Chỉ sau khoảnh khắc vắng lặng ngắn ngủi thì khung cảnh chợt ầm ĩ. - Kiều Tiểu Kiều sao? - Kiều Tiểu Kiều nào? - Không phải Kiều Tiểu Kiều kia đấy chứ? - Sao có thể là Kiều Tiểu Kiều kia được? - Tám phần có một người khác cũng tên là Kiều Tiểu Kiều.
... ....
Khoảnh khắc Hoàng Hải Đào nghe thấy cái tên Kiều Tiểu Kiều thì nghĩ rằng mình nghe lầm, đáng lý ra cái tên cũng không tính là bình thường, mà ở thành phố Giang Hải thì mỗi người nghe thấy cái tên này đều nghĩ ngay đến Kiều Tiểu Kiều kia. Đó chính là thiếu nữ thiên tài của gia tộc họ Kiều mà năm mười chín tuổi đã hô phong hoán vũ ở giới tài chính Giang Hải. - Hạ Thiên, cậu nói đến Kiều Tiểu Kiều, có phải Kiều Tiểu Kiều của Kiều gia không?
Hoàng Hải Đào nhịn không được phải hỏi, mà cục trưởng mở miệng thì đám cảnh sát trong đồn công an cũng ngậm mồm, bầu không khí tạm thời yên tĩnh trở lại, ai cũng nhìn Hạ Thiên, đều đợi câu trả lời.
Hạ Thiên dùng ánh mắt dở hơi nhìn Hoàng Hải Đào, Kiều Tiểu Kiều tất nhiên là người Kiều gia, điều này còn phải hỏi sao?
Nhưng Hạ Thiên còn chưa kịp mở lời thì Lãnh Băng Băng ở bên cạnh đã không nhịn được nói lớn: - Cục trưởng, sao anh ta có thể quen biết Tiểu Kiều, anh ta căn bản chỉ là lừa gạt.
Khi thấy Hoàng Hải Đào có chút do dự thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng ra đòn sát thủ: - Cục trưởng, bây giờ tôi sẽ điện thoại cho Tiểu Kiều, hỏi một câu sẽ biết ngay.
Hạ Thiên nghe thấy lời nói của Lãnh Băng Băng thì cực kỳ vui mừng: - Cảnh sát tỷ tỷ, chị biết số điện thoại của Kiều Tiểu Kiều sao? Mau nói cho tôi biết, tôi muốn tìm cô ấy. - Anh không biết số điện thoại của người ta, như vậy còn nói người ta là vợ mình sao?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Thiên, nàng cũng lập tức lấy điện thoại ra bấm số: - Tên lưu manh lừa đảo đáng chết, đã đến lúc anh hiện nguyên hình.
Điện thoại được nối thông rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh mệt mỏi: - Chị Băng Băng sao? - Tiểu Kiều là chị đây!
Giọng nói của Lãnh Băng Băng chợt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, điều này làm đám người cảm thấy rất bất ngờ, người đẹp băng giá cũng có lúc dịu dàng như thế này sao? - Chị Băng Băng, chị có chuyện gì cần tìm em sao?
Kiều Tiểu Kiều hỏi rất trực tiếp. - Tiểu Kiều, chị bắt được một người, mà người này cứ luôn mồm nói là chồng em... ....
Lãnh Băng Băng cũng không nói vòng vo.
Giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều chợt trở nên vội vàng, không đợi Lãnh Băng Băng kịp nói hết lời nàng đã chen vào: - Có phải anh ấy là Hạ Thiên không?
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, trong lòng có cảm xúc không ổn: - Tiểu Kiều, anh ta là Hạ Thiên, sao em biết? - Anh ấy đang ở đồn cảnh sát hình sự sao?
Kiều Tiểu Kiều lại tiếp tục cắt ngang lời Lãnh Băng Băng. - Ừ!
Lãnh Băng Băng nói xong thì đầu dây bên kia lại vang lên một âm thanh: - Em đến ngay.
Sau đó Lãnh Băng Băng chỉ nghe thấy những tiếng tút tút, bên kia đã cúp điện thoại.
Lãnh Băng Băng chợt đứng ngây người, khoảnh khắc này nàng hoàn toàn không thể tin, Kiều Tiểu Kiều thật sự quen biết tên lưu manh Hạ Thiên này sao?
Hoàng Hải Đào thấy Lãnh Băng Băng nói chuyện điện thoại xong thì choáng váng, lão cũng nhịn không được phải hỏi: - Băng Băng, Kiều tiểu thư nói thế nào?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng đờ đẫn nói: - Tiểu Kiều nói sẽ lập tức đến ngay.
Mọi người chợt ngây dại. - Cảnh sát tỷ tỷ, chị đúng là rất tốt, ha ha, tôi có thể được thấy vợ mình rồi.
