- Này, chúng tôi không đến đây tìm anh, nếu anh còn chưa chịu cút thì tôi đảm bảo anh sẽ vào bệnh viện lần nữa.
Hạ Thiên cũng buồn mực mở miệng, những con ruồi bọ này nên đập chết mới đúng. - Đội trưởng Khâu, tôi có thể nói cho anh biết, nếu các anh không còn vấn đề gì thì có thể đi.
Mễ Hồng cũng đột nhiên mở miệng đuổi khách. - Mễ tiểu thư, chúng tôi đi trước.
Khâu Minh tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn, lần trước hắn đứng trước mặt đám cảnh sát mà còn bị Hạ Thiên đánh lén phải vào bệnh viện, hơn nữa cũng không có biện pháp bắt giữa đối phương, bây giờ tất nhiên hắn cũng không dám tiếp tục đi lên vết xe đổ.
Nhưng trước khi đi Khâu Minh cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt oán hận nhìn Kiều Tiểu Kiều, trong lòng thầm mắng:
"Kiều gia các người sắp suy sụp đến nơi rồi, để xem các người còn đắc ý được bao lâu!"
Khâu Minh vừa rời khỏi thì Mễ Hồng đã nói: - Kiều Tiểu Kiều, cô đến cầu tôi sao? - Cầu cô?
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt: - Mễ Hồng, cô cảm thấy mình có tư cách này sao? - Cô!
Vẻ mặt Mễ Hồng chợt biến đổi: - Kiều Tiểu Kiều, Kiều gia các người có hai thành viên phải vào nhà giam, cô còn kiêu ngạo như vậy sao? - Mễ Hồng, thành phố Giang Hải đều biết Kiều Tiểu Kiều tôi căn bản không phải là người thích tham gia những bữa tiệc của các nhân vật nổi tiếng, cũng căn bản không tổ chức tiệc tùng khoe khoang, không chủ động lộ diện. Ai ai cũng biết tôi rất an phận, chỉ có một điểm thể hiện khá cao chính là mang theo hai vệ sĩ.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói: - Tôi cũng hy vọng cô hiểu, tôi an phận chẳng qua chỉ thích cuộc sống như vậy, không phải chẳn có năng lực ngẩng cao đầu. - Kiều Tiểu Kiều, tôi cũng hy vọng cô hiểu, mười năm tôi ở Giang Hải đều được người khách khí, nhưng đàn ông của cô phá quán bar, hơn nữa còn bạt tai tôi.
Ánh mắt Mễ Hồng rất oán độc: - Mà đại ca của cô là Kiều Đông Hải thì tìm ba tên đàn ông bắt cóc tôi, cô có biết hơn vài chục giờ tôi bị bắt cóc thì ba tên đàn ông kia thay nhau làm nhục tôi thế nào không?
Mễ Hồng đột nhiên rống lên: - Không, cô không biết, loại người như cô là thiên kim tiểu thư, sao có thể dính phải ô nhục thế này? Tôi cho cô biết, Kiều Tiểu Kiều, tôi và Kiều gia các cô không thể sống yên, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ để cho Kiều gia các người không được yên. - Mễ Hồng, tôi rất đồng tình với những gì cô đã gặp phải, nhưng đây cũng chỉ là báo ứng của cô. Cô đã cho biết bao nhiêu nữ ngôi sao lên giường với các đại phú hào, nêu có lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ phải chịu đựng những gì mà đám tiểu thư kia từng trải.
Kiều Tiểu Kiều khẽ lắc đầu: - Cô không cần phải cho rằng mình rất cao sang, thật ra cô chỉ là một tú bà dơ bẩn mà thôi. - Kiều tiểu thư, cô làm ơn câm mồm.
Một tiếng quát khàn khàn khẽ vang lên, Phương Sở tiến lên phía trước một bước dùng ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm vào Kiều Tiểu Kiều.
- Phương Sở, người ta nói anh là vệ sĩ đệ nhất thành phố Giang Hải, thật ra anh chỉ là một kẻ đáng thương. Anh yêu Mễ Hồng, mà người này chẳng qua chỉ muốn lợi dụng anh, nhiều khi anh được nhấm nháp thân thể cô ấy, nhưng thực tế cô ta lại được đủ loại đàn ông cưỡi lên người, mà khi Mễ Hồng hợp hoan với đám người đó thì anh còn phải đứng bên ngoài để bảo vệ.
Kiều Tiểu Kiều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phương Sở: - Chẳng lẽ anh không thấy mình là một người đàn ông bạc nhược nhất cõi đời này sao? - Kiều Tiểu Kiều, cô câm mồm cho tôi, cô cho rằng mình cao quý thuần khiết, cô không phải cũng sẽ bị đàn ông cưỡi lên người sao? Đợi đến khi cô được mười tám thằng đàn ông cùng cưỡi, khi đó cô mới biết mình còn cao quý hay không?
