Trong khoảnh khắc tảng đá thiên khóc nham nện lên
trên mặt đất, trong lòng Chung Ly Muội nhịn không được một hồi vui mừng, rồi rống to một tiếng giống như sấm sét.
Một tay cầm kiếm, một tay vung Thanh Đồng côn, từ trong rừng trên sườn núi vọt ra, giống như mãnh hổ xuống núi.
Cho tới bây giờ, gã cũng không hiểu rõ cái khẩu hiệu và những lời Lưu
Khám giao cho gã đến tột cùng là có ý gì. Dựa theo lời giải thích của
Lưu Khám thì: Pháp Khắc nghĩa là xung phong liều chết, nếu muốn làm chó
thì lui lại. Gầm một tiếng trong cuống họng, ý là một tên đều không tha; đặc biệt nhất là khi tình huống không ổn.
Vì mấy câu nói đó, lại khiến cho bọn người Chung Ly Muội phải học được trong thời gian dài.
Nếu là giả dạng làm sơn quỷ, vậy thì cũng không nên nói tiếng người
nữa. . . Có lẽ Lưu Khám thật sự thần thông quảng đại, biết rõ cả ngôn
ngữ của sơn quỷ.
Tóm lại là chỉ cần nhớ thật kỹ là được!
Chung Ly Muội thật không nghĩ đến, Lưu Khám thật sự đã nện thiên khốc nham xuống núi.
Không chỉ là y, mà tất cả mọi người đều không ngờ Lưu Khám lại có thể
thành công. Ngay tại thời khắc này, nghĩ đến những lời nói trước kia của Lưu Khám, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Mẹ, có thần tiên hỗ trợ, vậy thì sợ cái quái gì nữa!
Thiên khóc nham rơi vào chính giữa đường đi trong khe cự thạch, chặn
kín cửa vào. Chí ít có hơn ba trăm người bị ngăn ở bên trong khe núi.
Có hơn hai mươi binh sĩ, kể cả Từ Phúc cùng một gã lư trường, cả người
lẫn ngựa bị đè dưới hòn đá giống như ngọn núi nhỏ kia.
Còn sống hay đã chết?
Lúc này căn bản cũng không có người còn có thể quan tâm đến bọn chúng.
Trong tích tắc thiên khóc nham rơi xuống, tất cả quân Tần đều giật mình
tỉnh mộng.
- Pháp Khắc, Pháp Khắc!
Chung Ly Muội gầm thét liên tục.
Một tầng bùn đen bọc lấy toàn thân, trên mặt cũng bôi bùn đen, chỉ lộ
ra miệng cùng lỗ mũi, còn có một đôi con ngươi đen lóng lánh.
Xuất Thanh Đồng côn ra, một cổ duệ phong nổi lên hất tung một gã kỵ
quân cả người lẫn ngựa nằm sõng soài trên mặt đất. Cất bước tiến lên,
tay nâng kiếm, chặt phăng cái đầu của tên kỵ quân. Máu tươi phun tung
toé lên trên người Chung Ly Muội, rồi y cười lớn một tiếng lộ ra hàm
răng trắng bóng.
Đã quá nửa đêm , tất cả quân Tần cũng đều đã mệt mỏi.
Tự dưng lại có một đám người khốn kiếp không giống người, quỷ không
giống quỷ xông tới như vậy, nếu như là lúc bình thường, cũng đã bị dọa
đến hồn phi phách tán.
-Sơn quỷ!
Một gã lính Tần kinh hoảng kêu lớn.
Liền bị một mũi Điêu Linh tiễn bắn trúng cổ ‘Bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất.
Người giẫm người, ngựa giẫm người. . . trong nháy mắt, chỗ này giống
như biến thành một đống thịt nhão. Quân Tần cơ hồ không cách nào chống
cự, vứt bỏ lại mấy chiếc xe chở tđám hài đồng, chạy thục mạng về bốn
phía. Không có chỉ huy, không rõ ràng lai lịch của địch nhân. . . còn có khối đá kia như từ trên trời giáng xuống, đủ để cho những người này
không có tâm ham chiến.
