- Tiểu Kiều, có những lời này của cháu thì bác cũng yên lòng.
Kiều Chấn Quốc khẽ thở ra, bây giờ lão lo lắng nhất chính là Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên không muốn hỗ trợ. Tuy Kiều gia còn có những người khác, nhưng năng lực của bọn họ không đủ để lão yên tâm. - Mễ Hồng kia rốt cuộc có thân phận gì?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi. - Người phụ nữ Mễ Hồng này được rất nhiều người cho là ngôi sao ca nhạc, nhưng có rất nhiều người không biết, cô ta chính là một má mì.
Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc có chút hèn mọn, đồng thời cũng có chút phẫn nộ: - Tôi chỉ không ngờ Đông Vân lại hư thân như vậy.
Kiều Chấn Quốc tức giận vì có lý do, lão tưởng rằng Kiều gia cũng không có mấy người bị Mễ Hồng chụp phải, nhưng lão không ngờ đứa con mình cũng bị Mễ Hồng xếp đặt sẵn.
Mễ Hồng biểu hiện là một ngôi sao rời khỏi làng ca nhạc, nàng mở một quán bar, tuy quán bar làm ăn không quá tốt, nhưng vì xa hoa mà tiền kiếm được cũng không thiếu.
Quán bar Thiên Hậu thường xuyên xuất hiện ngôi sao, còn có một vài ngôi sao ngẫu nhiên đến ca hát, vì vậy mà thu hút một đám người đến "cổ vũ", đồng thời cũng có thu hút phóng viên. Nhưng không bao lâu sau đám phóng viên cũng phải bỏ đi, vì dù làm bất kỳ giá nào cũng không thể tìm được tin.
Vì vậy mà có rất nhiều người bắt đầu ý thức được Mễ Hồng có hậu trường hùng hậu, vì vậy mà có tin đồn Mễ Hồng là tình nhân của một vị quan lớn nào đó, còn vị quan kia lớn thế nào thì cũng không ai biết.
Nhưng Kiều Chấn Quốc lại biết, sự việc cũng không phải như những gì mọi người suy đoán. Mễ Hồng không phải là tình nhân của quan lớn, chẳng qua chỉ là một tú bà dẫn mối cho đám ca sĩ. Những năm gần đây ngôi sao ca nhạc thường ngủ với phú hào hoặc quan lớn, đây cũng chẳng đáng là gì, mà Mễ Hồng chỉ dùng quán bar để ngụy trang, để thầm tiến hành giao dịch.
Mễ Hồng dùng đám ngôi sao nữ trong tay mình để kiếm được một số tiền lớn, đồng thời còn nắm được cán đao của rất nhiều quan lại, cũng vì vậy mà nàng đan được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, vì vậy mà toàn thành phố Giang Hải không ai dám động vào nàng.
Tất nhiên những kẻ bị Mễ Hồng khống chế cũng không tình nguyện, rất nhiều người muốn thu hồi chứng cứ trong tay nàng, nhưng vì bên cạnh nàng có một đệ nhất vệ sĩ Phương Sở. Có được sự bảo vệ của Phương Sở thì đám người kia không dám có hành động thiếu suy nghĩ, vì nếu thất bại thì Mễ Hồng sẽ trả thù.
Cũng vì xem xét vào đặc điểm này mà Kiều Chấn Quốc mới lợi dụng tình cảnh Phương Sở phải vào bệnh viện để cho Kiều Đông Hải phát tin ra ngoài. Đúng như dự đoán của Kiều Đông Hải, quả nhiên có người ra tay, nhưng lão cũng tính sai một điểm, đó chính là người ra tay lại muốn vu oan cho Kiều gia.
Kiều Chấn Quốc lại càng tính sai vì Kiều Đông Vân cũng bị Mễ Hồng nắm trong tay, hơn nữa còn là một đòn trí mạng. - Người phụ nữ nà thì ra mở kỹ viện. Nguồn: http://Trà Truyện
Hạ Thiên cũng hiểu ra, đồng thời cũng bắt đầu khinh bỉ Kiều Đông Vân: - Vợ, tên ngốc kia trước đó cho anh một triệu và bắt phải rời khỏi Giang Hải, đúng là đầu óc có vấn đề, ngay cả phụ nữ cũng phải hiếp dâm mới chịu được, không phải trả thù lao là được sao? - Chồng, anh cũng đừng nói nhị ca như vậy.
Kiều Tiểu Kiều có chút xấu hổ, tuy nàng không có cảm tình gì với Kiều Chấn Quốc, nhưng dù sao lúc này lão cũng đang ở đây, nếu mắng con lão ó vấn đề vào lúc này cũng không tốt lắm.
Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc có chút biến đổi, giống như lão không tức giận vì những lời này của Hạ Thiên, ít nhất thì biểu hiện cũng không có tức giận. Lúc này trên mặt lão vẫn có vẻ phẫn nộ như trước, hơn nữa còn nói lời tán thành với Hạ Thiên: - Đúng vậy, Đông Vân quá ngu ngốc, tôi đã nói với nó rất nhiều lần, nói không cần đến với đám ngôi sao kia, nào biết nó không nghe lời, vẫn lén lút đến liên hệ với Mễ Hồng. - Nhị bá, trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Kiều Tiểu Kiều nghĩ mãi mà không rõ: - Nhị ca tuy bình thường không chịu làm chuyện chính, nhưng dù sao cũng không thể nào hiếp dâm được. Hơn nữa nếu Tạ Lệ là thủ hạ của Mễ Hồng, như vậy Nhị ca cũng đã có nói chuyện với Mễ Hồng.
Kiều Chấn Quốc gật đầu: - Tiểu Kiều, cháu nói không sai, Đông Vân tuy không nên thân nhưng sẽ không ngốc đến mức làm những chuyện kia. Tôi đã hỏi luật sư, Đông Vân nói chuyện này là có thật nhưng căn bản không phải là hiếp dâm, chẳng qua nó và Tạ Lệ kia đang chơi trò hiếp dâm. Đúng là gặp quỷ, súc sinh kia sao lại nghĩ ra trò này được. - Nhị bá, cháu thấy thứ này phần lớn là do Mễ Hồng cố ý xếp đặt.
Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm rồi nói: - Nhị bá bình thường không cho Nhị ca tới lui với ngôi sao, nhưng có lẽ điều này làm cho anh ấy có hứng thú rất lớn với đám ngôi sao, mà anh ấy cũng không để cho bác biết, cũng không nhờ đại ca hỗ trợ. Khi đó nếu Mễ Hồng chủ động đến tìm thì anh ấy nhất định sẽ đồng ý.
Kiều Tiểu Kiều hơi ngừng lại rồi bổ sung: - Còn trò chơi hiếp dâm, chỉ cần Mễ Hồng đầu độc, hơn nữa Nhị ca cũng không có định lực, tất nhiên sẽ để Mễ Hồng quay phim lại. Bây giờ Mễ Hồng lấy nó để Tạ Lệ đi tố cáo anh ấy hiếp dâm và đã thành công. - Tiểu Kiều, cháu xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Kiều Chấn Quốc hỏi, lão biết cháu gái mình rất thông minh, tuy bình thường không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhưng như vậy cũng không phải là không hiểu.
Gương mặt tuyệt mỹ của Kiều Tiểu Kiều lóe lên chút sầu lo: - Nhị bá, sự việc này rất phiền toái, nếu chỉ cần nhìn vào phim ảnh thì sẽ thấy đây chính là hiếp dâm, thêm vào đó là lời khai chính xác của Tạ Lệ, như vậy muốn lật lại bản án là rất khó. Nếu Tạ Lễ đã bị Mễ Hồng sai khiến thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng đổi lời khai.
Kiều Chấn Quốc gật đầu: - Nói chung căn nguyên đều nằm ở Mễ Hồng, Tạ Lệ bị Mễ Hồng khống chế, nếu không có lời nói của Mễ Hồng thì Tạ Lệ căn bản sẽ không đổi lời khai. - Nhị bá, chuyện này bác không cần phải nhúng tay, cứ để cháu xử lý.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi nói: - Cháu sẽ cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đối với bác, như vậy mới có lợi cho Kiều gia. - Được, Tiểu Kiều, như vậy cháu là người toàn quyền phụ trách.
Kiều Chấn Quốc đối với chuyện này rõ ràng là cầu còn chưa được, tất nhiên lão sẽ đồng ý.
Kiều Chấn Quốc tin chỉ cần cháu gái thiên tài của mình đồng ý, như vậy nàng nhất định sẽ có thể phá giải nguy cơ của Kiều gia lần này.
Ngày xưa mọi việc của Kiều gia đều do Kiều Đông Hải ra mặt quản lý mà Kiều Tiểu Kiều phụ trách tiền bạc, kiếm tiền cho Kiều gia. Nhưng bây giờ Kiều Đông Hải vào cục cảnh sát, Kiều Tiểu Kiều phải biết nhận trách nhiệm. Phần gia nghiệp của Kiều gia đã được ông nội đã qua đời luôn cố gắng bảo hộ, dù chỉ vì ông nội thì Kiều Tiểu Kiều cũng phải cố gắng bảo vệ gia nghiệp, bảo vệ cho Kiều gia.