Mễ Hồng dùng giọng hổn hển mắng. - Bốp!
Một bạt tai đánh lên mặt Mễ Hồng, người ra tay cũng không phải là Hạ Thiên, đó chính là Kiều Phượng Nhi. - Mễ Hồng, có tin tôi đập nát miệng cô ra không?
Kiều Phượng Nhi lạnh lùng quát. - Phượng Nhi, thôi bỏ, hôm nay tôi đến không phải đánh người.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu nói, trước khi đến đây nàng đã căn dặn Hạ Thiên, không cần phải tùy tiện ra tay. Kết quả là Hạ Thiên nghe lời và bây giờ cũng không đánh người, nhưng không ngờ Kiều Phượng Nhi lại nhịn không được mà ra tay.
Phương Sở cắn răng nhìn Kiều Tiểu Kiều, thân thể run rẩy, nhưng nơi đây có Hạ Thiên, hắn không dám ra tay, vết thương trên người hắn còn chưa phục hồi. - Kiều Tiểu Kiều, hôm nay cô muốn đến làm nhục chúng tôi sao?
Phương Sở gằn từng chữ nói. - Tôi không rảnh rỗi để làm như vậy.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu: - Tôi chỉ hy vọng các người hiểu, dù là Kiều gia cũng không thèm quan tâm đến Mễ Hồng, các người chẳng qua chỉ là pháo hôi mà thôi, chúng tôi muốn đối phó với các người thì rất dễ dàng.
Kiều Tiểu Kiều nhìn Mễ Hồng, giọng nói của nàng có chút khinh thường:
- Mễ Hồng, cô thật sự cho rằng trong tay nắm được vài thứ thì có thể khống chế được nhiều người sao? Tôi dám cam đoan, nếu cô chết thì sẽ không ai đi tìm hung thủ, nói cho cùng cô cũng chỉ là một tú bà, cũng không thể ném lên mặt bàn. Cô tự cho rằng mình có các mối quan hệ khổng lồ, nhưng khi cô chính thức gặp chuyện không may thì người chính thức đi cứu cũng chỉ có người đàn ông đáng thương Phương Sở này mà thôi. - Kiều Tiểu Kiều, cô đến đây uy hiếp tôi sao?
Mễ Hồng cười lạnh nói: - Cho tới lúc này cô còn cho rằng uy hiếp sẽ có tác dụng sao? - Chưa nói đến uy hiếp, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Kiều gia chúng tôi nếu muốn đối phó với cô thì rất đơn giản, có thể đơn giản cho cô biết mất không một tiếng động, vì vậy căn bản không cần bắt cóc cô làm gì. Nói ngược lại, nếu chúng tôi thật sự bắt cóc cô, cô cho rằng người ta có thể tìm được sao?
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.
Phương Sở đón lời: - Kiều Tiểu Kiều, cô nói Kiều Đông Hải không bắt cóc chị Hồng sao? - Phương Sở, bây giờ Kiều Đông Hải đã bị bắt, tất nhiên cô ta sẽ phủ nhận.
Mễ Hồng cười lạnh: - Đừng tin lời cô ta, Kiều gia không phải thứ tốt đẹp gì cả. - Nếu Kiều gia chúng tôi thật sự muốn bắt cóc thì căn bản không dùng người ngoài, Kiều gia chúng tôi có nhiều nhân thủ. Hơn nữa nếu chúng tôi thật sự ra tay sẽ không để lại tai họa, Mễ Hồng cũng sẽ chẳng còn sống đến lúc này.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: - Phương Sở, anh cũng không phải là người bình thường, tôi nghĩ anh có thể hiểu được điều này. - Tôi sở dĩ còn sống, chẳng qua cũng vì Kiều gia các người dự đoán kiếm được chút gì đó trong tay tôi.
Mễ Hồng nghiêm nghị nói.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu: - Được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì, chồng, anh cạy miệng Mễ Hồng, hỏi cô ta xem những chứng cứ cô ta nắm đang ở đâu? - Được.
Hạ Thiên rất vui, cuối cùng hắn cũng có việc để làm. - Chồng, dùng phương pháp lần trước của anh, không cần làm cô ấy bị thương.
Kiều Tiểu Kiều bổ sung thêm một câu. - Được rồi, vợ.
Hạ Thiên trả lời, ngay sau đó hai ngân châm phóng ra cắm trên người Mễ Hồng và Phương Sở. Khi Phương Sở chưa kịp phản ứng thì đã đứng đờ ra như tượng, mà Mễ Hồng thì lại càng không kịp phản ứng. - Các người muốn làm gì?
