường.
Lục Nguyên lập tức ngồi xếp bằng, đem Thiên Ngộ thạch bóp nát, sờ sờ lập tức có một tiểu kiếm giống như băng tinh từ bên trong Thiên Ngộ thạch bốc ra, quấn lấy thân thể của Lục Nguyên, cả người Lục Nguyên như được bừng tỉnh.
Băng.
Mình đã hiểu thông Thủy chi kiếm ý, Tuyết chi kiếm ý.
Mà băng và nước, có gì bất đồng chứ?
Nước nạp vạn vật, tuyết thuần khiết, còn băng thì từ nước tạo thành, có thể do tuyết tạo thành, băng, bản ý của băng là…
Trước mắt Lục Nguyên dường như xuất hiện một mặt đất mênh mông trắng xóa, mặt đất này, đều là băng dày đặc. Lục Nguyên nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy dường như băng đã bao phủ cả mặt đất, bao phủ cả sơn mạch, sông hồ…
Hơn nữam tầng băng dày đặc này còn không ngừng kéo dài, vẻ như vậy, dường như đã bao trùm cả biển, cả núi, tất cả vạn vật.
Đó chính là băng.
Đóng băng hơi thở của sự sống, đóng băng tất cả.
Băng đại diện cho sự lạnh giá, có tác dụng làm đông cứng đối thủ, đông cứng vạn vật.
Trong đầu Lục Nguyên lúc này hiện lên linh quang, hào quang vô cùng vô tận hiện lên trong đầu. Hắn đã hiểu, đã hiểu thế nào là băng chi kiếm ý. Lục Nguyên ngồi xếp bằng lúc này toàn thân phủ đầy băng từng lớp từng lớp một.
Trong tầng băng dày đặc đó, Lục Nguyên mở mắt ra, hiểu thông Băng chi kiếm ý rồi, Băng chi kiếm ý có thể đóng băng vạn vật kia lại không thể khiến người thi triển kiếm ý là hắn bị đông lại. Dưỡng Ngộ kiếm rút ra, lập tức trên thân nó bị phủ một lớp băng mỏng, thổi một hơi, lớp băng mỏng này liền biến mất.
Băng chi kiếm ý thành rồi.
Luyện thành cái này rồi, về sau những người giao đấu với mình sẽ thấy thú vị đây, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác bị băng phong.