Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 22: Cửu biệt gặp lại


Lãnh Băng Băng há miệng định nói Hạ Thiên còn chưa lấy hết khẩu cung nhưng cuối cùng cũng không nói gì, bây giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa? Tô gia không truy cứu, Kiều Tiểu Kiều tự mình đến đây, lại đừng nói trên hai người bị hại không có bất kỳ vết thương nào, dù bị đánh nằm bệnh viện cũng chẳng sao, sợ rằng cũng không có cách giữ Hạ Thiên ở lại.

- Lưu manh đánh chết, anh chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Lãnh Băng Băng nhớ đến chuyện xảy ra tối nay mà trong lòng thầm oán hận.

- Còn có thiên lý nữa không.

Tô Bối Bối lầm bầm:

- Đồ nhà quê lại tìm được vợ tốt như Kiều Tiểu Kiều sao?

- Đại ca, chúng ta về thôi.

Diệp Mộng Oánh mở miệng nói.

Diệp Thiếu Hùng gật đầu, từ đầu đến cuối hắn không nói lời nào nhưng thực tế lại liên tục quan sát Hạ Thiên, nhưng lại không phát hiện đối phương có gì đặc biệt. Vốn hắn cũng muốn cùng Hạ Thiên tâm sự vài lời, nhưng Kiều Tiểu Kiều xuất hiện quá sớm để hắn không có cơ hội nói chuyện.

Kiều gia và Diệp gia trước nay quan hệ không tốt, Kiều Tiểu Kiều sau khi tiến vào cũng không chào hỏi đám người Diệp Mộng Oánh. Tất nhiên thực tế thì Kiều Tiểu Kiều căn bản không chào hỏi ai, hình như dưới ánh mắt của nàng thì chỉ có một mình Hạ Thiên, những người khác nàng không thèm đếm xỉa, ngay cả Lãnh Băng Băng cũng không ngoại lệ.

Hoàng Hải Đào bắt đầu quýnh lên, con của lão bị bệnh, rốt cuộc có nên tìm Hạ Thiên chữa bệnh hay không?

Một chiếc xe Volvo màu hồng chậm rãi rời khỏi cục công an, ngồi ở ghế lái và ghế lái phụ chính là hai thiếu nữ gợi cảm thường ở bên cạnh Kiều Tiểu Kiều. Hạ Thiên đã từ Kiều Tiểu Kiều biết được hai nàng chính là lái xe kiêm bảo vệ của vợ mình, là Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.

Người đang lái xe chính là Kiều Phượng Nhi, nhìn qua có vẻ khá nóng bỏng, nhưng Kiều Hoàng Nhi ngồi ở ghế lái phụ lại nóng bỏng hơn, bộ ngực lồi hẳn lên.

Nhưng lúc này vẻ mặt hai người có chút là lạ, ửng đỏ còn có chút tức giận nhưng lại không làm gì được, nhưng trong lòng hai nàng đã sớm chửi tên khốn Hạ Thiên cả ngàn lần.

Từ khi lên xe thì Hạ Thiên đã liên tục xoa bóp lên người Kiều Tiểu Kiều, hơn nữa còn liên tục lẩm bẩm:

- Này, vợ, chỗ này của em hơi gầy, à, chỗ này lớn hơn trước đó, còn có chỗ này, thiếu chút thịt... ....

Hai cô gái hận không thể trực tiếp rút đao chét đứt hai bàn tay của Hạ Thiên. Tên khốn này đúng là đáng chết, đụng vào chỗ nào? Các nàng rất tôn kính Kiều tiểu thư, nhưng nàng lại bị tên khốn kia xem như món đồ chơi, dù tên khốn này thật sự là chồng của tiểu thư thì nên đợi đến lúc về nhà rồi hãy làm những chuyện đó chứ?

Nhưng hai cô gái cũng cảm thấy khó hiểu, vốn tưởng Kiều tiểu thư sẽ mất hứng, nhưng thực tế thì Kiều tiểu thư ngoài cặp má đỏ hồng phơn phớt thì chăng có cảm giác không vui, thậm chí nàng còn có cảm giác phối hợp.

- Ngọc hoàng đại đế, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, chúc Jesus, thiên lôi, sao không đánh chết tên khốn kia đi?

Kiều Phượng Nhi cầu nguyện trong lòng.

Nhưng bình thường Kiều Phượng Nhi cũng không thắp hương khấn phật, bây giờ nước đến chân mới nhảy thì vô dụng, vì vậy nên cầu nguyện cả nửa ngày mà Hạ Thiên vẫn rất vui vẻ.

Vô tình xe hơi dừng lại ở tòa nhà họ Kiều, đối với một thành phố nhà cao tầng san sát như Giang Hải thì một tòa nhà mười tầng của nhà họ Kiều cũng không phải quá nổi bật. Nhưng dù là như vậy thì nói đến tòa nhà họ Kiều thì ai cũng biết, nguyên nhân rất đơn giản, vì đây là sản nghiệp của tập đoàn Kiều Thị, quan trọng chính là Kiều Tiểu Kiều phần lớn thời gian đều ở đây.

