- Không phải, bánh bao lát nữa sẽ cho cậu ăn, đây là thứ chị mang từ trên núi xuống, tự mình đi hái, Tuyết Liên Tử.
Liễu Mộng chợt lấy ra vài quả Tuyết Liên Tử sáng trong suốt long lanh như ảo thuật, sau đó lại đưa về phía miệng Hạ Thiên: - Chị cảm thấy ăn rất ngon, nhưng không có nhiều, vì vậy mới cố ý để lại cho cậu. - Chị Mộng, đây là thứ tốt.
Hạ Thiên cũng không khách khí, tất nhiên đây là những thứ mà từ nhỏ hắn đã từng nếm thử. - Hì hì, tiểu bại hoại, có phải chị rất tốt với cậu không?
Liễu Mộng nũng nịu hỏi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu: - Chị Mộng, chị tốt với tôi, mà tôi cũng tốt với chị. - Tiểu bại hoại, hôm nay cậu thật ngoan.
Liễu Mộng rất hài lòng với đáp án của Hạ Thiên, lúc này bộ váy cũng rơi xuống: - Chị cho cậu ăn bánh bao … …
Hạ Thiên lập tức gặm ngay bánh bao lớn, Liễu Mộng duyên dáng kêu một tiếng, gương mặt đỏ hồng. - Đúng rồi, tiểu bại hoại, còn có chuyện muốn nhờ cậu, chị Nguyệt nói có lẽ chủ nhân thật sự Thanh Phong sơn đã xuất hiện, hôm nay tôi thấy một người đàn ông mặc áo bào xám, nếu cậu gặp phải người kia thì cẩn thận một chút… Ư … …
Liễu Mộng nói rồi không nhịn được phải rên lên một tiếng. - Tiểu bại hoại, đừng tham ăn, cậu dừng lại nghe chị nói một lời không được sao? Chị Nguyệt nói rất quan trọng … …
Sau đó Liễu Mộng còn nói thêm. - Chị Mộng, tôi đã nghe rõ rồi, trước tiên để ăn no cái đã.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nói một câu, sau đó lại gặm bánh bao. - Tiểu quỷ tham ăn.
Liễu Mộng lầm bầm một câu, sau đó nàng ôm lấy đầu Hạ Thiên.
… …
Chín giờ sáng hôm sau Hạ Thiên đã ngồi lên chuyến bay đến thủ đô, một đêm không ngủ nên lúc này hắn đang ngủ trên máy bay, khi tỉnh lại thì máy bay đã đáp xuống thủ đô.
Hạ Thiên vừa đi ra bên ngoài đã thấy một người đẹp tóc vàng quen thuộc, mà người đẹp tóc vàng này cũng thấy hắn, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười hân hoan. - Chồng.
Người đẹp tóc vàng tất nhiên là Mộc Hàm, nàng nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên. Mãi đến sáng hôm nay nàng mới biết Hạ Thiên đến thủ đô, nhưng đối với nàng thì hắn đến đây làm gì không quan trọng, quan trọng là hắn có đến.
Lần trước đó Hạ Thiên đến thủ đô và hoàn toàn không biết gì, khi đó hắn chỉ quen biết Mộc Hàm, mà lúc đó Mộc Hàm cũng vì bị đuổi giết mà phải chạy trốn. Nhưng lúc này tình huống đã khác, hắn chẳng những quen thuộc thủ đô, bây giờ Mộc Hàm cũng có thể đến đón hắn. - Vợ, đưa tôi đến bệnh viện Đại học y dược Bắc Kinh.
Hạ Thiên khẽ ôm lấy Mộc Hàm sau đó hắn mở miệng nói. - Ừ !
Mộc Hàm khẽ gật đầu, nàng kéo tay Hạ Thiên đi về chiếc Audi Q7 cách đó không xa. Sau khi lên xe nàng khẽ hỏi: - Chồng, sao cậu không vui vậy?
Với hiểu biết của Mộc Hàm về Hạ Thiên, nàng chỉ cần liếc mắt là thấy hắn không vui, vì vậy mới hỏi. - Vì tôi sẽ đến gặp vài người mất vui.
Hạ Thiên trả lời, sau đó cũng thay đổi chủ đề: - Vợ, chị không cần lo lắng, gặp chị tôi đã vui lên rất nhiều rồi. - Chồng, cậu vui thì tôi cũng vui.
Mộc Hàm cười quyến rũ, sau đó nàng khởi động xe và chạy ra khỏi sân bay: - Mị Nhi cũng biết cậu đã đến, nhưng cô ấy nói hôm nay không rãnh, có lẽ vài ngày nữa mới gặp mặt được. Yêu Yêu còn chưa biết cậu đến, lát nữa sau khi bận rộn xong thì tôi sẽ đưa cậu đến gặp cô ấy, ở bên phía cô ấy sẽ thoải mái hơn. - À, lần này tôi sẽ ở thủ đô một thời gian mới đi.
