- Tiểu Kiện, con ngồi dậy làm gì? Nằm xuống, mau nằm xuống … …
Tiêu Đại Minh vội vàng chạy đến.
Vương Tú Phân cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Tiểu Kiện, bác sĩ nói con cần phải nghỉ ngơi, bây giờ tinh thần con không được tốt, ngủ thêm một lát nữa … … - Mẹ, con cảm thấy tinh thần của con lúc này rất tốt.
Tiêu Tiểu Kiện không nhịn được phải cắt ngang với Vương Tú Phân: - Con thấy có hơi đói, con muốn ăn thứ gì đó, à đúng rồi, mẹ, con muốn ăn thịt vịt quay Bắc Kinh. - Sao? Tốt, tốt, bố sẽ mua cho con … …
Tiêu Đại Minh ngây người nhưng vẫn đồng ý, trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ này đã không còn sống được lâu, dù nó muốn gì thì hắn cũng muốn hoàn thành ước nguyện. - Bố, không cần bố tự đi mua, tự con muốn ra ngoài, con không muốn nằm trên giường.
Tiêu Tiểu Kiện nói rồi bước xuống giường, hắn là người hiếu động, thích vận động, bây giờ nằm trên giường bệnh nhiều ngày, tất nhiên đã sớm không chịu đựng được. - Tiểu Kiện, con cẩn thận một chút.
Khi thấy Tiêu Tiểu Kiện đứng lên thì Vương Tú Phân vội vàng nhắc nhở, đồng thời muốn đến dìu, vì trước đó hắn có vấn đề về khớp xương, đi đứng khó khăn. - Mẹ, không cần đỡ, con thật sự không sao.
Tiêu Tiểu Kiện dứt khoát từ chối sự nâng đỡ của Vương Tú Phân, hắn giống như sợ mẹ không tin, vì vậy nhảy vài cái: - Mẹ xem, con bây giờ đã tốt chưa?
Đúng lúc bụng kêu rột rột, Tiêu Tiểu Kiện khổ sở nói: - Nhảy lên cảm thấy rất đói bụng.
Đám người trong phòng bệnh chợt ngây ngốc, có chuyện gì vậy? Trước đó Tiêu Tiểu Kiện còn nằm trên giường không dậy nổi, cả ngày mê man, không có chút tinh thần, cũng ăn không vô. Nhưng bây giờ hắn giống như biến thành một người khác, chưa nói đến vấn đề vui vẻ, còn la hét đói bụng. - Chẳng lẽ hồi quang phản chiếu.
Tiêu Thủy Sinh thầm nói, dù là hồi quang phản chiếu thì cũng không có tinh thần quá tốt như vậy chứ? - Con đi tắm, thay quần áo, con muốn ra ngoài một chút, ở trong này buồn chết người.
Tiêu Tiểu Kiện lúc này còn nói thêm, sau đó tự mình tìm quần áo bước vào nhà tắm. - Chẳng lẽ … Chẳng lẽ hai người vừa rồi là thần tiên?
Hàn Tiếu Tiếu chợt nói ra một câu như vậy. - Cái gì là thần tiên? Tiếu Tiếu em nói gì vậy? Thần tiên ở đâu ra?
Tiêu Thủy Sinh dùng giọng mất vui nói. - Em nào có nói mò.
Hàn Tiếu Tiếu có chút không phục: - Các anh không thấy kỳ quái sao? Vừa rồi có hai người vào phòng, em và chị Tú Phân chợt hôn mê, đến khi thì tiểu Kiện giống như khỏi bệnh, nếu không phải là thần tiên hỗ trợ thì sao có chuyện này?
Hàn Tiếu Tiếu không đợi Tiêu Thủy Sinh phản bác mà lẩm bẩm: - Nhưng cũng không đúng, người đàn ông vừa rồi tuy không thấy rõ ràng nhưng người phụ nữ rất đẹp, đồng thời còn giống như người nước ngoài, chẳng lẽ không phải là thần tiên mà là thiên sứ? - Sao em không nói đến thượng đế luôn đi?
Tiêu Thủy Sinh trừng mắt tức giận nhìn Hàn Tiếu Tiếu: - Còn nói là thiên sứ. - Đúng vậy rất có thể là thượng đế.
Hàn Tiếu Tiếu có chút hưng phấn: - Người đàn ông kia không chừng là thượng đế, mà cô gái xinh đẹp kia có thể là thiên sứ.
Tiêu Thủy Sinh có chút dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của Hàn Tiếu Tiếu thật sự quá mức ly kỳ, ngay cả thượng đế và thiên sứ cũng bị nàng kéo xuống đây. - Thượng đế là của người nước ngoài, ông ta sợ rằng cũng chẳng quan tâm đến chúng ta.
