Liễu Mộng có chút mất vui: - Chị đã thua cả buổi tối, không muốn chơi nữa.
Lúc đầu Liễu Mộng chơi khá vui, nhưng cứ thua mãi, nàng cũng mất vui. - Vậy thì thôi, chúng ta bây giờ quay về.
Hạ Thiên cầu còn không được, hắn cũng không thích thú gì chỗ này. - Hừ, chị cũng không muốn thua sạch ở đây, tiểu bại hoại, chị cảm thấy sòng bạc này cố ý gây khó dễ, không bằng cậu thắng sạch tiền của bọn họ, để sòng bạc này đóng cửa luôn.
Liễu Mộng bắt đầu bất mãn với sòng bạc. - Thôi bỏ, sòng bạc này cũng không có bao nhiêu tiền, không muốn thắng bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó chỉ vào đống tiền trước mặt Liễu Mộng: - Chị Mộng, số tiền này có vài trăm ngàn, chị lấy đi, coi như chị thắng. - Hì hì, tốt, là chị thắng từ chỗ này.
Liễu Mộng ôm tiền vào ngực, sau đó vui vẻ: - Chị thắng tiền rồi, chị về nhà đây.
Liễu Mộng nói xong thì ôm tiền đi ra, Địch Viện và Đái Kim bên kia cũng không tiếp tục chơi, còn tên đàn ông đầu trọc thì cực kỳ căm tức, hắn căn bản trông mong Liễu Mộng tiếp tục thua, nào ngờ đối phương trực tiếp ôm tiền bỏ đi?
Dù Tên đàn ông đầu trọc có căm tức nhưng không làm gì được, mà rõ ràng hắn đã nhớ kỹ cái tên Hạ Thiên và Liễu Mộng.
...
Lúc này vẫn còn tương đối sớm, cộng với tối nay tổ làm phim xảy ra chuyện, vì vậy tâm tình của mọi người còn chưa bình phục, cho nên đến bây giờ ai cũng đang ngồi trong nhà. Thật ra bọn họ đang chờ Hạ Thiên về, vì bọn họ biết bây giờ còn chưa tìm ra thứ gì bị đầu độc, thế cho nên lúc này chẳng ai dám uống nước.
Khi thấy Liễu Mộng ôm đống tiền đi về, ai cũng kinh ngạc. Đám người này cũng không phải chưa thấy nhiều tiền, không ít người là nhà giàu, nhưng bây giờ phần lớn xài tiền bằng thẻ tín dụng, tuy trên người có tiền mặt nhưng cũng không quá nhiều. Nếu có người mang theo vài trăm đến vài triệu thì nhất định phải sử dụng túi, tuyệt đối không ôm vào ngực như Liễu Mộng.
Càng làm cho người ta bội phục chính là Liễu Mộng vốn ôm không nổi nhiều tiền như vậy, nhưng tất cả lại ngoan ngoãn bám trên tay nàng, không đổ xuống, đúng là quá thần kỳ. - Chia tiền thôi.
Liễu Mộng nói một câu, sau đó tiện tay cho mỗi người một ít: - Viện Viện, đây là của em, còn em, em, em nữa này... Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Một lúc sau Liễu Mộng đã chia sạch tiền của mình, vài chục người đều có phàn, may mắn thì được hơn mười ngàn, xui thì chỉ được vài ngàn. - Đây là của chị, à, còn hơn mười ngàn.
Liễu Mộng cũng để lại một chút cho mình, nàng cười hì hì với Hạ Thiên: - Tiểu bại hoại, không có phần của cậu, nhưng chị sẽ phân chính mình cho cậu.
Liễu Mộng dứt lời thì nhảy lên người Hạ Thiên: - Đi thôi, chúng ta đi ngủ. - Chị Mộng Mộng, đợi chút đã.
Liễu Mộng quay đầu nhìn Địch Viện, nàng có chút kỳ quái: - Có phải tiền của em quá ít, không sao, chị cho thêm. - Chị Mộng Mộng, không phải chuyện tiền.
Địch Viện vội vàng nói: - Tất cả mọi người đều đang chờ Hạ Thiên tìm chỗ phát tán thuốc độc. - À, chị quên mất.
Liễu Mộng cuối cùng cũng nhớ ra, sau đó nàng nhảy xuống người Hạ Thiên: - Tiểu bại hoại, mau tìm đi.
