Xuất hiện một
cảnh tượng quỷ dị, là cái gì? Đại biểu cho cái gì? Có phải là trời cao,
hướng xuống nhân thế mà phát ra kỳ cảnh đó?
Ngay tin tức đầu tiên được truyền tới tai Hạng Vũ ở Cự Lộc.
Phạm Tăng, Trương Nhĩ, Hàn Tín, Trần Anh đều ngồi ngơ ngác trong đại
trướng, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì mới tốt.
- Á phụ, “Ngự long phi thiên, Sàm việt đương quốc” này, là có ý gì?
Hạng Vũ không phải là người không có văn hóa, nhưng vẫn có chút không rõ hàm nghĩa trong đó.
Sắc mặt Phạm Tăng rất khó coi, nắm chặt nắm đấm, thật lâu không nói.
Trần Anh mở miệng giải thích nói:
- Thượng tướng quân, Sàm… là thánh phẩm thời cổ, chí tôn chí quý, người thần đều sùng bái.
Nó chính là tổ của binh khí, là thần khí trong truyền thuyết, chính là
tiền thân của bảo kiếm hiện nay. Bên trong bản kỷ của Hoàng đế có ghi
lại: “Dùng Đồng sàm để bạt núi, dùng thiên văn cổ để viết”. Lại có mấy
quyển sách ghi lại, có một ngày, Lô Chi sơn xuất hiện vàng, Xi Vưu mang
về tạo nên Sàm Khải… Nói cách khác, Hoàng Đế cùng Xi Vưu, đều chế sàm
làm vũ khí, cho nên sàm, cũng chính là kiếm.
- Nói cách khác, lúc này lấy sát phạt mà lập nước. Thượng tướng quân vũ
dũng phi thường, từ khi khởi binh, đánh đâu thắng đó, sát phạt quả
quyết, danh tiếng vũ dũng của Thượng tướng quân, trong thiên hạ ai chẳng biết? Đây rõ ràng là nói, Thượng tướng quân là vương của thiên hạ, này
không phải là việc vui sao?
- Hả?
Hạng Vũ khẽ giật mình, quay đầu nhìn những người khác:
- Là thế này phải không?
Hàn Tín vội vàng nói:
- Trương tiên sinh nói rất đúng, lấy thơ để kiến giải một cách vụng về thì chính là như vậy.
- Ah… ha ha ha ha!
Hạng Vũ nghe xong lời này, nhịn không được cất tiếng cười to, lại không
biết mặt Phạm Tăng âm trầm như nước, Trần Anh cúi đầu trầm tư.
Đợi lúc ra khỏi đại trướng, Phạm Tăng giữ cánh tay của hai người Hàn Tín và Trương Nhĩ.
- Các ngươi… sao có thể xúi giục Thượng tướng quân như vậy? Nay nghiệp
lớn của Thượng tướng quân chưa thành, vẫn là hạ thần của Sở vương, các
ngươi như vậy, chẳng phải là lại để cho… Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi
nhìn không ra, tám chữ này có… hàm nghĩa khác sao? Tuyệt không nên giải
thích như vậy a!
Trần Anh chậm rãi bước tới, khẽ nói:
- “Thư – cố mệnh” ghi lại: một người miện, chấp lưu, dựng ở Đông Đường.
Sàm việt được gọi là “Lưu”. Nhĩ công vì sao xuyên tạc ý nghĩa? Hơn nữa,
mặc dù nói sàm việt là sát khí, còn “Nhĩ nhã” cũng có ghi lại: Lưu, giết đấy!
Huống chi, Ngự long phi thiên chính là chỉ Ngự long là Dược tổ. Ngự long là Lưu Luy, chính là tổ tiên của Bắc Lưu, đó chính là tổ tiên của Lưu
Khám… Đây rõ ràng nói, Lưu Khám ở Bắc Cương kia, làm vương của thiên hạ!
Phạm Tăng từ chối cho ý kiến, chỉ là thở dài.
- Thượng tướng quân nay viện binh Cự Lộc, đang lúc vừa lòng đắc chí.
