Nó quăng luôn giỏ trứng cho con Hằng rồi chạy biến đi. Nó vừa vào đến cửa phòng là cũng vừa lúc anh đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh nhưng choáng váng ngã đập đầu vô tường. Nó lao đến đỡ anh ngồi lại xuống giường rồi săm soi trán anh:
Đỏ luôn rồi nè, anh có đau lắm không?
An, anh chóng mặt quá.
Anh nằm xuống chút đi, nhắm mắt lại nào.
Em ngồi đây với anh một chút được không?
Em không đi đâu hết, anh thấy sao rồi?
Anh không sao đâu, em đừng lo nha.
Anh đi kiểu gì mà để té vậy hả? Giờ sưng to luôn rồi nè.
Tại anh không cẩn thận, em đừng giận anh nữa có được không?
Anh có cần em đi gọi bạn gái xinh đẹp tới chăm sóc cho anh không?
An, anh thật sự chỉ cõng cô ta ra chỗ có người vì cô ấy bị té không đứng lên được ngay chỗ tối vắng người, anh nói thật mà.
Chỉ giúp người mà sao ôm nhau chặt vậy?
Lúc đó tại anh bị mất đà nên chỉ phản xạ vịn vào cô ấy để lấy thăng bằng thôi mà.
Nói không có gì mà cô ta lao tới ôm tay anh như đúng rồi đó.
Cái này thì anh không biết, bất ngờ quá nên anh cũng đâu có cản được.
Em không cần biết, em ghen. Cô ta xinh đẹp như vậy, ai chả mê.
Thiên An, anh xin lỗi vì đã làm em ghen, em bực mình. Nhưng anh không có mê, anh chỉ yêu mỗi em bé của anh thôi.
Thật không?
Thật, đừng giận, đừng bỏ mặc anh nữa nhé.
Ừ, tha cho anh. Để em tìm dầu xoa trán anh, sưng to quá nè.
Trong túi của anh có hộp cau Tiger vàng đó.
Và nó phát hiện ra hộp cau Tiger vàng mà nó rất thích khi nó bị bong gân là của anh chứ không phải của anh Tuấn, nó phát hiện ra anh đã không còn ghét nó từ đợt đó mà cứ cố lạnh lùng. Nó xoa cau quanh vết bầm, hôn lên môi người yêu mặt lạnh có trái tim ấm áp của nó.
Phía hồ bơi suối nước nóng có cái đuôi luôn đu bám vai, lưng của Tuấn công tử làm anh bực mình đẩy mạnh nó ra vì vướng víu không bơi được. Đẩy được kẻ phiền phức ra quá thoải mái nên bơi nhanh về cuối hồ nhưng cảm thấy có gì đó sai sai nên đột ngột dừng lại tìm kiếm nhìn quanh. Rõ ràng anh đẩy nó ra ngay đó mà tự dưng mất tiêu. Anh lặn xuống rồi chết sững nhìn nó nằm dưới đáy. Tuấn vội vàng nâng nó lên rồi vác luôn lên ghế trên bờ hồ. Nó ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm nhem. Anh vỗ vỗ lưng nó, lau khô mặt mũi cho nó.
Đứng dưới hồ cũng không nên thân nữa mà xuống làm gì hả?
Tại..... tại.... tự dưng chân của em co rút đau quá không đứng được.
Đau từ lúc nào?
Đau từ lúc em ôm vai anh á, ặc.... ặc....
Đau quá không đứng được nên mới đu người anh hả?
Dạ, ặc.... ặc....
Vậy sao không nói? Để tui bóp cổ cho em chết luôn nhé.
Em xin lỗi. Ặc... ặc....
Tuấn dừng la mắng nó vì anh phát hiện nó ho liên tục, mặt tái, giọng nói yếu. Anh biết nó đã bị sặc nước vào phổi, anh nhanh chóng cõng nó chạy ra phòng y tế của resort. Đặt nó xuống giường tường thuật với nhân viên y tế về việc nó bị sặc nước vào phổi, nó cứ níu níu tay anh:
Anh Tuấn ơi, em đâu có sao, ặc.... ặc....
Nằm im đi, em biết gì mà sao với trăng hả?
Em không sao thiệt mà, ặc.... ặc....
Có nằm im không? Anh đánh bây giờ.
Kinh nghiệm có thừa nên nhân viên y tế nhanh chóng xử lý gọn gàng rồi bảo với Tuấn đang đứng nhăn nhó lo lắng:
Thằng bé không sao đâu, xử lý xong rồi. Em hỏi thằng bé nếu thấy khoẻ thì cứ về, không sao nhé.
Dạ, em cảm ơn chị nhiều ạ.
À, sao em biết thằng bé bị sặc nước vào phổi hay vậy?
Dạ, em là sinh viên khoa y năm cuối mà chị.
Tuấn vào đỡ nó dậy hỏi nhỏ:
Em thấy thế nào? Có mệt lắm không?
Dạ không ạ, lúc nãy hơi đau ở ngực dưới này, giờ hết rồi.
Đi, anh cõng em về để mọi người đợi lâu lo lắng.
Anh ơi, lúc nãy em cũng đâu có sao đâu mà anh đưa em ra đây chi vậy?
Không sao cái gì mà không sao? Lúc nãy em bị đuối nước trên cạn đó, không xử lý kịp thời là sẽ ngưng hô hấp và chết đó.
Eo ơi, có đuối nước trên cạn nữa hả?
Rồi sau đó trên chuyến xe về lại Sài Gòn người ta thấy có 1 đôi bình thường người to hay la mắng xua đuổi người nhỏ nay lại quấn quýt quan tâm chăm sóc lạ thường, và 1 đôi mới hôm qua người lùn giận giữ với người cao mà nay ríu rít nịnh nọt lạ kì.