Tiêu Thủy Sinh tức giận nói. - Thượng đế cũng là một tín ngưỡng, có rất nhiều người ở Trung Quốc tin ông ta, sao lại không quan tâm đến chúng ta?
Hàn Tiếu Tiếu không cho là đúng: - Nếu không thì anh nói xem, vì sao tiểu Kiện lại trở nên tốt như vậy?
Tiêu Thủy Sinh thật sự không biết nói gì, mà lúc này Vương Tú Phân lại đến gõ cửa nhà tắm hỏi: - Tiểu Kiện, con tắm xong chưa? - Mẹ, con đã lâu rồi chưa tắm, bây giờ tắm hơi lâu một chút, mẹ đừng vội, con không sao đâu, sẽ không té xỉu ở đây, không tin thì con vừa tắm vừa hát cho mà nghe.
Tiêu Tiểu Kiện nói, sau đó hắn vừa tắm vừa hát, mà giọng ca cũng khá tốt. - … Mười năm sau chúng ta vẫn còn là bạn của nhau, vẫn còn có thể nói vài lời thăm hỏi … …
Tiêu Tiểu Kiện hát rất vui trong nhà tắm và thu hút rất nhiều y tá chạy đến, có một y tá đến kiểm tra, sau đó mới biết Tiêu Tiểu Kiện sắp chết chẳng những không sao, hơn nữa tinh thần bây giờ lại rất tốt, đang vừa tắm vừa hát.
Y tá này kinh ngạc cũng kéo theo nhiều y tá khác vây lại xem, cuối cùng ngay cả bác sĩ chủ trị cho Tiêu Tiểu Kiện cũng bị kinh động.
Bác sĩ chủ trị cho Tiêu Tiểu Kiện họ Khâu, là chuyên gia trị liệu bệnh bạch cầu nổi tiếng bệnh viện đại học Y Bắc Kinh, người này hơn năm mươi, là một bác sĩ rất hiền từ, khi đi vào phòng bệnh thì đúng lúc Tiêu Tiểu Kiện tắm rửa xong và đi ra. Lúc này Tiêu Tiểu Kiện chẳng khác người bình thường, dù có hơi gầy nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác tinh thần sáng láng.
Với kinh nghiệm nhiều năm chữa trị căn bệnh bạch cầu cho nhiều bệnh nhân, bác sĩ Khâu chỉ cần liếc mắt là nhận ra đây là biểu hiện của một người bình thường không bị bệnh bạch cầu, vì vậy dù cảm thấy rất khó tưởng nhưng vẫn đưa ra quyết định: - Làm kiểm tra cho cậu ấy.
… … - Chồng, người vừa rồi được cứu chữa trong bệnh viện là … …
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi một câu. - Vợ, đừng hỏi điều này tôi và bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Hạ Thiên cắt ngang lời Mộc Hàm, đối với hắn thì sự việc đã hoàn toàn giải quyết, hắn cũng không muốn nhắc lại.
Mộc Hàm cũng không tiếp tục hỏi, nàng nũng nịu đề nghị: - Chúng ta đi dùng cơm trưa chứ?
Với những gì Mộc Hàm hiểu thì những thức ăn trên máy bay chắc chắn không thể nào lấp đầy bụng Hạ Thiên, tất nhiên Mộc Hàm cũng không biết Hạ Thiên luôn ngủ trên máy bay, đến bây giờ còn chưa ăn gì. - Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: - Vợ, chúng ta đến chỗ Tiểu Hắc dùng cơm đi. Nguồn truyện: Trà Truyện - À, chồng, cậu nói đến Bạch Ngọc Lâu sao?
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, sau đó mới hiểu ra. - Đúng vậy, tôi cảm thấy chỗ đó khá tốt.
Hạ Thiên gật gật đầu. - À, được, chúng ta đi.
Mộc Hàm cũng đồng ý, sau đó nàng nói một câu: - Chồng, muốn điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi hay không? - Không cần, chúng ta đến dùng cơm, xong việc sẽ tìm hắn.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
Mười phút sau Hạ Thiên và Mộc Hàm đến Bạch Ngọc Lâu.
Hai người Hạ Thiên đi vào thì gặp một đôi nam nữ tay trong tay từ bên trong đi ra, cặp nam nữ không quá lớn tuổi, nhìn qua chỉ là một cặp hai mươi tuổi, người nam ăn mặc có chút lộn xộn nhưng dù là quần áo hay đồng hồ cũng là loại đắt tiền, nhưng mặc trên người hắn thật sự không phù hợp.