Hạ Thiên trả lời, hắn đã đến thủ đô thì tất nhiên sẽ không lập tức bỏ đi, trừ khi Giang Hải bên kia có sự việc gì đó phát sinh và nhất định yêu cầu hắn phải đi giải quyết, nếu không thì hắn ở đây còn vài cô vợ không nghe lời, hắn cần làm cho các nàng nghe lời hơn.
Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì càng vui vẻ, nàng biết lúc này mình và hắn có được một khoảng thời gian bên nhau.
Có người vui thì có người lo.
Phòng bệnh của bệnh viện đại học Bắc Kinh, Tiêu Đại Minh có vẻ rất sầu khổ, bệnh tình của con ngày càng nặng, bây giờ đã không còn chút hy vọng nào. - Đại Minh, ông có thể điện thoại cho vị Kiều tiên sinh kia được không? Hỏi thăm một chút xem tiểu Thiên đang ở đâu?
Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt sầu khổ, bà chính là vợ của Tiêu Đại Minh, là Vương Tú Phân. - Tôi đã thử rồi, người ta căn bản không thèm nhận điện thoại.
Tiêu Đại Minh lắc đầu, giọng điệu rất trầm thấp: - Vô dụng mà thôi, năm xưa chúng ta từ bỏ nó, bây giờ nó sẽ không đến hỗ trợ. - Anh Đại Minh, anh nói xem người họ Kiều kia rốt cuộc là ai? Để tôi đi tìm anh ta, tôi không tin trên đời này có người không muốn cứu em trai của mình.
Trong phòng bệnh cũng có một người đàn ông, cũng khoảng hơn bốn mươi, bộ dạng có vẻ rất bực bội. - Đúng vậy, rõ ràng không còn lương tâm.
Cũng có một thiếu phụ hơn ba mươi, nàng đứng đó phụ họa.
Người đàn ông tên là Tiêu Thủy Sinh, nếu đi xem lại bốn đời thì sẽ là anh em của Tiêu Đại Minh, mà thiếu phụ kia là vợ của Tiêu Thủy Sinh, là Hàn Tiếu Tiếu, bộ dạng rất giống với tên, rất tiếu (đáng cười).
Nếu so sánh với người thường thì Tiêu Thủy Sinh đã có cuộc sống rất tốt, cũng cắm rễ ở thủ đô, có nhà có xe. Năm xưa Tiêu Thủy Sinh xem thường Tiêu Đại Minh vì quá nghèo, nhưng bây giờ Tiêu Đại Minh kinh doanh có tiền ở duyên hải, vì vậy biểu hiện của Tiêu Thủy Sinh cũng khác trước.
Lần này Tiêu Tiểu Kiện sinh bệnh, Tiêu Thủy Sinh chủ động điện thoại cho Tiêu Đại Minh nói điều kiện ở thủ đô rất tốt, phù hợp trị bệnh bạch cầu. Sau khi Tiêu Đại Minh đưa Tiêu Tiểu Kiện đến đây thì Tiêu Thủy Sinh đã sắp xếp chỗ ở và hẹn trước chuyên gia, có thể nói là quan tâm rất tốt. Dù Tiêu Đại Minh cũng không thích bợ đỡ, nhưng vẫn cảm kích trước hành động của Tiêu Thủy sinh. - Thủy Sinh, tính làm gì, trước kia chúng tôi không đúng, đứa bé kia tức giận cũng là bình thường.
Tiêu Đại Minh lắc đầu: - Có lẽ đây là báo ứng. - Anh Đại Minh, không nên nói như vậy, dù các anh có sai thì không cũng phải lỗi của tiểu Kiện, tiểu tử kia còn sống, dù nó không nhận các anh chị nhưng cũng nên cứu em trai của mình chứ?
Thủy Sinh cũng rất bất bình: - Dù để một người không quen biết quyên chút tủy còn hay hơn.
Đúng lúc này một y tá đi đến. - Người nhà bệnh nhân, làm phiền đến văn phòng bác sĩ.
Y tá mở miệng nói rồi đi ra ngoài ngay. - Tôi đi xem có chuyện gì.
Tiêu Đại Minh có chút bất an nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài. - Anh Đại Minh, tôi đi theo anh.
Tiêu Thủy Sinh cũng nhanh chóng đứng lên đi theo.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người phụ nữ và một tên thiếu niên nằm trên giường bệnh. - Chị Tú Phân, chị cũng đừng quá lo lắng, trời sẽ không tuyệt tình, tiểu Kiện sẽ không việc gì.