Hạ Thiên lần này cũng không trì hoãn, nhanh chóng hành động, hắn đi dạo một vòng quanh phòng, xuống nhà bếp, sau đó quay về nhà chính. - Thức ăn không có độc nhưng trong nước có thuốc trừ sâu.
Hạ Thiên nhanh chóng đưa ra kết luận. - Sao?
Có người hô lên: - Ai bỏ thuốc vào trong thùng sao?
Trong nhà có một bồn nước, dùng để đựng nước. - Không phải, có người bỏ thuốc ở giếng sau nhà.
Hạ Thiên lười biếng nói: - Các người tạm thời đừng dùng nước nơi đó, nếu không sẽ tiếp tục trúng độc. - Rốt cuộc là ai hạ độc?
Địch Viện có chút tức giận. - Ai biết được, không ai nhìn thấy, cũng không có màn hình giám sát, căn bản không thể điều tra được.
Đái Kim lắc đầu: - Tôi thấy sự việc này rất rắc rối, rất khó điều tra. - Tên Lục Tiềm ngu ngốc kia đâu rồi?
Hạ Thiên lúc này hỏi. - Đúng vậy, Lục Tiềm đâu?
Hạ Thiên vừa hỏi thì người khác cũng kịp phản ứng. - Buổi chiều tôi đã thấy hắn. - Đúng vậy, tôi cũng từng gặp hắn, à, tôi nhớ hắn đi ra sau bếp. - À, tôi nhớ rồi, khi tôi vệ sinh thì thấy hắn đi từ giếng về. - Thì ra tiểu tử kia muốn hại chúng ta. - Đi, chúng ta đi tìm hắn. - Đúng, đi tìm hắn.
Đám người tỏ ra rất tức giận, sau đó cùng nhau ra khỏi nhà, bắt đầu đi tìm Lục Tiềm.
Hạ Thiên thì ôm Liễu Mộng vào phòng, hắn thấy lúc này không còn chuyện của mình. Chị Mộng không phát tiền cho hắn, vì vậy hắn phải hưởng dụng mới được.
...
Thanh Phong Sơn.
Ngoài nhà đá có một tiên tử áo bào trắng đứng lặng, là Nguyệt Thanh Nhã.
Trong nhà đá lại có một ma nữ hắc y cực kỳ xinh đẹp, là Dạ Ngọc Mị. - Tiểu Mị, tôi có thể vào không?
Nguyệt Thanh Nhã cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu hiền hòa, lại có chút khẩn cầu. - Có gì cứ nói, ta có thể nghe được.
Dạ Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng, rõ ràng vài tháng qua nàng vẫn không bỏ qua cho Nguyệt Thanh Nhã. - Tiểu Mị, tôi để cô ở đây, cũng không phải muốn giam giữ cô, tôi chỉ hy vọng cô có thể bồi dưỡng cơ thể, cũng hy vọng có thể giải trừ hiểu lầm giữa hai bên, vì tôi phát hiện hiểu lầm giữa chúng ta hình như ngày càng sâu.
Nguyệt Thanh Nhã nói bằng giọng có chút bất đắc dĩ và thất lạc: - Những ngày này tôi luôn cẩn thận suy xét lời nói của cô, tôi nghĩ, có lẽ tôi nên cho cô đi làm những gì cần làm. - Ta muốn đi làm gì, đó là chuyện của ta, không cần ngươi cho phép.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói. - Tiểu Mị, cô cũng đừng đấu chọi với tôi, tôi biết rõ cô muốn về nhà. Trước đó tôi không nói cho cô biết địa phương đầu tiên tôi xuất hiện ở thế giới này nằm chỗ nào, nhưng bây giờ tôi đã quyết định cho người đưa cô đến đó, có lẽ ở chỗ đó cô có thể tìm được phương pháp quay về.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài: - Tuy tôi rất muốn giữ cô ở lại, nhưng cũng không muốn vi phạm ý nguyện của cô, vì vậy chỉ cần cô đồng ý, cô không cần ở đây một năm, bất cứ lúc nào cũng có thể đi. - Ta thấy ngươi giống như không muốn cho ta ở lại để ảnh hưởng đến việc với Hạ Thiên.
