Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 240: Băng tổ (hạ)

- Nếu như không có cách nào hay bản thân thất bại thì để lại cho người có duyên.

- Ngày hôm nay cùng với sông Thần Hồn làm rõ nhân quả phen này.

Tu tiên giả nghiên cứu nhân quả.

Nhân ngày hôm nay chính là quả ngày mai.

Lý Băng tuy là băng tổ một đời, mà cũng biết như thế. Cho nên tiện tay đã để lại năm cái cột này, lưu lại cho hậu nhân ở sông Thần Hồn như luật nhân quả vậy. Lục Nguyên hôm nay đã làm được rất nhiều chuyện, tu được không ít phúc đức. Sau này cũng có nhân quả đến rồi. Chẳng qua là hôm nay pháp lực thấp kém, chưa gặp thời cơ nên còn chưa đến lúc hái quả.

Khi pháp lực thâm hậu thì sẽ trả hết những quả này. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Bằng không thì nhân quả chưa xong, trần duyên chưa dứt thì không được thăng thiên.

Đương nhiên, sở dĩ băng cung sẽ xuất hiện ở thời điểm này. Còn hút Lục Nguyên vào trong đó, cũng là có nguyên nhân. Cái Hào Thủy Lệnh kia, gọi là Hào Thủy Lệnh thực ra chính là chìa khóa để mở băng cung. Cũng chỉ có Thủy Viên Vương mới khiến Hào Thủy Lệnh vượt qua giới hạn thì băng cung mới xuất hiện ở chính cả vào giữa ba tầng Thủy Vực.

Tất nhiên, Băng tổ tuy đã kết nhân quả nhưng cũng phải là người có duyên. Băng tổ được gọi là Băng tổ, tất nhiên là am hiểu về băng đá nhất. Ông ta muốn tìm người hữu duyên hiểu kiếm ý hệ thủy. Mà Lục Nguyên khi ở trong tầng thứ nhất Trọng Thủy Vực đã tung ra bốn kiếm ý hệ thủy, cho nên đã tìm đến Lục Nguyên mà hút vào.

Năm cột điểm tốt? Lục Nguyên không khỏi cảm thấy hơi kì lạ. Năm cái cột này có điểm gì tốt đây? Lục Nguyên tìm phải ngó trái cũng không nhìn thấy Băng Cung này có điều gì kì lạ. À, đến khi phát hiện trong Băng Cung có một điểm tốt. Ít nhất là có thể uống rượu ở chỗ này được. Uống một hớp rượu, đi dạo loanh quanh, hắn mới phát hiện ra chỗ ban đầu có năm cánh cửa lớn. Trên cửa có kí hiệu từ số một đến số năm mươi năm.

Lục không khỏi ồ lên một tiếng, xem ra đúng là ở đây rồi.

Trên vách tường chỗ đó có viết:

Năm điểm tốt trên cọc ở trong này. Cái cọc sau càng tốt hơn cái cọc trước rất nhiều. Nhưng cũng phải trải qua khảo nghiệm, nếu không thông qua được thì không có cách nào đạt được điểm tốt, đành phải để lại cho người hữu duyên tiếp theo.

Như vậy thì cũng thú vị. Lục Nguyên mở cánh cửa thứ nhất ra. Cánh cửa kia vừa hé mở đã nghe thấy veo một tiếng, mấy hàn quang từ trong của bay ra, quét qua hai á mình. Bản năng của Lục Nguyên chợt trỗi dậy. Dù là mấy làn hàn quang kia rất xa người nhưng cũng cảm giác được có chút lành lạnh lướt qua mặt.

Xem ra không còn hàn quang bay ra nữa, Lục Nguyên đi vào cánh cửa thứ nhất đó, phát hiện bên trong cánh cửa trông trơn, chẳng có cái gì cả. Chuyện gì đây? Lục Nguyên đi ra, nhìn thấy mặt sau cánh cửa có khắc mấy chữ:

- Bên trong cánh cửa thứ nhất có pháp bảo gọi là Toái Tinh Băng Lăng. Pháp bảo này do chính ta tìm được ở Cực Bắc, là loại băng lạnh và trong của Bắc Cực. Trong bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ thu thút tinh lực của bầu trời, khả năng của băng tổ mới hình thành. Khi sử dụng, 49 đạo hàn băng tinh này sẽ bắn vào kẻ địch, không hình không tiếng. Một khi đánh trúng có thể đóng băng đối thủ.

Lục Nguyên lúc này mới giật mình. Cái pháp bảo này nhất định là hữu dụng. 49 đạo hàn tinh cùng tấn công đối thì có thể đóng băng đối thủ. Nếu như vậy mà nói vô dụng mới là chuyện lạ. Nhưng tìm ở chỗ này hết lần này tới lần khác mà không thấy. Hẳn vật vừa bay ra ngoài khi nãy chính là cái pháp bảo Toái Tinh băng lăng rồi. Quả thật rất có khả năng!