Nhĩ công lại giải thích như vậy, cũng không tính toán quá kém… đại địch
của Thượng tướng quân hiện nay, chính là Chương Hàm ở Hàm Đan. Nếu lại
nhấc đến Bắc Cương, lại càng không đẹp. Chỉ là Nhĩ công, ngươi không nên cổ động Thượng tướng quân làm vương của thiên hạ, cần biết lúc này thời cơ chưa thành thục. Đến lúc đó, chỉ sợ Thượng tướng quân sẽ càng thêm
kiêu ngạo, ngược lại sẽ lâm vào tình trạng bốn bề thọ địch. Lời nói hôm
nay của ngươi, ra từ miệng ngươi, vào tai chúng ta, chớ truyền bá ra
ngoài.
Trương Nhĩ gật nhẹ đầu! Y làm sao không biết, lời nói hôm nay của mình
chỉ là a dua? Nhưng tình thế bức bách người mạnh a, ai bảo Hạng Vũ hiện
nay thế lớn, y nếu không hạ thấp tư thái, gây chuyện không tốt, liền
ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Trước kia, Trương Nhĩ vẫn không cảm thấy được Lưu Khám có thể trở thành
cái gì. Nhưng bây giờ, y cũng không thể không nhìn thẳng vào Lưu Khám
này, thủ đoạn thật sự không đơn giản a…
Lưu Khám đang muốn xuất hành, đang ở nhà sửa sang lại hành trang. Lưu
Tín đã chiếm lĩnh Nghiễm vũ thành, mở đường thông tới các quận ở Bắc
Địa. Với tư cách là Quảng Võ Quân, hắn nhất định phải đi một chuyến. Dù
sao là đất phong của mình, nói toạc ra, dân chúng Nghiễm vũ thành, chính là con dân của hắn.
Bạc Nữ cũng sửa sang lại ăn mặc, Lưu Nguyên rất hưng phấn ở bên cạnh hỗ
trợ. Bởi vì lần thứ nhất Lưu Khám xuất hành, sẽ mang theo Lưu Nguyên đi. Mà sở dĩ mang theo Lưu Nguyên đi, là vì nha đầu kia, luôn quấy rầy việc học của Lưu Tần. Có đôi khi, trông thấy Lưu Nguyên, Lưu Khám không nhịn được lại nghĩ đến Lữ Trĩ. Cũng giống mẹ nó, là một cái dã nha đầu,
không thích hợp với hình tượng thục nữ.
Lữ Tu đứng sau Lưu Khám, chải tóc cho hắn.
Ngoài cửa lúc đó truyền tới một hồi huyên náo. Tiếp theo là một tì nữ hoảng hốt chạy vào:
- Quân hầu, Tiêu tiên sinh bọn họ có việc quan trọng cầu kiến.
- Hả?
Lưu Khám khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lữ Tu.
Lữ Tu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Tiêu đại ca này cũng thật là, tối hôm qua nửa đêm mới đi, như thế nào sáng sớm như vậy đã lại đến rồi?
- Chắc là đã xảy ra đại sự, ta qua xem một chút!
Lữ Tu đồng ý, nhắc nhở:
- Nhưng chớ trì hoãn quá lâu, đội ngũ xuất hành của chàng đã chuẩn bị thỏa đáng, chậm chễ thời gian cũng không hay.
Cổ nhân đi xa nhà, không phải nói đi là đi.
Bên trong có rất nhiều quyết pháp, nhất định phải lựa chọn một thời gian thích hợp để lên đường. Đó gọi là giờ lành xuất hành, Lữ Tu là người
rất để ý những điều này. Lưu Khám tuy cảm thấy không sao cả, nhưng cũng
không muốn nói quá nhiều, vì vậy gật nhẹ đầu, đứng dậy, tiếp nhận áo
khoách Lữ Tu đưa, cất bước ra khỏi phòng.
Tới đến đại sảnh…
Ha ha! Lưu Khám ngây ngẩn cả người!
- Chư công, các ngươi đây là thế nào?
Ngày hôm nay người tới thế nhưng không ít, không chỉ là Tiêu Hà, còn có
đám người Ngô Thần, Nhạc Thúc tất cả đều ở tại Cù Diễn, ngay cả Quán Anh trước đó phụng mệnh tới Thần Mộc quan, Phùng Kính hiện nay đảm nhiệm
huyện trưởng Cửu Nguyên, còn có mấy người con trai con rể của Lý Do,
thậm chí Tào Tham đang ở xa tận Tịnh Châu cũng đều ở đây. Nguyên một đám nhìn Lưu Khám, lộ ra ánh mắt rất quái dị, mấy người Tiêu Hà càng là dò
xét từ cao xuống thấp.
