- Sao? Hạ độc? - Không thể nào? Ai hạ độc với chúng ta? - Hừ, con bà nó, thằng nào chơi bố, muốn chết sao? - Thuốc trừ sâu, tám phần là do thôn dân làm ra, nhưng chúng ta nào có đắc tội với bọn họ? - Không những chẳng đắc tội với bọn họ, tổ làm phim chúng ta còn cho bọn họ khá nhiều lợi ích.
...
Ai cũng kích động, điều này cũng bình thường, bọn họ thiếu chút nữa thì bị hạ độc chết, sao không kích động cho được? - Tiểu bại hoại, thật sự có người hạ độc sao?
Liễu Mộng lúc này cũng hỏi một câu.
Mọi người nghe vậy thì cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, ai cũng nhìn Hạ Thiên, chờ câu hỏi của hắn. Dù sao thì lúc này hắn cũng thật sự có quyền lên tiếng. - Tôi cảm thấy chờ bọn họ quét dọn xong, tôi vào thăm dò sẽ biết ngay.
Hạ Thiên thuận miệng nói. - Điều này...Hạ Thiên, có nên báo cảnh sát không? Nếu báo cảnh sát thì chúng ta không cần phải thu dọn, vì như vậy là phá hoại hiện trường.
Địch Viện lúc này không khỏi hỏi, cuối cùng nàng ngượng ngùng bổ sung một câu: - Tôi thấy các bộ phim đều nói như vậy. - Báo cảnh sát làm gì? Tìm ra kẻ hạ độc, sau đó bắt hắn uống hết thuốc là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói: - Cứ để bọn họ tiếp tục quét dọn, không nên động vào thức ăn và những thứ khác, tôi có thể tìm ra thuốc trừ sâu đến từ nơi nào. - Viện Viện, dù chúng ta báo cảnh sát thì cũng phải rất lâu mới đến, bây giờ là buổi tối, nói không chừng ngày mai bọn họ mới đến. Anh thấy không cần báo cảnh sát, cứ để Hạ Thiên giải quyết là được.
Đái Kim khẽ nói với Địch Viện.
Liễu Mộng lại kéo tay Hạ Thiên: - Tiểu bại hoại, tôi thấy lúc này bọn họ khó thể nào dọn sạch được, hay chúng ta đến sòng bạc chơi trước, tối về rồi tính. - Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có vấn đề, dù điều tra ai hạ độc hay đến sòng bạc cũng không có hứng thú quá lớn, Liễu Mộng muốn đến sòng bạc thì hắn sẽ đưa đi.
Khi thấy Hạ Thiên đồng ý, Liễu Mộng kéo tay Hạ Thiên, tay kia kéo tay Địch Viện: - Viện Viện, chúng ta đi thôi.
Lúc này Địch Viện thiếu chút nữa bị hạ độc chết, thật ra nàng cũng không còn hứng thú đi đến sòng bạc, nhưng bây giờ bị Liễu Mộng lôi kéo, nàng cũng đành phải dẫn đường cho Liễu Mộng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Mộng Mộng này đúng là, dù chuyện gì phát sinh cũng không quan tâm, chẳng lẽ vì ngực lớn nên tim nhỏ?
Địch Viện đi, Đái Kim cũng chỉ có thể đi theo, vì vậy mà sự kiện trúng độc thuốc trừ sâu vẫn không thể nào cản được kế hoạch đầu tiên của Đái Kim và Địch Viện.
Mười phút sau đám người đi đến một sòng bạc được thiết lập trong một tòa nhà dưới lòng đất, vì Đái Kim và Địch Viện hầu như là khách quen, vì vậy bọn họ thuận lợi vào trong, sau đó bốn người trừ Hạ Thiên bắt đầu chơi đùa. - Huynh đệ, cậu chướng mắt với sòng bạc này sao?
Khi thấy Hạ Thiên có chút nhàm chán thì Đái Kim không nhịn được phải hỏi.
Đái Kim cũng không chơi, vì sự kiện vừa rồi mà hắn không có tâm tình gì vui vẻ. - Đánh là thắng, chơi làm gì cho mất vui.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Đái Kim ngây người, có kẻ không thích tiền sao? Nếu hắn đánh đâu thắng đó, sợ rằng cả ngày chỉ ngồi chiếu bạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện - Huynh đệ, tôi muốn chơi hai ván, cậu muốn chơi cùng không?