Hàn Tiếu Tiếu an ủi Vương Tú Phân một câu. - Đều là lỗi của tôi … …
Vương Tú Phân thì thào nói, trên mặt tràn đầy thương tâm và hối hận.
Đúng lúc này một nam một nữ đi vào phòng bệnh, nam nhìn rất bình thường, nữ là một người đẹp trưởng thành gợi cảm mà lại là người lai, điều này làm người ta thật sự kinh ngạc. - Các người là … …
Hàn Tiếu Tiếu vừa nói được vài câu thì đột nhiên hôn mê, Vương Tú Phân vừa ngẩng đầu cũng lập tức hôn mê. - Anh … …
Tiêu Tiểu Kiện rất suy yếu, hắn muốn nói gì đó nhưng người đàn ông vừa tiến vào đã đâm một châm, sau đó hắn rơi vào hôn mê. - Chồng, đây là … …
Người phụ nữ tóc vàng có chút kinh ngạc, nàng tất nhiên là Mộc Hàm, người đàn ông đi đến với nàng chính là Hạ Thiên mới xuống máy bay. - Vợ, giúp tôi canh cổng, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
Hạ Thiên không giải thích gì thêm, hắn chỉ phân phó một câu. - Được.
Mộc Hàm có chút mê hoặc nhưng vẫn đứng ở cửa không cho ai vào.
Hạ Thiên thì cầm lấy ngân châm, hắn bắt đầu găm kim lên người Tiêu Tiểu Kiện, hắn đã có quyết định, chữa tốt cho Tiêu Tiểu Kiện, sau đó coi như chưa có việc gì phát sinh, sau này hắn vẫn là Hạ Thiên, sẽ không có liên hệ gì với Tiêu gia.
… …
Khi Tiêu Đại Minh đi ra khỏi phòng bác sĩ thì thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, may mà Tiêu Thủy Sinh nhanh tay đỡ được.
Tiêu Thủy Sinh cũng thở dài, hắn biết vì sao Tiêu Đại Minh có phản ứng như vậy, vừa rồi bác sĩ trưởng đã nói rất nhiều, kể cả việc dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp, thật ra đó là những thứ mà Tiêu Đại Minh và Tiêu Thủy Sinh nghe không hiểu. Khốn nổi kết luận cuối cùng của bác sĩ thì bọn họ lại hiểu, đó chính là tình hình của Tiêu Tiểu Kiện đang chuyển biến xấu, dù bây giờ có được cấy ghép thì cũng đã muộn.
Nói cách khác thì Tiêu Tiểu Kiện đã hết thuốc chữa, loại đả kích này sao Tiêu Đại Minh có thể chịu được? - Anh Đại Minh, đừng quá thương tâm, chuyện đến bây giờ là ý trời, thôi thì nghe theo ý trời.
Tiêu Thủy Sinh có chút bất đắc dĩ, đến bây giờ hắn thật sự có chút đồng tình với Tiêu Đại Minh, dù Tiêu Đại Minh phát tài thì có hai đứa con nhưng cũng như không, xem ra phát tài cũng chưa hẳn là tốt.
Tiêu Đại Minh đần độn đi vào phòng bệnh, trong lòng lo lắng phải nói với vợ thế nào, nhưng một giây sau hắn đã sợ hãi: - Tú Phân, em là sao vậy? Tỉnh lại đi. - Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu.
Thủy Sinh cũng hô lên có chút kinh hoảng: - Bác sĩ, mau đến đây, có nguời hôn mê. - Sao Vậy? Sao vậy?
Một y tá chạy vào. - Ủa… Tôi làm sao vậy?
Hàn Tiếu Tiếu lúc này cũng mở to mắt: - Chuyện gì xảy ra? Tôi giống như đang ngủ? Ủa, vừa rồi có người đi vào thì phải… … - Tôi cũng giống như đang ngủ… …
Vương Tú Phân lúc này cũng mở to mắt nói. - Không có gì sao? Chú ý nghỉ ngơi.
Y tá thấy hai người đã tỉnh thì đi ngay. - Sao hai người lại ngủ trùng hợp như vậy?
Tiêu Thủy Sinh có chút buồn bực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện - Có chút kỳ quái, tôi nhớ lúc nãy có hai người đi vào, một người phụ nữ rất đẹp… …
Hàn Tiếu Tiếu cố gắng nhớ lại. - Cha, mẹ!
Một âm thanh suy yếu truyền vào trong tai mọi người, bốn người xoay lại nhìn, sau đó phát hiện Tiêu Tiểu Kiện ngồi thẳng người lên.