Dạ Ngọc Mị cười lạnh nói. - Tiểu Mị, tôi không thể nào thay đổi được cách nghĩ của cô, tôi cũng không muốn giải thích, nhưng tôi muốn cho cô biết, tôi thật sự quan tâm đến cô. Vì vậy khi nào cô muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ cho một người đi cùng.
Nguyệt Thanh Nhã tiếp tục nói: - Còn người này có lẽ cô không thích, nhưng cậu ấy thật sự thích hợp đi cùng với cô. - Ta không cần bất kỳ kẻ nào theo cùng.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói. - Tiểu Mị, tình huống của cô bây giờ, cô hiểu rất rõ ràng, cô đi ra ngoài một mình tôi cũng không yên tâm, vì vậy trừ khi cô đồng ý cho Tiểu Thiên theo cùng, nếu không...
Nguyệt Thanh Nhã còn chưa nói dứt lời thì Dạ Ngọc Mị đã cắt đứt lời.
Giọng điệu của Dạ Ngọc Mị có vẻ tức giận: - Ngươi muốn cho tên khốn Hạ Thiên đi theo với ta?
- Tiểu Mị, tôi biết cô mất hứng, nhưng cậu ấy là thích hợp nhất, bây giờ âm hỏa trong người cô còn chưa hoàn toàn tiêu tán, y thuật của Hạ Thiên lại có thể khống chế âm hỏa của cô, đây là một sự kiện mà không ai làm được. Mặt khác tu vi của cậu ấy bên giờ cũng đủ để bảo vệ cô, tôi cũng định chính mình đi, nhưng tôi còn phải ở đây làm một chuyện khác, một việc cũng rất quan trọng với cô.
Nguyệt Thanh Nhã kiên nhẫn giải thích. - Ngươi cảm thấy tên Hạ Thiên kia sẽ bảo vệ ta sao?
Dạ Ngọc Mị có vẻ cực kỳ tức giận: - Dù hắn thật sự bảo vệ, ta cũng không muốn loại khốn nạn đó bảo vệ mình. - Tiểu Mị, Tiểu Thiên và cô có chút thù hận, nhưng tôi bảo gì cậu ấy nghe nấy, tôi đã nói cậu ấy bảo vệ cô, như vậy là nhất định không thể nghi ngờ.
Nguyệt Thanh Nhã vẫn dùng giọng khẳng định nói: - Có lẽ cô không muốn hắn bảo vệ, nhưng đây là yêu cầu duy nhất của tôi, cô đồng ý điều kiện này, tôi mới đồng ý cho Hạ Thiên đưa cô đến vị trí kia. - Ngươi có thể nói địa điểm, ta sẽ tự đi.
Dạ Ngọc Mị tức giận nói. - Tiểu Mị, tôi phải đảm bảo tình huống an toàn mới cho cô đi, nếu không, tôi sẽ không cho phép cô đi.
Nguyệt Thanh Nhã lại rất cương quyết: - Có lẽ cô muốn để cho Ngọc Mị bảo vệ, nhưng tôi phải giữ Ngọc Mị ở lại, vì tôi muốn chờ cô tìm được phương án quay về thì dạy cho Ngọc Mị chút pháp thuật tiên môn, như vậy cô ấy mới có thể bảo vệ cô. - Ngươi nói vậy là có ý gì?
Dạ Ngọc Mị rõ ràng không hiểu. - Nếu cô thật sự tìm được đường quay về, tôi phải cho một người bảo vệ cô quay về. Với tu vi hiện của cô, về rất khó sinh tồn, tôi lại không thể rời khỏi đây, vì vậy người có thể bảo vệ cô chỉ còn là Ngọc Mị.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói: - Bây giờ tuy cô ấy có tu vi Kim Đan Kỳ nhưng lại không biết pháp thuật kiếm kỹ của tiên môn, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sức chiến đấu, vì vậy tôi phải tận dụng thời gian để chỉ dạy cho cô ấy. - Tôi muốn về một mình, không mang ai theo.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói. - Tiểu Mị, chuyện này tôi không nói nữa, tóm lại nếu cô muốn tìm phương pháp quay về, phải cho Tiểu Thiên đi cùng. Nếu cô tìm được phương pháp thì cho Ngọc Mị đi cùng, nếu không tôi sẽ không cho cô rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng nhưng cương quyết: - Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, nếu có quyết định thì đến tìm tôi.