Đái Kim chờ một lúc, khi thấy đám người đánh bạc đỏ mặt tía tai, vì vậy mà cũng dần bị chọc nghiện. - Anh chơi đi, tôi nhìn là được.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú gì.
Đái Kim cũng không nói gì, hắn nhanh chóng an vị trên chiếu bạc.
Một chiếu bạc khác, Liễu Mộng đang đánh rất vui, đáng tiếc là nàng thật sự không may, Hạ Thiên đánh toàn thắng, nàng thì mười cuộc thua chín, vì thế mà một lúc sau đã thua sạch.
Tất nhiên Liễu Mộng cũng không thua bao nhiêu tiền, nơi này chỉ dùng tiền mặt, trên người nàng cũng không có nhiều, chỉ vài ngàn đồng mà thôi. - Tiểu bại hoại, mau đến đây.
Khi thua hết tiền thì Liễu Mộng chợt nhớ đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi đến, Liễu Mộng chợt lục lọi người hắn, nàng không phải chiếm tiện nghi, chẳng qua muốn lấy tiền mặt trên người hắn.
Sau khi cướp bóc tiên của Hạ Thiên thì Liễu Mộng tiếp tục vùi đầu vào chiếu bạc, đáng tiếc là tiền trên người hắn không nhiều, chỉ là mười ngàn, mà vận may của Liễu Mộng vẫn chưa đến, vẫn đánh mười thua chín, càng rơi vào tình thế khó khăn. Kết quả là không bao lâu sau nàng đã thua sạch. - Tiểu bại hoại, hết tiền rồi, làm sao bây giờ?
Liễu Mộng bĩu môi: - Chị chơi chưa đủ. - Chị Mộng, thật ra chơi bài cũng không có gì hay, không bằng chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi.
Hạ Thiên cũng không phải chẳng tiếc tiền, nhưng hắn thật sự không thích trò này. - Không cần, chị còn phải chơi, chơi đủ mới thôi.
Liễu Mộng bắt đầu làm nũng.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, đang định đi lấy chút tiền thì bên cạnh vang lên một âm thanh: - Tiểu thư, muốn vay không? Chỗ tôi có cung cấp vay ngắn hạn, không cần đảm bảo, chỉ cần ghi giấy nợ, lập tức có tiền mặt. - Được, trước tiên cho mượn một triệu.
Liễu Mộng đồng ý ngay.
Tên cho vay chính là một người đàn ông đầu trọc bốn mươi tuổi, bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, khi thấy Liễu Mộng há miệng đòi vay một triệu thì chợt sững sờ, sau đó nhếch miệng cười: - Tiểu thư, lần đầu cho vay thì nhiều nhất chỉ một trăm ngàn. - Vậy cho vay một trăm ngàn.
Liễu Mộng cảm thấy không có vấn đề. - Được rồi, tiểu thư, vậy xin ghi giấy nợ.
Tên đàn ông đầu trọc lấy ra một quyển vở, sau đó rút bút chỉ vào mẫu đơn thiếu nợ có sẵn rồi nói với Liễu Mộng. - Tôi mượn có một trăm ngàn, sao lại thiếu nợ một trăm năm chục ngàn?
Liễu Mộng nhìn mẫu đơn mà mất hứng. - Tiểu thư, đó là lợi tức, chỉ cần trả vào tối ngày mai là được.
Tên đàn ông đầu trọc dùng giọng bình tĩnh nói. - Chị Mộng Mộng, chị Mộng Mộng, chị đừng vay, bọn họ cho vay nặng lãi đấy.
Địch Viện lúc này chạy đến khuyên nhủ. - Không sao, dù có vay nặng lãi cũng không có vấn đề.
Liễu Mộng không quan tâm, lúc này nàng chỉ muốn chơi mà thôi. - Chị Mộng Mộng, chị nghĩ quá đơn giản rồi.