Cô gái kia lại ăn mặc rất xinh đẹp và tươi sáng, giống như một nữ sinh trong sáng, gương mặt rất xinh xắn làm cho người ta sinh ra chút cảm giác giống như ngượng ngùng, nhưng vóc dáng của nàng không cao, nhỏ nhắn xinh xinh, bộ ngực khá nhỏ, ít ra cũng hơn sân bay vì có hai núm lồi lên.
Hạ Thiên đối mặt với tên thanh niên kia, sau đó hai bên trừng mắt nhìn nhau. - Con bà nó, sao lại gặp chú em ở đây?
Người lên tiếng đầu tiên là cậu trai kia: - Này em rể, chú không thể đừng đến đây sao? - Gọi là anh rể.
Hạ Thên trừng mắt nhìn tên thanh niên, vẻ mặt rất bất mãn. - Được, anh rể thì anh rể. Này, anh cũng đừng làm như vậy chứ, cướp em gái của tôi, chiếm đoạt chị gái của tôi, bây giờ còn chạy đến thủ đô, anh định để cho Triệu công tử tôi sống thế nào?
Tên thanh niên cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên: - Anh không thể mang chị em gái của tôi đến chỗ khác được sao?
Mộc Hàm không khỏi lắc đầu, hai người này đúng là loạn hết rồi.
Tên thanh niên này chính là tiểu Triệu công tử mà gần đây khá có danh tiếng ở thủ đô, Triệu Hiểu Trác, còn cô gái bên cạnh Triệu Hiểu Trác, Hạ Thiên không biết đó là ai. Mộc Hàm lại biết cô gái này, chính là bạn gái hiện tại của Triệu Hiểu Trác, là Tần Hiểu Lạc, nghe nói mới mười sáu tuổi, học trung học. - Tôi quản cậu làm gì?
Hạ Thiện vẫn tỏ ra không quan tâm: - Tự mình thích làm gì thì làm, không liên quan đến tôi. - Con bà nó, anh đi con đường của mình, cũng phải chừa đường cho người ta với chứ?
Triệu Hiểu Trác vừa tức giận vừa bất bình, nhưng điều này làm Hạ Thiên nhìn đến, Triệu Hiểu Trác lập tức trở nên nôn nóng: - Này, đừng nhìn vào bạn gái tôi, nếu anh muốn cướp, tôi sẽ liều mạng.
Hạ Thiên bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: - Ai muốn cướp với chú? Chú nghĩ anh cũng như chú sao? - Con bà nó, dám chê ta sao? Tiểu Lạc chính là hoa khôi của trường trung học.
Triệu Hiểu Trác trở nên bức bối, Triệu công tử mà bị chê cười sao? - Dù sao cũng kém vợ anh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Triệu Hiểu Trác lập tức bực bội, tên khốn kia cướp tất cả người đẹp ở thủ đô, bây giờ còn khoe khoang sao? - Tôi sẽ nói cho chị biết, anh đã đến thủ đô và không đến tìm.
Một lúc sau Triệu Hiểu Trác dùng giọng bực bội nói. - Nói như vậy tưởng rằng anh sẽ đi tìm chị chú ngay sao? Đúng là không có tương lai.
Triệu Hiểu Trác lại bực tức, một lúc lâu sau hắn mới phì phò nói: - Tôi coi như chưa gặp anh.
Triệu Hiểu Trác nói xong thì kéo tay Tần Hiểu Lạc bước đi, hắn thật sự không còn cách nào khác chịu được sự đả kích của Hạ Thiên, hắn cảm thấy đứng cách xa Hạ Thiên ra là lựa chọn tốt nhất.
Khi thấy Triệu Hiểu Trác bỏ đi thì Hạ Thiên cũng kéo Mộc Hàm vào trong Bạch Ngọc Lâu, tuy hắn đã lâu rồi chưa đến nhưng nhân viên nơi đây vẫn nhận ra, ít nhất bọn họ cũng biết Mộc Hàm, vì vậy mà bọn họ rất khách khí và sợ hãi vì chiêu đãi không được chu toàn. - Chồng, cậu có tin không, sau khi cơm nước xong thì Bạch Tiểu Lỗi sẽ xuất hiện ở đây ngay.
Trong một gian phòng, trong lúc chờ nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Mộc Hàm không nhịn được phải khẽ cười một tiếng. - Vợ, tôi cảm thấy chúng ta còn chưa ăn cơm thì tiểu Hắc sẽ xuất hiện.
Hạ Thiên cười hì hì nói. - Sẽ không nhanh vậy chứ?
Mộc Hàm có chút nghi ngờ, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một người đàn ông khôi ngô đen như dân châu Phi nhưng mặc tây trang trắng đi vào bên trong.