Hoa Anh Túc

Chương 20: Hiểu lầm

Du Ngôn giáo...

Từ khi Tử Đan theo Diệp Phong xuống núi, Tử Hoa suốt ngày chỉ ở trong thư phòng, ngoài mặt nói là bế quan tu luyện, nhưng thực tâm là mắc bệnh tương tư. Ngoài Dạ Minh là đại đồ đệ cứ tới bữa dâng lên cơm nước, còn lại thì không ai được phép vào trong quấy rầy...

Hôm nay cũng như vậy, Dạ Minh thức dậy từ sớm, chuẩn bị thức ăn rồi mang đến thư phòng. Hắn đứng trước cửa đóng kín mít, cất tiếng gọi: "Sư phụ, đồ nhi..."

"Con vào trong đi!" - Từ trong phòng Tử Hoa nói vọng ra, giọng nói có phần vui vẻ hơn mọi ngày.

Dạ Minh nhẹ nhàng đẩy cửa, có chút bất ngờ khi sư phụ của hắn đang chống cằm nhìn vào Ngọc bảo, say mê ngắm nhìn rồi mỉm cười tựa như hoa xuân. Dạ Minh nhất thời còn tưởng mình hoa mắt, cố tình ho vài tiếng để Tử Hoa biết có hắn ở đấy, nhưng người vẫn không chịu ngoái nhìn một cái. Chỉ nói:

"Con cứ đặt điểm tâm trên bàn, rồi qua bên đó đợi ta một chút!"

Dạ Minh gật đầu, sau đó lẳng lặng qua hàng ghế phụ ngồi. Hắn nhìn sang, lấy làm hiếu kỳ: "Không biết sư phụ xem cái gì mà vui thế nhỉ? Mình cũng muốn xem."

Liếc thấy tấm gương treo trên tường, một ý nghĩ liền chạy qua đầu hắn. Dạ Minh nhếch môi, sau đó dùng dịch thuật di chuyển tấm gương đó ra sau lưng Tử Hoa, vờ cầm sách lên đọc, rồi lén lút quan sát hình ảnh hiện trên mặt gương...

Ăn mày?! Sao sư phụ lại đi ngắm hai nữ ăn mày? Thật không hiểu nổi! Y phục không ra y phục, tóc không ra tóc, hơn nữa còn lăn ra cười như kẻ điên thế kia! - Dạ Minh ngày càng khó hiểu, đành bạo dạn hỏi:

"Sư phụ, hai mụ điên này có quen biết với người à?"

Tử Hoa đột ngột tắt nụ cười, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đại đồ đệ, khuôn mặt không dễ chịu gì, tức giận đập bàn, bốc hoả gắt lên:

"Mụ điên cái đầu ngươi! Là sư muội ngươi đấy!"

"Người nói sao? Đan nhi hả?!"

Dạ Minh vội vã đến nhìn thật kỹ nữ nhân trong Ngọc bảo...quả thật càng nhìn càng giống sư muội của hắn. Mắt, mũi, miệng, dáng vóc đều giống cả. Hắn, phút chốc bị suy sụp tinh thần, trong lòng cảm thấy bị đả kích không nhỏ. Sau đó bỏ qua cả lễ nghĩa mà nắm chặt cổ áo Tử Hoa, ra sức lay, đôi mắt hắn đỏ lên, nhìn kỹ thì trên khoé mắt có chút nước, hắn gào lên thảm thương:

"Sư phụ! Tại sao? Người trả lời con đi! Đan nhi bị người ta hủy hoại trong sạch rồi, người lại chỉ đứng nhìn mà không cứu muội ấy! Người còn có lương tâm không? Kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là Diệp thúc. Đúng! Chính thúc ấy đưa Đan nhi đi khỏi Du Ngôn giáo! Ông trời ơi! Sư phụ, người xem Đan nhi bị Diệp thúc vũ nhục đến mức hóa điên luôn rồi! Người còn ở đây cười như thế nữa? Uổng công con bao nhiêu lâu nay sùng bái hai người, hóa ra người và Diệp thúc đều là bọn tiểu nhân bỉ ổi! Trời không dung đất không tha! Hỗn đản, vô sỉ, dâm tặc, sở khanh, lòng lang dạ sói mất hết tính người!"

Dạ Minh mắng một trận dài khiến Tử Hoa hoa mắt chóng mặt. Dùng đạo hạnh bao nhiêu năm nay của người cũng không thể ngờ được hắn lại suy nghĩ theo hướng này. Tử Hoa không biết nên khóc hay nên cười, do từng lời mắng nhiếc của Dạ Minh thực sự rất thấm thía!

"Mắng đủ chưa?"