Ngược lại, quân Tần ở bên trong khe
núi, dưới sự dẫn dắt của ba tên lư trưởng, đa muốn vượt qua thiên khóc
nham thoát ra ngoài để cứu viện.
Nhưng đúng lúc đó, từ trên
vách núi lại có bó đuốc rơi xuống liên tiếp. Cái rơi trên mặt đất, liền
tắt ngúm, còn có cái lại rơi vào trong bụi cỏ,. . . cũng không biết là
như thế nào nữa. Bỗng nhên PHỐC một tiếng, ngọn lửa không biết từ đâu
bùng lên, thế lửa lập tức lan tràn khắp nơi.
- Là dầu hỏa, là dầu hỏa. . .
Tên lính Tần nhanh trí nào đó lập tức kịp phản ứng.
Không tệ, lúc chạng vạng tối, Chung Ly Muội dẫn người tưới hơn mười
bình dầu hỏa vào trong các bụi cỏ. Loại dầu này cũng không khó để mua
được, trên chợ, một vò dầu hỏa chỉ mất tám mươi đồng. Mua nhiều, chủ
quán còn có thể giảm thêm giá.
Phương pháp này cũng là do Chung Ly Muội nghĩ ra.
Nếu như Lưu Khám không thể rung chuyển khối thiên khóc nham kia, thì có thể dùng hỏa lớn để đốt cháy những tên hỗn đản này.
Thế lửa được dầu hỏa thôi động, nhanh chóng lan ra xung quanh. Hơn nữa
hai ngày trước còn có mưa, trong khe núi còn có chút ít ẩm ướt, một cổ
khói dày đặc bay lên trời cả bao phủ toàn bộ khe núi. Tên lư trường mới
vừa rồi còn nghĩ đến chuyện đem binh mã vượt qua thiên khóc nham, lúc
này cũng bất chấp những người bên kia tảng đá nham thạch. Chạy . . . Nếu không chạy, may mắn thoát khỏi chết cháy, thì cũng khói hun chết tươi.
Quân Tần bên trong khe núi lập tức rối loạn đội hình.
Người đẩy người, người chen người.
Ở trong thời điểm này đừng có nõi chuyện huynh đệ, ai dám cản đường, lập tức rút kiếm chém gã ngay.
Tiếng đao kiếm va chạm hòa cùng âm thanh gào thét nghe rất thê lương,
chiến mã lồng lộn phát ra tiếng phì phì trong mũi. Bọn nhỏ ở trong xe
chở tù trong cũng bừng tỉnh, khóc rống lên làm người ta cảm thất tê tâm
liệt phế.
Đủ loại âm thanh hòa vào với nhau, toàn bộ khe cự thạch, loạn rồi!
Lưu Khám thở phì phò, đứng ở bên trên vách núi. Hắn cố gắng trấn tĩnh
sau khi thở dốc một hồi, mặc áo giáp vào, thuận tay vốc một nắm bùn đen
từ trên mặt đất, bôi lên mặt. Một tay cầm đồng việt, một tay nắm đại
thuẫn, bước đi như bay từ trên sơn đạo chạy xuống.
Trên đường chạy xuống hắn gặp được hai tên quân Tần đang chạy trốn lên trên vách núi, Lưu Khám không nói hai lời, xông lên.
Đồng việt xẹt qua mang theo một cổ gió lạnh gào thét, cùng lúc đó, đại
thuẫn trong tay cũng đánh ra. Mấy năm qua khổ luyện Đam thủy công, giờ
phút này đã hiện ra uy lực. Tốc độ của Lưu Khám cực kỳ nhanh, nhanh đến
mức khiến cho hai gã lính Tần thậm chí không nhìn rõ kẻ đến trước mặt là người hay quỷ.