Mễ Hồng quát lên chói tai: - Mau đi ra ngoài, nếu không tôi gọi người. - Dù bây giờ cô có kêu gào cũng căn bản không ai quan tâm, quán bar của cô rất vắng vẻ, bây giờ trong quán bar chỉ còn lại mình cô và Phương Sở.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn châm kim lên người Mễ Hồng.
Không thể không nói năng lực thừa nhận đau khổ của Mễ Hồng là rất mạnh, cũng là một thủ đoạn bức cung nhưng Hạ Thiên phải sử dụng đến lần châm kim lần thứ ba. Trước đó hắn đã dùng trên người đám sát thủ Ám Ảnh Đoàn, đám người kia không chịu đựng được mười phút, lần thứ hai hắn sử dụng trên người Kỷ Minh thì thời gian chịu đựng lại càng ngắn, nhưng bây giờ hắn dùng trên người Mễ Hồng, đố phương kêu gào cả nửa giờ mới không gánh được. - Á, dưới...Dưới quầy bar...Nhanh, cho tôi được thoải mái... ....
Mễ Hồng vừa kêu thảm vừa nói ra chỗ cất giấu: - Dưới đó có một cái USB....Á...Tôi, tôi thành quỷ cũng không...Buông tha cho các người.
Hạ Thiên đâm một kim lên người Mễ Hồng, cuối cùng nàng cũng ngừng kêu gào.
Không cần Kiều Tiểu Kiều phân phó, Kiều Hoàng Nhi đã đi đến tìm dưới quầy bar, sau đó tìm được USB theo lời của Mễ Hồng. Cuối cùng nàng đưa vào máy tính nhìn nội dung bên trong, cuối cùng cũng xác nhận với Kiều Tiểu Kiều: - Kiều tiểu thư, đúng rồi, có danh sách, có phim ảnh. - Để lại chỗ cũ.
Kiều Hoàng Nhi có chút buồn bực, nhưng nàng vẫn phải đưa về chỗ cũ. - Chồng, anh khôi phục tự do cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
Kiều Tiểu Kiều nói thêm. - Ờ, được!
Hạ Thiên lấy kim châm lên người Mễ Hồng và Phương Sở, ngay sau đó cả hai khôi phục lại tự do... .... - Kiều Tiểu Kiều, cô có ý gì, Mễ Hồng oán giận hỏi, vừa rồi nàng bị tra tấn nửa giờ, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi nhưng cũng không bị thương. Thực tế thì Hạ Thiên cũng không đánh nàng, hắn chỉ thi thoảng châm nàng một kim mà thôi, nhưng mỗi lần châm lại để nàng cảm nhận được sự đau đớn từ trong xương tủy.
Trước tiên tăng độ mẫn cảm lên một ngàn rồi dùng kim đâm vào người, đây chính là phương pháp tra tấn mà Hạ Thiên đã sửa đổi. - Mễ Hồng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không có hứng thú với những thứ kia, nếu tôi thật sự muốn thì cũng rất dễ dàng.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói. - Cô tra tấn tôi lâu như vậy chỉ muốn cho tôi biết những thứ này sao?
Mễ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, Kiều gia này người nào cũng biến thái. - Nếu không phải như vậy thì cô có tin không?
Kiều Tiểu Kiều hỏi ngược lại.
Mễ Hồng có một loại cảm giác tan vỡ, nàng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Kiều Tiểu Kiều: - Dù tôi tin không phải là Kiều gia bắt cóc chúng tôi, nhưng cô nghĩ rằng tôi sẽ hòa giải với Kiều gia sao? - Mễ Hồng, trước nay Kiều gia chúng tôi không thèm quan tâm đến cô, có hòa giải hay không cũng căn bản không có ý nghĩa gì.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng: - Tôi đã nói rất nhiều, cô cũng không ngu ngốc, cô nên biết bắt cóc và lăng nhục mình là kẻ khác làm, nếu cô còn tiếp tục cứng nhắc, còn muốn gây phiền phức cho Kiều gia, chúng tôi sẽ không quan tâm khi cho cô thành quỷ chết oan.
Kiều Tiểu Kiều nói đến đây thì giọng nói chợt lạnh lùng: - Mễ Hồng, cuối cùng cũng nói cho cô biết một câu, Kiều Tiểu Kiều tôi đã nói là sẽ làm.
Kiều Tiểu Kiều gần đây rất an phận nhưng lúc này lại quá cường thế, Mễ Hồng là loại phụ nữ trưởng thành và quyền quý nhưng cũng cảm nhận được một áp lực cực kỳ hùng mạnh.