Nhận thấy vẻ mặt sư phụ không có chút gì là "hối lỗi", Dạ Minh "hừ" một tiếng rồi đau khổ chạy đi, ra đến bậc cửa thì bị một lực mạnh mẽ kéo vào. Tử Hoa một tay kìm kẹp, một tay ghì chặt hắn xuống bàn, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói:

"Sư phụ...Lần cuối cùng con gọi người là sư phụ! Từa nay..."

"Ai bảo con suy nghĩ xa thế làm gì!"

"..."

Tử Hoa không quá lớn tiếng, nhưng không sao kìm nỗi tức giận khi bị đồ đệ xúc phạm. Đành hít một hơi sâu, rồi từ từ giải thích:

"Ai bảo Đan nhi bị Diệp Phong vũ nhục? Vi sư nói cho con biết, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra...chính tay ta sẽ giết chết hắn! Đan nhi chỉ là đánh nhau với một nữ nhân có thực lực cao hơn thôi, con mới chỉ nhìn một cái đã tự ý phán xét. Nóng vội như vậy thì làm sao ta yên tâm giao chức Chưởng môn lại cho con đây?"

"Ơ..."

Nhận thấy đồ đệ không còn phản ứng, Tử Hoa mới thả tay ra...Dạ Minh thoạt đầu ngơ ngác, lúc này mới xấu hổ nói: "Sư phụ...hóa ra là do đồ nhi hồ đồ mạo phạm đến người..."

"Bịch!"

"Xin sư phụ trách phạt!"

Hắn quỳ xuống dập đầu tạ tội, hối hận vì những lời mình đã nói ra. Tử Hoa cũng không muốn ân xá cho hắn, ngoài Tử Đan thì Dạ Minh là đồ đệ mà người đặc biệt quan tâm, người xem hắn như con ruột và đặt rất nhiều tâm huyết. Từ nhỏ tới lớn chưa bị trách phạt lần nào, nếu không nghiêm khắc một chút thì chỉ sợ hắn ỷ lại mà lạc lối giống như nhị sư đệ của hắn - Dạ Lư.

Người nhìn hắn ân hận, bèn hất tay: "Suy cho cùng thì con cũng vì Đan nhi mà nổi giận với ta. Phạt nặng thì có phần oan ức, nhưng lời nói ra không thể nào lấy lại được. Vi sư không thể bỏ qua cho con dễ dàng như vậy...Chuyện Tử Đan nói với con...nhớ chứ?"

Dạ Minh liền gật đầu: "Nhớ! Chuyện tìm thê tử cho Nhị đệ có đúng không sư phụ? Con tìm khắp nơi chọn ra được mười người phù hợp, nhưng họ muốn người ra mặt làm chủ hôn..."

"Chuyện này thì không thành vấn đề! Ta cho con thời hạn hai ngày, trong mười người đó phải chọn ra ba người phù hợp nhất dẫn về Du Ngôn giáo."

Dạ Minh suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi tiếp: "Nhưng...chọn như thế nào? Đồ nhi ngu muội thật sự không biết!"

Tử Hoa không cần suy nghĩ lâu, uống một ngụm trà rồi nói liền:

"Tất nhiên là con nhà gia giáo, không phân biệt giàu nghèo sang hèn. Mặt mũi tuy không thể đẹp như sư muội con nhưng ít ra cũng phải ưa nhìn. Còn có..."

Nói tới đây, người ngừng lại. Còn Dạ Minh hớn hở giục: "Còn có gì nữa sư phụ?"

Trước sự thúc giục của hắn, Tử Hoa liền nhìn xung quanh, điệu bộ giấu giếm nhưng vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng không tí cảm xúc. Ngoắc tay ý bảo hắn lại gần, rồi nói nhỏ: "Còn có...dáng người phải nở nang, nóng bỏng một chút!"

Dạ Minh:!?

Sau khi hiểu được ý của Tử Hoa, Dạ Minh lập tức thốt lên, nhận thức tiếng của mình khá lớn nên nhanh chóng bụm miệng lại, điệu bộ và giọng nói y như sư phụ hắn: "Sư phụ, những nữ nhân đó chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi...nếu có thì đây quả thật là loại hiếm có khó tìm!"

"Thế mới bảo con tìm!"

Dạ Minh cười cười gãi đầu, sau đó ngây thơ hỏi: "Sư phụ, người muốn tìm thê tử cho Nhị đệ hay cho người vậy?"

Tử Hoa lập tức phản ứng, đen mặt đỡ trán, tùy tiện đá vào người hắn một phát: "Đi! Đi mau!"

Dạ Minh xoa xoa lưng, tuy đau nhưng vẫn thấy vui vẻ, nhanh như một con sóc liền chạy đi. Trước khi đi còn để lại một nụ cười khây khẩy, gian gian...

- Còn tiếp -