Hạ Thiên có vẻ rất hưng phấn, hắn đi vào Giang Hải với mục đích chính là tìm Kiều Tiểu Kiều, bây giờ lại sắp được gặp nàng, như vậy phải cao hứng là đương nhiên. - Đồ nhà quê, anh vui vẻ cái gì?
Một âm thanh bất mãn từ ngoài cửa truyền vào, lúc này đám người Diệp Mộng Oánh đã đến, người mở lời chính là Tô Bối Bối. - Ủa, mỹ nữ tỷ tỷ, chị cũng đến rồi à?
Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy Diệp Mộng Oánh, còn Tô Bối Bối lại bị hắn bỏ qua.
Tô Bối Bối chợt mất hứng: - Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy. - Này, em vừa nói gì?
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhìn Tô Bối Bối. - Anh!
Tô Bối Bối vung nắm tay nhỏ, nàng muốn đánh Hạ Thiên nhưng chợt khựng lại. Nàng biết mình không phải là đối thủ của đối phương nên thu nắm đấm trở về: - Đồ nhà quê, anh đã bị bắt vào đồn công an, cũng sắp ngồi tù đến nơi, còn vui vẻ cái gì? - Anh sắp được gặp vợ, tất nhiên sẽ vui rồi.
Tô Bối Bối không thể tin: - Anh nói Kiều Tiểu Kiều sao? - Đúng vậy, Kiều Tiểu Kiều sẽ đến đây tìm anh!
Tâm tình của Hạ Thiên rất vui sướng, cũng không quan tâm đến câu hỏi của Tô Bối Bối là thế nào. - Anh nằm mơ à?
Tô Bối Bối bĩu môi: - Đúng rồi, em hỏi anh, anh sao lại đánh Tứ ca? - Ai là Tứ ca? Kẻ nào?
Hạ Thiên có chút mơ hồ. - Chính là Tô Tử Cường!
Tô Bối Bối tức giận nói. - À, em nói tên đó à, đáng ăn đòn.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Đám người nơi đây không nói gì, lý do của Hạ Thiên rõ ràng quá ghê gớm.
Tô Tuấn Phong chợt nhíu mày, hắn tuy bất mãn với tên em trai, cảm thấy em mình không có tương lai, nhưng dù thế nào thì Tô Tử Cường cũng là em trai của hắn, là một phần tử của Tô gia, nếu đánh Tô Tử Cường thì chẳng khác nào đánh lên mặt Tô gia, Tô Tuấn Phong không thể không quan tâm.
Nhưng vấn đề lúc này đã phức tạp, hôm qua Hạ Thiên cứu Tô Tuấn Phong một mạng, cũng cứu cả muội muội bảo bối của hắn, còn có cả Diệp Mộng Oánh. Hơn nữa người này có ơn với Tô gia, nếu truy cứu trách nhiệm thì truyền ra ngoài sẽ làm người ta phỉ nhổ, đồng thời Tô Tuấn Phong có truy cứu trách nhiệm thì Diệp Mộng Oánh cũng sẽ ngăn cản. - Cục trưởng Hoàng, cháu là Tô Tuấn Phong, Tô Tử Cường là em trai của cháu.
Tô Tuấn Phong nghĩ đến đây thì chủ động đi về phía Hoàng Hải Đào, tuy Tô Tuấn Phong và Hoàng Hải Đào không có giao tình nhưng lại biết danh tiếng của đối phương, hai bên đều nghe tiếng của nhau. - Thì ra là Tô tam thiếu!
Hoàng Hải Đào cười cười, lão là cục trưởng cục công an cũng coi là quyền cao chức trọng, nếu nói về thân phận địa vị thì cao hơn hẳn Tô Tuấn Phong. Nhưng lão không thể không nể mặt Tô gia ở sau lưng Tô Tuấn Phong, Hoàng Hải Đào đứng trước mặt một Tô gia quyền thế cũng không đáng là gì. - Cục trưởng Hoàng, chuyện em trai của tôi bị người ta đánh bị thương... ....
Tô Tuấn Phong nhìn về phía Hạ Thiên.
Hoàng Hải Đào vội vàng rào đón: - Tam thiếu gia yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, sẽ không để hung thủ đánh người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Người Tô gia tự mình đến đây, Hoàng Hải Đào cũng không quan tâm đến vấn đề chữa bệnh cho con trai, lão tranh thủ thời gian cho đối phương thấy thái độ của mình. - Cục trưởng Hoàng hiểu lầm ý của tôi rồi.
Tô Tuấn Phong lắc đầu: - Tôi nói đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm giữa Hạ Thiên và Tô Tử Cường, Tô gia chúng tôi không truy cứu, cũng hy vọng cục trưởng Hoàng không làm Hạ Thiên khó xử. - Sao?
Khoảnh khắc này Hoàng Hải Đào không kịp phản ứng, sau đó lão liên tục gật đầu: - Tam thiếu gia yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý theo nề nếp.