Chỉ cảm thấy một mảnh mây đen đè xuống.
Theo bản năng giơ binh khí ra ngăn cản, keng một tiếng, thủ cấp của một gã đã bị đồng việt chặt đứt.
Một tên khác Tần Quân lại đưa binh khí ra nghênh đón, liền bị đại thuẫn nện lên người "bụp" một tiếng huyết nhục bay tứ tung. Trong tích tắc
trước khi chết, hai tên lính Tần còn đang nghi hoặc: vừa rồi là vật gì,
chẳng lẽ là thủ lĩnh của những tên sơn quỷ kia? Quỷ vương sao? Nhất định là đấy, nhất định là Sơn Quỷ vương. . .
Ý thức, dần dần biến mất!
Dưới sườn núi, Tần Quân liên tiếp bại lui.
Hơn một trăm người, bị hơn hai mươi bọn Chung Ly Muội chia nhau tàn sát, tử thương vô số.
Thi thể ngổn ngang lộn xộn chất đống giữa đường, thời điểm Lưu Khám đến, chiến đấu đã cơ bản chấm dứt.
- Cẩu, cẩu, cẩu!
Lưu Khám thả người nhảy lên một cỗ xe chở đám hài tử đang đứng trên sơn đạo chật hẹp quay đầu ngựa lại. Bánh xe chuyển động, liền nghiền một
cái thủ cấp.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái đầu người kia , chính là đầu của Từ Phúc.
Thân thể y ở đằng kia bị thiên khốc nham đè lên, đoán chừng cũng đã
biến thành thịt vụn. Chỉ là không biết làm như thế nào cái đầu này lại
bị rơi ra bên ngoài. Đây gọi là đầu, thân hai nơi, tuy nhiên mặc dù là
như vậy, đến cuối cùng cũng không có thể bảo trụ được cái đầu.
Bánh xe đè nát chướng ngại vật, khiến đầu Từ Phúc bị nghiền vỡ.
Bên kia, bọn người Chung Ly Muội đang chém giết đến đoạn cao hứng, nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Lưu Khám, lập tức giật mình tỉnh lại.
Lần này bọn họ tới đây mục đích không phải để giết người, mà vì cứu
những hài tử kia. Mười mấy người liền xông qua, nhảy lên xe, lái xe thay đổi phương hướng.
Những này xe chở tù, tất cả đều là trải qua thiết kế chuyên môn, phi thường rắn chắc.
Một cỗ tù xa, có thể nhét được ba bốn mươi đứa bé, do sáu con ngựa kéo đi.
- Cẩu, cẩu, cẩu!
Chung Ly Muội lớn tiếng la lên, hơn mười cỗ xe ngựa liền chuyển hướng
chạy trên đường núi, mấy con ngựa tung bốn vó chạy như điên. Xe ngựa của Lưu Khám chạy ở sau cùng.
Chung Ly Muội đợi toàn bộ xe ngựa chạy đi, mới bước vội hai bước, nhảy lên xe.
Những tên quân Tần còn có ý đồ chặn ở ven đường, liền bị chiến mã hung
ác đánh văng ra ngoài. Thời gian một cái nháy mắt, xe ngựa đã chạy ra
khỏi núi.
Cho đến lúc này, quân Tần mới thở dài một hơi.
- Ca à, những tên vừa rồi. . . Là người hay là quỷ vậy?
- Nói nhảm, người mà có thể có hình dạng như thế sao? Nhất định là quỷ, nhất định là sơn quỷ Mã Nhĩ sơn quấy phá. Ta nghe người ta nói, sơn quỷ thích ăn nhất chính là tim cùng máu của những tiểu hài nhi. Ta đoán
chừng những sơn quỷ này thấy chúng ta áp tải nhiều hài tử như vậy, cho
nên mới công kích chúng ta.
Luận điệu chắc chắn như vậy, khiến rất nhiều người gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, nhất định là sơn quỷ, là sơn quỷ. . .