Kiều Tiểu Kiều ở tầng thứ chín, mà toàn bộ tầng thứ chín đều thuộc cá nhân nàng. Trong cao ốc có một thang máy đi thẳng lên lầu thứ chín, những thang máy khác không thể dừng lại ở tầng này, hơn nữa không có sự cho phép của Kiều Tiểu Kiều thì bất kỳ kẻ nào cũng chẳng được phép tiến lên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Mà khoảnh khắc này đám bảo vệ tòa nhà đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Kiều Tiểu Kiều kéo một tên đàn ông đi vào thang máy chuyên dụng. Đám bảo vệ đã làm việc ở tòa nhà Kiều Thị được hơn hai năm, mà những năm này bọn họ chưa từng thấy Kiều Tiểu Kiều thân mật với bất kỳ đàn ông nào như vậy.

- Không phải đấy chứ, Kiều tiểu thư có bạn trai sao?

Khoảnh khắc khi thang máy đóng lại thì một tên bảo vệ đám ngực dậm chân:

- Đáng thương cho người tình trong mộng của tôi, lúc này bị kẻ khác cưa đổ rồi sao?

- Tỉnh lại đi, mày chỉ là một bảo vệ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?

Một bảo vệ khác mở miệng mà không sợ đả kích đối phương.

- Bảo vệ thì thế nào? Tiểu tử vừa rồi đẹp trai hơn tao sao?

Tên bảo vệ vẫn không phục.

- Hình như đối phương giàu hơn mày.

Tên bảo vệ kia vẫn tiếp tục đả kích.

- Con khỉ, tên kia ăn mặc rách nát, nào phải loại có tiền?

Tên bảo vệ lập tức phản bác.

- Hình như cũng đúng, tuy không thấy rõ ràng nhưng hình như tên kia nam tính hơn mày... ....

Tên bảo vệ kia vẫn lầm bầm.

- Đúng là đóa hoa lài cắm bãi *** trâu!

Tên bảo vệ vẫn tiếp tục nói lời bất bình.

Mà lúc này Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đã đi đến lầu chín.

- Phượng Phi, Hoàng Nhi, kể từ hôm nay tôi sẽ không muốn gặp người nào khác.

Kiều Tiểu Kiều phân phó một câu, sau đó kéo Hạ Thiên vào phòng. Giang phòng rất lớn, đúng là phòng ngủ, có cả bàn làm việc, máy tính và các vật dụng khác. Nói đúng hơn nơi đây là văn phòng nhưng lại có giường ngủ, có bàn trang điểm và các dụng cụ ở nhà, Kiều Tiểu Kiều bình thường không chỉ sử dụng nơi đây là văn phòng mà còn tận dụng là phòng ngủ.

Chăn trên giường còn không có nếp gấp, giống như Kiều Tiểu Kiều đã lâu không ngủ ở đây, quần áo thì ném khắp nơi, thậm chí còn có thể thấy được quần lót vương vãi, Kiều Tiểu Kiều rõ ràng cũng không chú ý đến diện mạo căn phòng.

Kiều Tiểu Kiều thấy tình cảnh lộn xộn trong phòng thì vẻ mặt chợt đỏ ửng, có chút ngại ngùng, nhưng cũng thật sự không đi thu dọn. Với quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên, đối phương nhìn thấy tình cảnh này cũng chẳng là gì, trước mặt hắn thì nàng không có gì cần phải ngụy trang.

- Cuối cùng anh cũng đến tìm em sao?

Kiều Tiểu Kiều kéo Hạ Thiên ngồi xuống ghế sa lông, sau đó khẽ ngã vào lòng hắn, bộ dạng có chút mệt mỏi:

- Chồng à, anh đồng ý mỗi năm xuống núi thăm em một lần, sao bây giờ mới chịu đến?

- Các sư phụ không cho anh xuống.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt đau khổ:

- Nếu anh không uy hiếp thì bọn họ sẽ chẳng cho xuống, mỗi ngày anh đều đến ngủ với thần tiên tỷ tỷ, bây giờ tất cả đều không cho anh xuống núi.

- Thì ra là như vậy.

Kiều Tiểu Kiều khẽ cười:

- Chồng à, anh nói về những chuyện xảy ra sau khi xuống núi đi, sao anh lại bị bắt vào cục công an?

Hạ Thiên gật đầu, hắn bắt đầu tự thuật những chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay mà không dấu diếm thứ gì. Từ khi đi nhờ xe và quen biết Diệp Mộng Oánh đến khi quen biết Tôn Hinh Hinh ở đại học Giang Hải cùng với những gì xảy ra sau này, tất cả đều được kể cho Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều không cắt ngang lời Hạ Thiên, nàng vẫn liên tục lắng nghe, thời gian cứ như vậy mà khẽ trôi qua, đợi đến khi Hạ Thiên kể xong thì cũng đã đến khuya.

