Tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng lúc ban ngày đã có phần làm cho con người cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn.
Khí sắc của Công Thúc Liêu so với trước đó thì tốt hơn rất nhiều. Có thể ngồi dậy xem sách, có đôi khi còn có thể dạy Lưu Tần lấy trúc làm nhạc. Lò sưởi trong phòng không còn phải dùng nữa, mà là dùng một cái đệm che lại. Mặt trên bày một thư án, đặt trên đó rất nhiều quyển thư tịch.
- Quân hầu, mời ngồi đi!
Bên người Công Thúc Liêu còn một lò lửa nhỏ, nhưng không phải để sưởi
ấm, mà là để đun nước. Nước đang sôi, nắp ấm nhẹ nhàng rung động, hơi
nước phun ra theo những lỗ nhỏ trên nắp ấm cũng làm cho gian phòng tăng
thêm một chút hơi ấm. Công Thúc Liêu không uống rượu mà đang uống trà.
Chính là trà Mông Đính được lấy từ trên núi cao ở Thục quận đã trải qua
một ít xử lý, và một bộ trà cụ có vài phần giống với hậu thế. Người bình thường sẽ không thích cái đồ vật này, nhưng đối với Công Thúc Liêu mà
nói, uống trà, tốt hơn uống rượu nhiều.
Lúc Lưu Khám đi tới, Công Thúc Liêu đang nấu một ấm trà ngon, có vẻ như
đang thưởng thức, trên thư án có một quyển thẻ tre đang mở ra…
Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi đối diện với Công Thúc Liêu, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.
Công Thúc Liêu xem xong đoạn văn tự cuối cùng, đem thẻ tre cất kỹ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Khám cười ha hả:
- Như thế nào, Quân hầu hôm nay đến đây, chẳng lẽ liền muốn cùng lão phu ngồi như vậy? Ha ha, ta biết nghi vấn trong lòng ngươi… Đúng vậy, là
một tay ta an bài!
Mặc dù đoán được có quan hệ với Công Thúc Liêu, nhưng khi nghe chính
miệng y thừa nhận, Lưu Khám vẫn không khỏi kinh ngạc trong lòng, phát ra một tiếng thở nhẹ.
- Tiên sinh, ngài làm sao mà làm được?
- Trong đó có chút cơ xảo, ngươi không cần biết rõ… Chuyện này đã trù tính suốt ba mươi năm, chỉ là cải biến một vài chi tiết.
- Ba mươi năm?
Công Thúc Liêu cười ha ha:
- Ba mươi năm trước, tiên đế định dùng hắc long hàng thế, để bức bách họ Lữ nhượng bộ. Vốn là chuẩn bị làm việc ở hẻm núi Long Môn, nhưng bởi vì lúc đó chiến sự rất nhiều, ba ngày một trận chiến, quân sĩ qua lại
trong ngày như nước chảy.
Thế cho nên khó có thể tìm kiếm được cơ hội thích hợp! Lại thêm Lao Ái
cùng thái hậu bức bách, tiến đế cuối cùng đành phải đổi thành Vị Thủy,
sớm phát động. Chỉ là năm đó, những người tham dự việc này được giữ lại. Việc này là ta một tay bày ra, liền người thân tín nhất với tiên đế
cũng không biết được… Về sau tiên đế ngồi vững giang sơn, chuyện này
cũng theo đó mà buông xuống… Ta biết thời gian của mình còn không nhiều
lắm, mà thời cơ hiện nay cũng chính là tốt nhất.
Lưu Khám không khỏi thở dài một hơi. Thì ra là ba mươi năm trước đây đã bắt đầu bày ra…
Nếu như đây là quyết định hiện nay của Công Thúc Liêu, vậy hắn thật là
phải gánh vác cái thế lực này trong tay của Công Thúc Liêu rồi.
- Tiên sinh, chuyện này… sao ông không nói với ta?