Lừa ông mày à? Mở cánh cửa ra thì pháp bảo tự động bay ra. Khi người ta còn chưa kịp phản ứng gì thì pháp bảo đã bay đi mất rồi.

Nhưng những điều được từng được ghi lại cần phải khảo nghiệm mới có thể đạt được. Bản thân mình coi như là chưa thông qua được khảo nghiệm đi.

Thật sự là bi thảm đây!

Nhưng chỉ vậy trong chốc lát, Lục Nguyên phát hiện bản thân mình đáng buồn chuyện gì. Đó là điều chú ý quý báu, pháp bảo của mình chính là việc luyện kiếm thuật. Không thể vì pháp bảo tốt đã động tâm, một khi dùng pháp bảo, đối với kiếm không thành ý thì sẽ giảm đi khả năng đạt đến cảnh giới kiếm thuật cao nhất.

Bản thân ngốc nghếch mới dùng pháp bảo, nhất kiếm cô hành mới là bá đạo.

Đương nhiên đây cũng là một bài học kinh nghiệm cho mình. Còn bốn cái cọc điểm tốt kia, hi vọng không bay mất như cái cọc vừa nãy. Thực ra chỉ có một trong số người hữu duyên, nếu không cẩn thận thì không kiếm được cái cọc tốt nào. Cố gắng lên một chút đi, dù sao mình cũng là người đầu tiên phát hiện ra cái cọc này ở băng cung, cuối cùng lại để cho kẻ khác trở thành người hữu duyên thì đó mới thực sự là tấn bi kịch.

Lục Nguyên đã đến trước cánh cửa thứ hai, vừa rồi pháp bảo trong cửa thứ nhất đã bay mất một cách đáng tiếc, hy vọng cánh cửa thứ hai này có thể đạt được pháp bảo. Lúc này mới mở cánh cửa thứ hai, coi chừng lại có cái gì đó đập vào mặt, kết quả vừa mới mở cửa ra, lập tức cảm thấy ý niệm của mình bốc lên. Trong chớp mắt trước mắt mình dường như xuất hiện vô số không hoa mộng ảo.

Giữa sự hoảng hốt đó, Lục Nguyên chỉ cảm giác được mình đang đứng ở chỗ cực cao, đó là đỉnh núi Thiết Trụ Phong ở Hoa Sơn, còn phía dưới là vô số trưởng lão, đệ tử của Hoa Sơn đang hướng về phía mình vái lấy vái để:

- Tham kiểm chưởng môn.

Một lát sau, mình lại đứng ở chỗ rất cao, người của Hoa Sơn, Võ Đang, Côn Lôn, Thanh Thành, Nam Hải cũng đều hướng về phía mình mà bái:

- Đệ nhất Đại Tấn, đệ nhất Đại Tấn.

Những người này hô lớn "Đệ nhất Đại Tấn", sau đó, có vô số giai nhân đứng cạnh mình, có Lăng Ngọc Châu sư tỷ, có Liễu Diệp Nhi sư muội, còn có Chung đại tiểu thư của Vô Kiếm Tiên môn, ai nấy đều kiều diễm hướng về phía mình liếc mắt đưa tính.

Mình dường như đã vào trong Linh Thạch sơn, một nửa phía dưới của núi đều là hạ phẩm linh thạch, còn trên cao, những linh thạch này phát ra hào quang kinh người, đó là thượng đẳng linh thạch, ngoài ra còn có vô số Vân hệ linh thú, thậm chí còn có linh thú cấp Vân Long, pháp lực vô cùng hùng hậu hạ xuống người mình.

Quyền, tình, tài nguyên.

Là ba nhược điểm lớn nhất trong lòng mỗi con người.

Tâm ma đột nhiên kích, Lục Nguyên lập tức tỉnh táo lại, Lục Nguyên có thể tỉnh lại nhanh chóng như vậy, nguyên nhân lớn nhất là Tâm ma căn bản không tìm được điểm yếu trong lòng mình. Những quyền lực, tình yêu hay tài nguyên kia từ trước đến giờ chưa từng mưu cầu qua, chỉ có tài nguyên là mình đã dùng chút công sức để tìm kiếu, còn quyền lực và tình yêu thì căn bản chưa từng chú ý.

Tâm Ma tìm nhầm nhược điểm, thật là đáng tiếc. Nếu như dùng rượu thì phỏng chừng còn mê trầm một chút.

Lục Nguyên luyện vẫn là Đạo Gia công phu chính tông nhất, hơn nữa tâm tính thanh tịnh, đụng phải Tâm Ma đột kích, lập tức ngồi xếp bằng xuống, Vân Long Thập Biến Tâm Pháp được vận lên, lập tức niệm vạn câu tiêu, Tâm Ma tự động bị bài trừ ra ngoài cơ thể, không thành được họa lớn. Một lúc lâu sau, chỉ cảm thấy Tâm Ma bên ngoài biến mất dần, Lục Nguyên mới thu công đứng dậy.

[/QUOTE]