Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tử Đan thay y phục rồi ra ngoài. Phải nói là bộ y phục này rất vừa vặn, chất liệu vải mềm, không quá mỏng cũng không quá dày, mặc vào rất thoải mái, chắc chắn là loại tơ lụa thượng hạng hiếm có khó tìm!
"Ha ha, ta bảo không sai mà! Ngươi mặc lên rất đẹp!"
Ngự Vân Hoàng vừa nấu cơm xong, còn đang nếm thử mùi vị thịt nai nướng thế nào. Vừa thấy Tử Đan đã tấm tắc khen. Khuôn mặt kiều diễm dính than nên đen nhẻm, trông thật ngây thơ mà cũng có nét gì đó sắc sảo, tinh ranh. Tử Đan càng lúc càng cảm thấy nàng ấy thật thú vị! So với những tiểu thư khuê các, liễu yếu đào tơ mà nàng từng gặp thì quả thật khác biệt!
"Ngươi ăn trước đi, ta đi tắm đây!" - Vân Hoàng vươn vai, xoay người vận động cơ thể, làm vang lên những tiếng "rắc" dứt khoát và giòn giã. Một cách vui vẻ kéo màn che lại.
Tử Đan tròn mắt nhìn, bất giác phì cười. Nàng cũng vui vẻ thưởng thức thịt nai.
Nhưng...có vẻ không ngon lắm!
Mùi vị tanh tanh, thịt dai bỏ muối quá tay, cộng thêm chút than cháy khét không ngừng lan toả trong khoang miệng. Tử Đan cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, miếng thịt nai dừng lại ở cổ họng, chẳng thể trôi xuống, hơn nữa còn có dấu hiệu trào ra. Nàng lập tức buông đũa xuống, cô gắng nuốt vào, quá trình này kéo dài vô cùng khổ sở.
"Khụ! Khụ!"
"Ta không biết nấu nên làm bừa, ngươi...có thể giúp ta..." - Ngự Vân Hoàng nghe thấy tiếng Tử Đan, từ bên trong nói vọng ra, giọng nói có phần ngại ngùng.
Nàng đặt đũa xuống, cũng rụt rè đáp: "Ta...cũng không biết nấu!"
Ngự Vân Hoàng: "..."
Không gian chợt yên tĩnh cho đến khi Vân Hoàng thay y phục rồi bước ra. Tử Đan ngồi im bên mâm cơm, ngồi như pho tượng. Vẻ mặt đờ đẫn không mấy dễ chịu, trông có vẻ phải trải qua một thời kì kinh hoàng...
Hóa ra tuy thức ăn rất khó nuốt, nhưng nàng vẫn cố gắng ăn hết phần của mình. Ngự Vân Hoàng thấy thế cũng lấy làm xót xa, đâu phải nàng không biết tay nghề của mình tệ đến mức nào, hơn một tháng nay rồi tập nấu ăn cũng không thể cải thiện, để vượt qua cơn đói thì đành phải đi trộm đồ ăn của nhà khác. Nghĩ đến nàng lại thấy bực bội, thầm trách: "Cũng tại đôi phu thê già không nên nết, hết chuyện lại muốn tu luyện Uyên Ương. Cái gì mà kiếp sau vẫn là phu thê? Lương duyên vạn kiếp cái gì chứ? Bỏ mặc con gái phải sống một mình mà cũng bỏ được! Còn cái tên họ Lý khốn kiếp kia nữa! Thật tức chết mà!"
Vân Hoàng thở dài, rồi đến gần Tử Đan, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: "Ngươi...cũng không cần phải ăn hết."
"Ngươi đã cất công nấu, dù ngon hay dở ta cũng phải ăn hết."
Gương mặt thánh thiện của Tử Đan hiện rõ trong đôi mắt Ngự Vân Hoàng, không chút giả dối, cứ thế làm lòng nàng ấm áp lạ thường. Tuy lúc giao đấu trông có vẻ khó gần, nhưng lúc bình thường cũng đáng yêu đấy chứ! Nàng mỉm cười, dìu Tử Đan nằm lên chiếc giường gỗ, sau đó thổi đèn, một cách tự nhiên cũng leo lên nằm. Điều này làm Tử Đan cảm thấy lo lắng: "Ngươi không ăn cơm sao? Tuy thức ăn không ra gì thì cũng phải tìm thứ gì đó lót dạ chứ?"
Ngự Vân Hoàng ngáp dài, nghe những từ "không ra gì" thì có chút không vui, vẫn bình thản nói: "Lúc ta dùng con rối đưa ngươi đến đây, lúc đó ngươi có mang theo một túi bánh bao. Có lẽ ngươi quên mất nên để ở trước cửa biệt phủ. Khi ngươi tắm thì...ta ăn hết rồi..."
"Bịch!"
"A!"
Vân Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, nằm sõng soài dưới đất. Một tay ôm bụng, tay kia chống xuống. Không gian chợt yên tĩnh một lúc, nghe cả tiếng kim rơi, rồi nhanh chóng ồn ào bởi những tiếng cãi vả.
"Nha đầu này! Ngươi điên rồi à? Ta chỉ là lỡ ăn hết bánh bao thôi, có gì từ từ nói. Tùy tiện tung cước mà coi được à?"
"Ta đá ngươi đấy thì sao? Ăn hết đồ ăn của ta, còn bắt ta ăn cái thứ thịt than lẫn lộn! Ta đúng là hồ đồ, lại còn nghĩ ngươi có ý tốt!"
"Ta phi! Ai bảo ngươi ăn rồi giờ trách ta?"
"Ta mặc kệ! Hôm nay không bắt ngươi nôn ra hết bánh bao thì ta không phải là Du Ngôn Tử Đan!
"Hứ! Tới thì tới! Ta sợ ngươi chắc!"
"Bịch, bốp!"
"Choảng!"
"Bịch!"
"Rầm!"
"..."
Sáng hôm sau...
Căn phòng ngăn nắp chỉ sau một đêm đã trở thành một mớ hỗn độn. Hai nữ tử xinh đẹp ngồi ở hai góc đối diện nhau, y phục xốc xếch vướng đầy bụi bặm. Đầu tóc rối bời, khuôn mặt ai nấy bơ phờ vì thiếu ngủ, rõ ràng đã trải qua một đêm "kịch liệt"!
Ngự Vân Hoàng mệt mỏi đứng dậy, vượt qua mớ hỗn độn đến gần Tử Đan. Nàng lúc này đã mệt lả tựa lưng vào vách, gật gù.
"Này, ta đỡ ngươi!"
Tử Đan lắc đầu, nàng cùng Vân Hoàng đánh nhau cả đêm. Nói đúng hơn là cả ngày hôm qua. Bây giờ cũng không còn sức để nói nữa. Ngự Vân Hoàng cũng ngồi bệch xuống, mắt vẫn đăm đăm nhìn, trong đầu nàng mường tượng lại khuôn mặt của Tử Đan lúc mới gặp. Quả thực là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành, cả người toát ra khí chất băng thanh ngọc khiết, đôi mắt tựa như sao đêm, rất sáng, mà cũng rất đau thương...Đôi mắt ấy chẳng khi nào nhìn vào mà người ta không ám ảnh, tựa như chứa đựng vô vàn thăng trầm, vô vàn đau khổ. Tất cả chỉ được che giấu bởi vẻ đẹp mong manh...
Nhưng bây giờ trước mặt ta là ai đây? Bộ dạng này thật là buồn cười! Tóc tai rối xù, hai mắt thâm thâm, khuôn mặt phờ phạc, y phục nhăn nhúm,...
"Phì!"
Ngự Vân Hoàng không nhịn được cười, thoạt đầu còn cố nhịn nhưng giờ phút này đã phá lên cười sảng khoái: "Há há há! Xem người kìa! Nhìn không khác gì ăn mày! Há há!"
Tử Đan nghe tiếng cười giòn giã của Vân Hoàng, liền tức giận lườm sang. Đập vào mắt nàng lại chính là một nữ nhân y phục xốc xếch, đầu tóc như ổ quạ, trên mặt còn dính đầy than, hơn nữa còn lăn ra cười khoái chí như được mùa...Phút chốc giận hờn trong lòng tan đâu mất, nàng cũng không nhịn cười nỗi! Một tay nàng chỉ về phía Vân Hoàng đang cười sặc sụa, tay còn lại đập đập dưới đất.
"Ha ha ha! Ngươi cũng có khác gì ta? Trông còn thảm hơn ta nữa! Ha ha ha! Ngươi, ngươi...ha ha!"
Ngự Vân Hoàng ôm bụng ngồi dậy, cả hai nhìn nhau một lúc, sau đó cùng lăn ra cười thật lâu, cười chảy cả nước mắt.
Lần đầu tiên Tử Đan cười thoải mái như thế, bỏ qua cả tiết tháo. Lúc này cả hai đều vô cùng vui vẻ, khiến người ngoài nhìn vào cũng bất giác cười theo...Hoàng cung...
Đêm qua Diệp Phong đến gặp ân nhân, thoạt đầu Lý Hoành còn tưởng là thích khách, toan rút kiếm định chém. Cũng may Diệp Phong võ công cao cường, nhanh chóng né tránh đòn đánh hiểm hóc, tiện thể cướp đi kiếm của hắn. Lý Hoành cũng vì thế mà tò mò, bởi trước giờ không ai đánh bại hắn dễ dàng như vậy. Hỏi ra mới biết là chưởng môn phái Diệp Sơn Hoành Thiết - Diệp Phong nổi danh thiên hạ, hơn nữa còn là người mà hắn từng cứu. Vốn đã ái mộ họ Diệp từ lâu, nay hắn lại gọi mình là ân nhân. Lý Hoành không khỏi vui mừng, liền sai người sắp xếp cho Diệp Phong chỗ ở qua đêm...
Sáng hôm sau...
Lý Hoành đích thân đưa Diệp Phong thưởng ngoạn hoa viên, nơi đây hoa lá tươi tốt, màu sắc sặc sỡ tỏa hương thơm ngát, hàng trăm loài hoa đẹp nhất hội tụ tại một điểm. Cảm giác chỉ đi dạo hoa viên mà cứ như đi khắp mọi miền Vấn Thiên quốc, đẹp đến nao lòng...
Cả hai nghỉ chân bên hồ cá, uống trà đàm đạo. Bóng cây tùng che khuất ánh nắng không quá gắt, bờ hồ bên kia có cành liễu mảnh mai, rũ xuống mặt nước trong vắt tĩnh lặng,...Lại thêm hai nam nhân khôi ngô tuấn tú, một nghiêm nghị một dịu dàng, người ngoài nhìn vào cũng phải thốt lên: Phong cảnh hữu tình. Ngập tràn ý thơ! Có khác nào chốn bồng lai thiên giới...
"Ân nhân, Diệp mỗ không có gì để tạ ơn. Nay nguyện xả thân vì ngài làm một việc! Có gì cứ nói! Ta quyết không từ nan..."
Lý Hoành uống cạn chén trà, vẻ mặt đắn đo, chần chừ một lúc rồi nói: "Nếu Diệp giáo chủ đã có lòng thành...Trẫm cũng không giấu giếm, vốn trước khi đăng cơ trẫm đã có thê tử. Nhưng vì giây phút lỡ dại mà trêu chọc nàng ấy, trẫm không ngờ được việc bị nàng ấy..." - Nói tới đây, Lý Hoành ngừng lại, giọng nói ngày càng nhỏ.
Diệp Phong hơi bất ngờ khi hắn đã thành gia lập thất. Bỗng nhiên thấy hụt hẫng vô cùng, nhưng vẫn giữ một vẻ mặt bình thản mà bảo: "Ngài không cần phải e ngại, ta sẽ không thấu đáo mà lộ ra bên ngoài!"
Lý Hoành yên tâm hơn một chút, ho khụ vài tiếng, rồi ấp úng: "Nàng ấy, trong lúc giận dỗi...liền...đuổi trẫm ra khỏi nhà!"
"Phụt!"
Diệp Phong bị Lý Hoành làm cho sặc sụa, hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang: "Ông trời ơi! Đường đường là Hoàng đế lại bị thê tử đuổi ra khỏi nhà. Ân nhân thật giỏi che giấu, nếu ngài ấy không nói thì cho dù ta có thiên lý nhãn cũng nhìn không ra rằng ngài ấy sợ..."
"Khụ! Khụ!" - Lý Hoành nhìn vẻ mặt của Diệp Phong liền thấy hổ thẹn. Diệp Phong cũng vì vậy mà giữ lại thể diện.
"Khụ! Vậy, nếu vậy thì sao ngài không mau chóng dỗ dành?"
"Lúc nàng ấy đuổi trẫm đi, trẫm còn tưởng là giận dỗi nhất thời. Nào ngờ nàng ấy phi thân trốn đâu mất, trẫm tìm mãi cũng không ra. Trẫm biết, không phải tìm không ra mà là nàng ấy không muốn gặp!"
Diệp Phong dáo dác nhìn xung quanh, sau đó hỏi tiếp: "Vậy ngài có thể cho ta biết...ngài đã nói gì mà bị đuổi đi thế?"
Lý Hoành cũng nhìn xung quanh, cúi đầu nói nhỏ: "Trẫm, trẫm nói là trẫm sẽ...lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu!"
Diệp Phong: "..." - Kì lạ, sao ta cứ thấy ngài bị vậy là đáng đời nhỉ?
Sau một lúc im lặng, Diệp Phong liền tỏ ra hiểu ý, chốt lại:
"Như vậy là ngài muốn ta tìm giúp thê tử. À không phải, là muốn ta đưa nàng ấy vào Hoàng cung!? Không thành vấn đề, Diệp Phong ta là ai chứ? Một khi đã tìm là nhất định tìm ra, vậy ngài có bức hoạ hay vài đặc điểm nào để nhận diện nàng ấy không?"
Lý Hoành vui mừng gật đầu: "Có! Lát nữa...Không! Ngay bây giờ! Trẫm đi đưa bức họa của nàng ấy cho ngài! Ngài đợi một chút!" - Nói rồi gấp gáp chạy đi.
"Ơ! Khoan đã!"
Tiếng gọi của Diệp Phong làm hắn dừng bước.
"Nàng ấy tên gì?"
Lý Hoành quay người nhấn mạnh từng chữ: "Ngự Vân Hoàng!"
Không để Diệp Phong nói tiếp, hắn liền phi thân lên mái ngói. Để lại một người còn ngơ ngác, khẽ lắc đầu: "Ân nhân này...quả thực muốn thê tử tới nơi rồi!"