Công Thúc Liêu nói:
- Sấm vĩ thuật này, không có nhiều người biết đến. Nếu như Quân hầu biết được việc này, chắc hẳn là hôm nay những người kia đến hỏi, Quân hầu sẽ không khỏi để lộ ra sơ hở. Đến lúc đó, ngược lại hiệu quả lại không
tốt. Mà bây giờ, Quân hầu không biết được việc này, cũng đúng lúc lập
uy. Cái gọi là thiên mệnh sở quy, chỉ là một lý do, nhưng là muốn để lý
do này làm cho người không nghi ngờ, làm cho người ta tiếp nhận, nhất
định là phải xuất kỳ bất ý. Quân hầu, thử nghĩ nếu ngài biết được chuyện này, khi đối mặt với người khác, còn có thể có thần sắc tự nhiên, mờ
mịt mà không biết làm sao sao?
Đây tựa hồ pha tạp một chút yếu tố tâm lý học.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, nếu như hắn đã biết chuyện này, chỉ sợ hiệu quả hôm nay, sẽ không cường liệt như vậy nha…
- Thế nhưng mà, nay Hạng Tịch ở thế thắng, khí diễm đang rực.
Hiện tại làm ra thanh thế lớn như vậy, sẽ có chút không quá phù hợp hay sao?
Công Thúc Liêu nghe vậy, cười to hai tiếng:
- Nguyên nhân chính là do y đại thắng, mới phải dùng cái gọi là sấm vĩ
thuật này. Quân hầu thử nghĩ, cho dù Hạng Tịch biết rõ việc này có liên
quan đến ngươi, y dám xuất binh chinh phạt hay không? Đầu mâu của y chỉ
vào hướng ngươi, liền đại biểu cho người thiên mệnh sở quy, là ngươi
không phải là y. Y cường sát Tống Nghĩa, cướp lấy binh quyền, Sở vương
mất quyền lực… Y sẽ không sợ, y vừa lấy được thực lực vào trong tay,
thoáng cái lại chia năm xẻ bẩy? Hắc hắc, trong các chư hầu, cũng không
phải là không có khoảng cách. Thanh thế của Hạng Tịch đang lớn, chư hầu
lại không cảm thấy kinh hãi. Nghĩ đến lúc này, tất cả mọi người còn đang tính toán, làm thế nào để suy yếu lực lượng của Hạng Tịch.
Nước trà trong chén đã lạnh rồi.
Công Thúc Liêu thay một chén trà nóng, nói tiếp:
- Cho nên nếu ta là Hạng Tịch, giờ phút này chắc chắn đem cái thiên mệnh này đặt lên người mình, tấn công Chương Hàm, dùng lực lượng để thu
hoạch lớn hơn. Ta đã lệnh cho Tần Đông phóng thích các phiên bản giải
thích bất đồng. Chính là muốn làm cho trong chư hầu đều sinh ra tâm tư
hoảng loạn. Đương nhiên, Quân hầu cũng ở trong cái gọi là thiên mệnh sở
quy này.
- Nghe nhìn lẫn lộn?
- Đúng là như thế!
Công Thúc Liêu nói:
- Không như vậy, sao lại để cho người trong thiên hạ ai cũng biết? chỉ
cần người trong thiên hạ biết được, tự nhiên sẽ có phán đoán suy luận.
Chính là giống lời tiên tri “ Nước Sở tuy chỉ còn ba hộ, nhưng làm vong
Tần chính là nước Sở”. Giải thích càng nhiều, người biết càng nhiều, như vậy Quân hầu lại càng dễ dàng từ dó mưu lợi.
Lưu Khám đột nhiên cảm thấy may mắn!
Nếu không phải hắn giao hảo với Thúc Tôn Thông, cuộc đời này của Công
Thúc Liêu cũng sẽ không xuất thế lần nữa. có câu nói “gừng càng già càng cay”, thủ đoạn này của Công Thúc Liêu thật là xuất thần nhập hóa. Trong lúc này có thể dùng đến loại trình độ này, có thể có được mấy người?
- Quân hầu chỉ cần đi Quảng Võ thành tuần thị đi.
Công Thúc Liêu nói khẽ:
- Sấm vĩ thuật này, chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp ta sẽ để cho hắc y vệ
quấy đục cục diện. Đợi đến thời điểm phù hợp, ta sẽ đi bước thứ ba. Hết
thảy đều trong khống chế của ta, Quân hầu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đến cuối cùng nhất, được ngư ông đắc lợi.
Trải qua lần nói chuyện này của Công Thúc Liêu, tâm tình Lưu Khám thoáng cái thoải mái hơn.
Nhà có một người già, như có một bảo vật!
Cổ nhân, thật không hề lừa ta…
Đúng như Công Thúc Liêu dự đoán, nhưng không phải là Hạng Vũ cảm thấy
được, mà là thủ hạ của y, cảm giác được đường giấu giếm sát cơ.
Nhưng sấm vĩ đã ra, hơn nữa là thiên hạ đều biết. Nếu nói đám người Phạm Tăng muốn thay đổi cục diện này, nhất định phải đem sấm vĩ này, giải
thích thật hợp lý. Giải thích thế nào, lời tiên tri này mới có thể biến
thành có lợi cho Hạng Vũ đâu này?
Đám người Phạm Tăng, Trương Nhĩ vắt hết óc suy nghĩ, đem thiên mệnh kéo
đến người Hạng Vũ. Nhưng đang lúc bọn chúng giải thích, các loại giải
thích cũng đồng dạng mọc lên như nấm sau mưa, nhao nhao xuất hiện. Thậm
chí có người còn đem thiên mệnh này quy nạp đến Hàm Dương.
Lưu Khám cũng là một thành viên được phần đông quy vào thiên mệnh.
Chỉ trong thời gian một đêm, cả vùng đất Sơn Đông, liền hiện ra mười cái thiên mệnh sở quy.
Hạng Vũ nổi trận lôi đình, chỉ muốn xuất binh tiêu diệt hết tất cả mọi
người. Trương Nhĩ thống khổ nhất, trong khi thương nghị, ngay cả lời
cũng không dám nói. Phải biết, y cũng là một một thành viên trong cái
sấm vĩ thiên mệnh sở quy kia a. Có lẽ, Hạng Vũ đang nén tâm tư, phải
diệt trừ y.
Tốt nhất là, Hạng Vũ quên mất y. Nhưng mỗi ngày y đều lắc lư trước mặt
Hạng Vũ, có đôi khi, Trương Nhĩ cảm thấy, ánh mắt của Hạng Vũ nhìn y,
đều rất cổ quái.
- Thượng tướng quân, tuyệt đối không được!
Phạm Tăng ngăn cản Hạng Vũ, cười khổ nói:
- Tướng quân, lúc này xuất binh, chỉ sợ chính là đúng tâm tư của người
khác. Chư hầu hiện nay, cũng đều theo đuổi tâm tư của mình. Tướng quân
khẽ động, làm chuyện không tốt liền biến thành cái đích cho mọi người
chỉ trích. Việc cấp bách là tướng quân nhất định phải lấy được thành quả chiến đấu lớn dùng để uy hiếp chư hầu.
Đối với lời nói của Phạm Tăng, Hạng Vũ còn nghe lọt tai. Y do dự một
lát, cảm thấy Phạm Tăng nói cũng không phải là không có đạo lý.
Thành quả chiến đấu lớn hơn, từ đâu mà đến?
Ánh mắt Hạng Vũ lập tức chuyển dời đến Hàm Đan, trên người Chương Hàm. Y phải dùng thời gian ngắn nhất, đánh bại Chương Hàm ở Hàm Đan.
Đồng dạng với việc y thu thập Vương Ly ở Cự Lộc, chỉ cần chiến thắng Chương Hàm…
Cho dù chư hầu có tâm tư gì thì có thể thế nào? Còn không phải là ngoan
ngoãn cúi đầu xưng thần? Dù sao, thực lực y cũng là hạng nhất trong
thiên mệnh.
Toánh Xuyên, Trường xã.
Lưu Bang mặc một chiếc đại bào, vẻ mặt xấu hổ. Ngồi bên cạnh y, có Lư
Quán, Chu Bột, Lưu Phì, Phàn Khoái, còn một bên là hai người mà ngồi đầu chính là Trương Lương.
Bên người Trương Lương là một nam tử vóc người cao lớn tráng kiện, tuổi
chừng trên ba mươi, mày rậm, mắt to, tướng mạo đường đường.
- Quý vô năng, chẳng những mất Huyện Bái, còn liên lụy đến tính mệnh của Ly tiên sinh, chết thảm trong tay Tần cẩu. - Trong mắt Lưu Bang hiện
lên một vòng hơi nước, biểu tình trầm trọng nói.