Địch Viện kéo tay Liễu Mộng, nàng khẽ nói: - Đây là sòng bạc của hắn, bọn họ cho vay nặng lãi với lãi suất rất cao, vài ngày trước có người trong thôn mượn tiền của bọn họ đánh bạc, cuối cùng mất sạch vài trăm ngàn tiền giải tỏa, vì vậy mà vợ tự sát. - Huynh đệ, những gì Viện Viện nói là sự thật, đừng vay thì hay hơn, tuy tôi biết cậu không sợ, nhưng không cần dính vào phiền toái không cần thiết.
Đái Kim lúc này cũng rời khỏi chiếu bạc mà đi đến tụ họp: - Tôi còn chút tiền mặt, nếu không thì mọi người cứ sử dụng, nếu không đủ chơi, mai tôi đến thị trấn rút tiền. - Chút tiền như vậy cũng không đủ chơi.
Liễu Mộng cũng không quá cam tâm tình nguyện: - Tôi cũng không sợ vay nặng lãi, nếu hắn đến gây phiền tôi sẽ cho ăn đòn. - Tiểu thư, cuối cùng có mượn không? Không mượn thì thôi, vì tôi cũng rất bận.
Tên đàn ông đầu trọc thúc giục. - Chị Mộng, chị thật sự muốn chơi sao?
Hạ Thiên bất đắc dĩ hỏi. - Này, người ta chơi chưa hết hứng.
Hạ Thiên không còn biện pháp nào khác nhìn về phía Đái Kim: - Trước tiên anh đem tiền đưa cho tôi, tôi đánh thắng chút tiền cho chị Mộng chơi. - Huynh đệ, cậu tự thân xuất mã sao? Hay quá.
Đái Kim chợt hưng phấn, hắn rút hết tiền mặt đưa cho Hạ Thiên. - Chị Mộng, chị chờ chút, tôi đi thắng chút tiền cho chị chơi.
Hạ Thiên tiếp nhận tiền, sau đó lên tiếng với Liễu Mộng rồi đi về chiếu bạc. - Được.
Liễu Mộng chợt vui vẻ, nàng liếc mắt nhìn tên đàn ông đầu trọc: - Này, tôi không mượn tiền của ông, tôi ghét nhất là cho vay nặng lãi.
Địch Viện không biết nói gì hơn, vừa rồi Liễu Mộng còn định mượn tiền, bây giờ nói rất ghét cho vay nặng lãi, đúng là thay mặt quá nhanh.
Tên đàn ông đầu trọc thấy bị hớ thì có chút khó coi.
Vài phút sau, khi hắn phát hiện Hạ Thiên liên tục thắng vài trăm ngàn thì vẻ mặt càng thêm khó coi. Nhưng vài phút sau vẻ mặt hắn lại dễ nhìn hơn, vì hắn phát hiện tiền mà Hạ Thiên thắng lại bị Liễu Mộng thua.
Nửa giờ sau tình huống trong sòng bạc có chút quỷ dị, trong sòng bạc chỉ có hai chiếu bạc, một là Hạ Thiên, một là Liễu Mộng, là hai nhân vật chính. Hạ Thiên liên tục thắng, Liễu Mộng liên tục thua, khi Liễu Mộng thua thì lại tìm Hạ Thiên lấy tiền, sau đó tiếp tục thua. Cứ như vậy mà thắng thua cứ cân đối, vì vậy mà sòng bạc cũng không ngại Hạ Thiên thắng, vì cuối cùng Liễu Mộng cũng thua.
Nhưng sau khi tình huống quỷ dị xảy ra, nhiều người phát hiện Hạ Thiên thắng thì bắt đầu đặt cược theo, lúc này sòng bạc thua càng nhiều. - Này, huynh đệ, đã không còn sớm, cậu cũng nên về thôi.
Cuối cùng tên đàn ông đầu trọc đến trước mặt Hạ Thiên, hắn vỗ vai Hạ Thiên rồi chỉ Liễu Mộng cách đó không xa: - Có một ngôi sao lớn làm bạn gái, đừng lãng phí buổi tối. - Ai là huynh đệ với chú em?
Hạ Thiên liếc mắt nhìn tên đầu trọc, sau đó lấy tiền thắng đến đưa cho Liễu Mộng: - Chị Mộng, cho chị, nhanh chóng thua hết đi, rồi chúng ta về.