Tất nhiên kẻ nào cũng biết xử lý theo nề nếp là thế nào, Hạ Thiên đã không có việc gì, gia đình bị hại đã không truy cứu, pháp y không có kết luận thương tích, còn bắt Hạ Thiên được nữa sao?
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh lại cực kỳ bực mình, tiểu lưu manh chết tiệt này rốt cuộc là ai? Nàng vốn cho rằng Hạ Thiên đắc tội Tô gia, như vậy chỉ còn đường chết, sao biết bây giờ Tô gia lại không truy cứu, như vậy tất cả tính toán của nàng đã thất bại sao? - Tam ca, sao dễ dàng tha cho đại sắc lang này được?
Tô Bối Bối rất không vui: - Theo ý của em thì phải giam anh ta mười ngày nửa tháng mơi đúng chứ?
Lãnh Băng Băng nghe thấy lời của Tô Bối Bối mà cũng thầm tán thành, tên lưu manh này dù không cần phải ngồi tù cũng phải bị giám sát nửa tháng vì trật tự trị an xã hội. - Ai muốn giam chồng tôi?
Một âm thanh dễ nghe chợt vang lên. Nguồn truyện: Trà Truyện - Tất nhiên là tôi...Á... ....
Tô Bối Bối quay đầu nhìn ra cửa rồi đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, hai mắt trợn tròn xoe: - Kiều...Kiều Tiểu Kiều?
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên một người thiếu nữ ngoài cửa, người này không cao, có lẽ cũng chỉ hơn một mét sáu, nàng mặt một chiếc áo sơ mi trắng rất bình thường, một chiếc quần jean màu xanh nhạt. Chỉ nhìn cách ăn mặc đơn giản thì giống như một cô gái nhà bên mà thôi.
Nhưng cô gái này có hàng lông my rất dài, hai mắt to, da thịt trắng như tuyết, mũi ngọc thẳng tắp, làn môi anh đào, ngũ quan xinh xắn khảm trên gương mặt như trái xoan làm gương mặt càng đẹp tuyệt vời. Dáng người không gợi cảm như Lãnh Băng Băng nhưng cũng là trước lồi sau lõm, đường cong õ ràng.
Nàng chính là Kiều Tiểu Kiều, là Kiều Tiểu Kiều xinh đẹp tuyệt luân mà luôn ăn mặc bình thường, không thích châu báu, không thích xe đẹp, là Kiều Tiểu Kiều nhìn qua có vẻ nhu nhược nhưng nổi tiếng thương giới. - Vợ à, cuối cùng anh cũng tìm được em.
Hạ Thiên phóng về phía Kiều Tiểu Kiều, hắn dùng một tay bế nàng lên, sau đó xoay chuyển vài vòng rồi mời hạ xuống. - Anh làm gì vậy? - Buông Kiều tiểu thư ra.
Hai tiếng quát vang lên, âm thanh phát ra từ hai người thiếu nữ ăn mặc nóng bỏng chỉ một màu trắng, bên trên là áo ôm, dưới người là quần ngắn bó sát, chiếc eo trắng nhỏ nhắn và cặp chân dài đều lộ ra bên ngoài, rất mê người. Hai cô gái này nãy giờ luôn đứng sau lưng Kiều Tiểu Kiều, nhưng vừa rồi tất cả mọi người đêu chằm chằm vào Kiều Tiểu Kiều, vì vậy hai thiếu nữ gợi cảm kia bị bỏ qua, đến lúc này hai nàng hét lên thì mới dẫn đến sự chú ý của mọi người. - Không có gì, là người nhà!
Kiều Tiểu Kiều cười thản nhiên: - Anh ấy là Hạ Thiên, là chồng tôi. - Điều này sao có thể?
Có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy, rõ ràng đã nghe thấy câu nói này thoát ra từ miệng Kiều Tiểu Kiều nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó tin. Quả thật không thể tin nổi, Hạ Thiên này nhìn cũng chẳng ra gì mà có thể làm chồng Kiều Tiểu Kiều. - Nằm mơ, nhất định là mình nằm mơ, đồ nhà quê này không thể nào là chồng Kiều Tiểu Kiều, không thể nào, không thể nào... ....
Tô Bối Bối ở đằng sau thì thào nói. - Tên lưu manh này thật sự là chồng Kiều Tiểu Kiều sao?
Lãnh Băng Băng thật sự khó thể tiếp nhận sự thật này, nàng rất muốn mở miệng hỏi một câu nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, vì sự thật bày ra trước mắt, Kiều Tiểu Kiều đang nằm trong lòng Hạ Thiên. - Chồng, chúng ta đi thôi.
Kiều Tiểu Kiều chợt nói, sau đó mọi người mới quay sang nhìn, Kiều Tiểu Kiều đang cùng Hạ Thiên tay trong tay đi ra ngoài.