Kiều Chấn Quốc nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Kiều gia, mà Kiều Tiểu Kiều cũng bắt đầu hành động. - Phượng Nhi, truyền lệnh cho tất cả mọi người trong Kiều gia phải an phận thủ thường qua giai đoạn này, không cần tham gia bất kỳ hoạt động nào, nếu tham gia thì phải báo cáo với tôi.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng ban lệnh: - Hoàng Nhi, em quan sát tất cả động tĩnh của Mễ Hồng, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi. Còn nữa, ra tín hiệu cho Ám Phiêu, khi bọn họ có những hành động khác thường thì báo cáo ngay. - Vâng, Kiều tiểu thư!
Khương Phong và Kiều Hoàng Nhi cùng lên tiếng, ngay sau đó hai người vội vàng đi sắp xếp. - Vợ, cái gì là Ám Phiêu?
Hạ Thiên có chút kỳ quái. - Ám Phiêu là một tổ chức do đại ca tự tay tạo ra.
Kiều Tiểu Kiều giải thích:
- Khi đại ca còn chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Kiều gia thì đã lén chiêu tập một nhóm người, sau khi trải qua huấn luyện thì ném vào các công ty bảo vệ của các gia tộc khác. Đám người này bây giờ đang bảo vệ cho những gia đình quyền quý khắp Giang Hải, người ngoài không kiểm tra được bọn họ có quan hệ với Kiều gia, thực tế bọn họ là người Kiều gia, vào những thời điểm quan trọng sẽ phát huy tác dụng.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung: - Mà chuyện về Ám Phiêu thì dù là Kiều gia cũng chỉ có vài người được biết.
Hạ Thiên cũng không thể không thừa nhận Kiều Đông Hải có chút bản lĩnh, chỉ với chiêu thức cắm người nằm vùng ở các nhà quyền quý, khi đến thời điểm quan trọng thì khả năng phát huy tác dụng là rất lớn. - Vợ, không bằng chúng ta trực tiếp đi gặp Mễ Hồng.
Hạ Thiên cảm thấy quan trọng nhất là người phụ nữ kia, nếu thu phục được nàng thì Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân có thể vượt qua kiếp nạn. - Ừ, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến quán bọn họ Thiên Hậu.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu, tình thế bây giờ thì bắt buộc phải gặp mặt Mễ Hồng.
... ....
Ban ngày quán bar Thiên Hậu cũng không kinh doanh nhưng phần lớn thời gian Mễ Hồng đều ở đây, tuy nàng còn có vài căn nhà ở thành phố Giang Hải, nhưng nàng cảm thấy quán bar này mới chính thức là nhà mình.
Giữa trưa Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đến quán bar Thiên Hậu, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi vẫn đi theo bên cạnh Kiều Tiểu Kiều. Ngoài những người này thì Liễu Mộng cũng đi, vì nàng cảm thấy ở lại một mình trong tòa nhà Kiều gia thì rất buồn, muốn cùng đi chơi với Hạ Thiên.
Đối với Liễu Mộng thì dù là học võ hay chuyện gì khác cũng có cùng bản chất là vui đùa, khác nhau chính là thứ nào chơi vui hơn mà thôi.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi rất bất mãn vì điều này, vì Liễu Mộng luôn áp lên người Hạ Thiên, các nàng cảm thấy vị trí đó phải là của Kiều tiểu thư mới đúng. Nhưng Kiều tiểu thư không nói lời nào thì hai nàng cũng yên lặng, tuy vậy nhưng trong lòng vẫn thầm oán hận Hạ Thiên, không biết tên háo sắc này dùng phương pháp vô sỉ gì để bắt Kiều tiểu thư phải ngoan ngoãn phục tùng.
Lần này Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đi thẳng vào trong quán bar Thiên Hậu mà không ai ngăn cản, nhưng khi hắn tiến vào bên trong thì lại gặp hai cảnh sát, mà một người trong số đó đã từng có quan hệ với Hạ Thiên, là Khâu Minh. - Thế nào? Kiều tiểu thư muốn uy hiếp hay mua chuộc người bị hại?
Khâu Minh dùng giọng châm chọc nói, vì hắn là lợn chết không sợ nước nóng, hắn đã đắc tội với Kiều gia, bây giờ có đắc tội với Kiều Tiểu Kiều cũng không sợ sự việc thêm nghiêm trọng. - Đội trưởng Khâu, miệng của anh hình như còn chưa lành, vì vậy tốt nhất anh đừng nên nói lung tung, nếu không sẽ gặp báo ứng.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng dịu dàng nói, trong lời nói có hương vị uy hiếp rất rõ ràng. - Kiều Tiểu Kiều, cô!
Khâu Minh chợt khó thở. - Đội trưởng Khâu, anh có thể tự mình hiểu lấy, dù tôi làm gì cũng không đến lượt anh xen vào.
Kiều Tiểu Kiều nói rất dịu dàng nhưng lại có cảm giác kiêu ngạo từ trong khung xương, dù là kẻ nào cũng có thể thấy được điều này.