- Quân hầu, chẳng lẽ ngài không nghe nói sao?
- Nghe nói cái gì?
- Long Môn, Ngự long phi thiên!
Quán Anh nhịn không được mở miệng nói ra:
- Hiện tại cũng truyền ra, nói ở Long Môn xuất hiện trời cao báo động,
“Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc”, ngài không biết?
- Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc?
Lưu Khám thực sự không nghe nói. Ngày hôm qua hắn và đám người Tiêu Hà nói chuyện đến khuya, sau đó liền đi ngủ ngay.
Vừa dậy lại thu thập hành lý, còn chưa kịp đọc qua công văn tới, hơn
nữa, những công văn kia cũng đã được chuyển đến trên xe, Lưu Khám chuẩn
bị để trên đường thì mang ra xem. Nhưng nghe thấy khẩu khí của Quán Anh, tựa hồ bên ngoài có đại sự xảy ra, làm cho Lưu Khám có chút ngây ngẩn.
Tiêu Hà cẩn thận quan sát biểu lộ của Lưu Khám, nhưng chẳng nhìn ra được gì.
Y do dự một chút, nhìn nhìn Ngô Thần, vừa liếc nhìn đám người Tào Tham, lấy hết dũng khí đứng ra nói:
- Quân hầu ngài thật không biết?
Chẳng lẽ, không phải ngài…
Đó là ý nói: không phải ngài an bài sao?
Lưu Khám kỳ quái mở to hai mắt nhìn:
- Tiêu tiên sinh, ngươi đang nói cái gì đó? Cái gì ta thật không biết?
Đêm qua không sai biệt lắm giờ tuất ngươi mới đi, ta sau đó cũng liền
nghỉ ngơi luôn. Ngươi đang nói cái gì a… Còn có, Phùng Đường, lão Tào,
lão Quán, mấy người các ngươi thế nào lại chạy về đây? Còn cùng tụ chung một chỗ tới đây… Các ngươi đến tột cùng là đang nói gì đó? Ta thế nào
một chút cũng không hiểu?
Lần này lời vừa dứt, trên mặt tất cả mọi người, đều lộ vẻ mừng như điên.
Một bên là Tiêu Hà cầm đầu đám người Ngô Thần, Tào Tham, một bên là Quán Anh cầm đầu đám người Nhạc Thúc, Đồ Đồ đồng loạt đồng loạt đứng thành
hàng, hướng Lưu Khám hành lễ bái:
- Chúc mừng Quân hầu, chúc mừng Quân hầu. Đây là thiên mệnh sở quy, Quân hầu là vương của thiên hạ, thật đáng mừng!
- Chậm đã, chậm đã, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hà nói:
- Bên ngoài hiện tại đang truyền ra, mùng một tháng hai, hẻm núi Long
Môn có cá hóa rồng, bay quanh Đại Hà. Thạch Chu trên sông bị đánh nứt
ra, mộ của Vũ vương mở, rơi xuống hai kiện minh khí. Một ghi “Ngự long
phi thiên”, một ghi “ Sàm việt đương quốc”. Đây chính là trời cao muốn
Quân hầu làm vương thiên hạ a!
- Chậm đã, chậm đã, Ngự long phi thiên, Sàm việt đương quốc… Có ý tứ gì?
- Người ngự long, Y Kỳ thị chính là Đế Nghiêu sau này. Có tôn là Lưu,
tên Luy, có năng lực ngự long, được cố Hạ đế Khổng Giáp tứ phong là Ngự
long thị.
Quân hầu, Ngự long thị này, chẳng phải là tổ tiên của Quân hầu sao?
- A?
Lưu Khám không khỏi há hốc mồm, trong đầu có chút choáng váng.
Giả Thiệu nói:
- Người Lưu, thuộc việt, Sàm việt chính là thánh khí thời cổ, có sát ý.
Người có sát ý, gặp lợi lớn ở phương tây. Quân hầu bắt nguồn từ Tần,
chính là ở phương tây, ý của Sàm việt đương quốc chính là ứng với Lưu
thị lập quốc, thật ứng với tình huống của Quân hầu, đây chính là Quân
hầu vâng mệnh trời a!