Hạ Thiên cúi đầu nhìn, Kiều Tiểu Kiều đang khép hờ mắt, hít thở nhẹ nhàng, cũng không biết đã ngủ chưa?

- Không phải hay nói cách biệt lâu ngày thắng tân hôn sao?

Hạ Thiên thầm nghĩ, hắn và Kiều Tiểu Kiều đã ba năm không gặp, vất vả lắm mới tìm được nhau, vốn tưởng rằng có thể được hưởng thụ sự mềm mại của nàng, nào ngờ Kiều Tiểu Kiều lại ngủ ngon như vậy?

- Xem ra cũng không quá lâu.

Hạ Thiên cũng chỉ có thể giải thích như vậy, hắn định ôm Kiều Tiểu Kiều lên giường nhưng sợ đánh thức nàng, vì vậy cũng chỉ quyết định ngồi trên ghế sa lông cả buổi tối. Dù sao hắn ngủ ngồi cũng không có vấn đề gì.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng ngủ không ngon, hai người bọn họ liên tục ở bên ngoài phòng nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong lòng thầm nghĩ không biết sắc lang Hạ Thiên kia có "thịt" tiểu thư hay không. Nhưng hai người nghe ngóng cả buổi mà chẳng thấy động tĩnh gì.

Mà tối nay cũng không phải chỉ có vài người mất ngủ.

Lãnh Băng Băng cả đêm ngủ không ngon, cũng vì Hạ Thiên làm cho tức giận. Tô Bối Bối cũng ngủ không ngon, nàng rất bất bình, cho rằng Hạ Thiên lấy được vợ như Kiều Tiểu Kiều rõ ràng là không công bằng. Mà tất nhiên còn một người không ngủ ngon, đó chính là Tôn Hinh Hinh.

Sau khi Hạ Thiên được đưa đi thì Tôn Hinh Hinh và đám người Phương Hiểu Như được một cảnh sát giữ lại lấy bản ghi chép, sau khi xong việc thì nàng liên tục lo lắng cho Hạ Thiên. Nàng rất muốn tìm người bảo lãnh Hạ Thiên ra khỏi đồn công an, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì không người nào có thể giúp được nàng. Thật ra điều này cũng khó thể trách nàng, nếu nàng thật sự có người hỗ trợ thì đã không bị Trương Đại Trụ đến gây phiền.

Sau đó Tôn Hinh Hinh cũng không nhịn được phải đến cục công an một chuyến, sau đó lại biết tin Hạ Thiên được thả ra. Sau khi Tôn Hinh Hinh nhiều lần xác nhận thì cuối cùng cũng vui vẻ về nhà. Nhưng đợi vài giờ mà không thấy Hạ Thiên quay về, vì vậy nàng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Hạ Thiên lạc đường, hay là có chuyện gì khác?

Cũng vì như vậy mà Tôn Hinh Hinh cả đêm khó ngủ, hôm sau khi nàng đến cửa hàng hoa thì Phương Hiểu Như đã la hoảng:

- Này, chị Hinh, chị lại cùng Hạ Thiên " chơi cả đêm" nữa à?

Khi nhận được thông tin Hạ Thiên được thả ra thì Tôn Hinh Hinh cũng điện thoại cho Phương Hiểu Như, vì vậy mà Phương Hiểu Như cũng biết Hạ Thiên không bị giam ở đồn.

- Chơi cái đầu cô!

Tôn Hinh Hinh tức giận trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như:

- Hạ Thiên không về nhà.

- Sao? Không về nhà à?

Phương Hiểu Như có chút sững sờ:

- Không phải anh ấy đã được thả rồi sao? Không phải ra ngoài chơi bời đấy chứ?

- Đừng nói mò, tôi thấy rất rõ, Hạ Thiên toàn thân chỉ có một trăm đồng, có thể đi đâu chời bời được?

Tôn Hinh Hinh trợn trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như.

- Khụ, khụ...Chị Hinh, em nghe nói ở bên ngoài nhà ga, chỉ cần năm mươi đồng... ....

Phương Hiểu Như dùng giọng ngượng ngùng nói.

- Nghe chị nói này Hiểu Như, em đang nghĩ cái gì vậy?

Tôn Hinh Hinh ngẩn người mà cuối cùng cũng hiểu Phương Hiểu Như đang nói gì, vì vậy không khỏi vừa bực bội vừa tức cười.

- Này, cũng đúng, có một người đẹp lồng lộng như chị Hinh, chẳng lẽ Hạ Thiên phải ra ga tìm hàng sao?

Phương Hiểu Như dùng giọng nghiêm trang nói.

- Em còn nói... ....

Tôn Hinh Hinh nhịn không được phải xấu hổ, nàng tiện tay cầm lấy một lẵng hoa muốn đánh người.

- Này, chị Hinh, có khách đến.

Phương Hiểu Như vội vàng nói. Thật ra nàng cũng không nói dối, chỉ thấy một chiếc Volvo màu hồng chạy vào đại học Giang Hải rồi dừng lại bên cạnh cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh cũng quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc này nàng chợt trở nên ngây dại.