Lời của những kẻ kia chính là ngôn ngữ của sơn quỷ, lại có thể bài sơn
đảo hải, một đám khí lực lớn vô cùng, toàn thân mọc ra lông màu đen, con mắt to như chiếc chuông đồng.
Còn có, còn có. . .
Bọn chúng có răng nanh dài một thước, gặp người có thể cắn cắn, còn có thể hút máu người.
Không thể không nói, sức tưởng tượng của mọi người thật là phong phú.
Chỉ trong thời gian ngắn mà một đám tàn binh bại tướng, lại có thể hình
dungvà miêu tả hình dáng của sơn quỷ rõ ràng như vậy. Nhưng mà kế tiếp,
nên làm cái gì bây giờ?
- Cái này, cái này không phải là đầu tiên sư sao?
Có một gã, tại trong mớ lầy lội phát hiện ra thủ cấp của Từ Phúc, nhịn không được kinh sợ la lên.
- Tiên sư cũng đã chết, chúng ta còn ở lại chỗ này làm cái gì?
Đến Lang Gia đài? Trở về kho muối?
Chỉ sợ tất cả mọi người đều xong đời. Đi thôi, chạy, việc không thành
còn ở lại chờ chết sao? Đến lúc đó truy cứu , chỉ sợ những người này một người đều không sống được. Phải làm đạo tặc cũng tốt, làm lưu dân cũng
được. Trong tay có kích có thương, chẳng lẽ lại còn có thể chết đói hay
sao? Chạy!
Sau khi đám người hoàn tất thương nghị, tất cả đều quay đầu chạy đi.
Lúc này, ở bên trong khe cự thạch, lửa vẫn bốc lên không ngừng, khiến cho đêm đen như mực màn trở thành đỏ bừng.
Mãi cho đến sáng sớm, từ trong khe cự thạch có một đám binh linh vượt qua được thiên khốc nham mà đi ra ngoài.
Nhưng chúng nhìn thấy khắp nơi trên mặt đất chất đầy thây người, tất cả chỉ là đống bừa bộn. . .
- Tang Lư Trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Một tên binh sĩ nhịn không được hỏi, trong giọng nói có xen mấy phần nức nở.
Người này là lư trường, tên là Điền Tang, là một người nước Tề. Chuẩn
xác mà nói, nếu như ngược dòng tìm hiểu tám đời tổ tông của y, Điền Tang cũng thuộc vào dạng hoàng thân quốc thích nước Tề.
Tuy nhiên từ hơn trăm năm trước đã xuống dốc, hôm nay chỉ có thể làm một lư trường nho nhỏ ở trong đám quân hỗn tạp này.
- Hài tử bị bắt đi. . . Tiên sư cũng không tìm thấy!
Điền Tang chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Vất vả bao lâu mới leo
đến vị trí hôm nay, nhưng mà không ngờ tới, lại có kết cục thê thảm như
thế?
Đang êm đang lành, sao không ở lại kho muối mà chạy tới nơi này?
- Đi, chúng ta đi!
Điền Tang cắn răng một cái, nói khẽ:
- Chúng ta đi lên trên núi. Gặp tình huống như thế này, đã không thể
trở về nhà nữa, chúng ta đi lên Thái Sơn làm sơn tặc. Mẹ kiếp , dựa vào
hơn trăm người chúng ta, trong tay lại có binh khí, thăng quan phát tài
là không thể nào rồi, có thể tiêu diêu tự tại xem ra đã là không tệ.
- Đúng, chúng ta làm sơn tặc!
Hơn một trăm người đồng thời vung vẩy binh khí lớn tiếng hô. Khi tia
nắng ban mai chiếu xuống, một đám quân Tần chật vật không chịu nổi, cùng Điền Tang tiến về phía trước.
Phương xa, sơn mạch trập trùng.
Đời sau, nơi đó được người dân gọi là Mông Sơn khu.