Lưu Khám thật không biết ở đây còn có nhiều cách nói như vậy.
Nói đi nói lại, kết luận cuối cùng của y chính là: Lưu Khám hắn, chính là chân mệnh thiên tử, vâng mệnh trời?
Đây không phải là vô nghĩa sao!
Trách không được Tiêu Hà vừa tiến vào đã nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ là
cho rằng, lời tiên tri này do Lưu Khám tạo nên. Nhưng chuyện này, Lưu
Khám thật không rõ ràng lắm, cho tới khi đám người Tiêu Hà giải thích
xong với Lưu Khám, khi đó, não lâm vào trạng thái ngừng hoạt động, cả
buổi cũng không kịp phản ứng lại.
Chuyện này, có ma!
Mặc dù Lưu Khám tự mình trải qua chuyện ly kỳ như xuyên việt, nhưng trước sau vẫn thuộc về người vô thần.
Hắn trầm mặc hồi lâu, khẽ nói:
- Việc này đợi ta từ Nghiễm vũ thành trở về rồi bàn lại, nếu không có chuyện gì, đừng chạm tới việc này.
Lão Quán, trông coi Thần Mộc quan thật tốt cho ta.
Tào Tham, ở Tịnh Châu mở rộng tân pháp cho cẩn thận, đồng thời thông báo cho Quý Bố, bảo y tăng mạnh việc khấu biên đối với Nguyệt Thị.
Phùng Đường, ngươi nhanh chóng sửa trị Cửu Nguyên cho thỏa đáng. Tháng
sáu, ta sẽ dời trị sở đến Cửu Nguyên thành. Mặt khác, cùng Lý Thành tăng cường liên hệ. Nhạc Thúc, tất cả sự vụ ở Hàng Kim sơn đại doanh, có lẽ
ngươi phải tăng thêm tốc độ. Ba tháng sau, ta hy vọng có thể điều động
ra tám nghìn đến mười nghìn người.
Được rồi, tất cả giải tán đi…
Tuy ngoài miệng không tỏ vẻ điều gì, nhưng là trong giọng điệu, bất tri bất giác lại tăng thêm rất nhiều uy nghiêm.
Đám người Tiêu Hà chắp tay tuân mệnh, trên mặt lại càng tăng thêm vẻ cung kính.
Đợi đến lúc tiễn hết đám người Tiêu Hà, Lưu Khám bồi hồi trong đại thính hai vòng, sau đó cất bước ra khỏi đại thính.
- Quân hầu, hiện tại xuất phát được chưa?
Bạc Nữ ở ngoài đại thính, cung kính hỏi.
Nhưng nhìn nàng không tự nhiên hào phóng giống trước kia, trong lời nói, nhiều thêm mấy phần ngượng ngùng, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Nghĩ đến, những việc Lữ Tu đã nói với nàng.
Lưu Khám nói:
- Ngươi mang theo Nguyên, lên xe chờ trước… Ta còn có một số việc phải xử lý, đợi một lát rồi nói sau.
Hắn nói chuyện, nhưng dưới chân không hề ngừng lại, nháy mắt, liền biến mất ở ngoài hành lang.
Vội vã đi vào một cái cửa tiểu viện ở hậu trạch, Lưu Khám dừng bước. Hắn trầm ngâm một lát, cất bước đi vào trong tiểu viện, chỉ thấy Lưu Tần
đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách dưới bóng cây trong viện. Thấy Lưu Khám
bước vào, Lưu Tần liền đứng dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Phụ thân!
- Tiên sinh đã dậy chưa?
- Lão sư đã dậy rồi, đang trong phòng đọc sách.
Lưu Khám gật gật đầu, vuốt vuốt tóc Lưu Tần:
- Đi ra bên ngoài viện nhìn, ta có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng với tiên sinh một chút.
- Vâng!
Lưu Tần khéo léo đáp ứng, đi ra tiểu viện.
Lưu Khám cất bước đi tới cửa phòng, giơ bàn tay lên định gõ cửa, chỉ
nghe thấy phía sau cửa truyền đến âm thanh già nua của Công Thúc Liêu: