Tuy nhiên xem dáng vẻ nghiêm túc của Lưu Khám, thật không giống người đang nói đùa.
- Mơ thấy Thần Tiên thì sao?
- Thần Tiên truyền cho ta một pháp thuật, có thể bài sơn đảo hải
(nâng núi chuyển biển). Tuy nhiên cả đời này, ta chỉ có thể sử dụng một lần, ta muốn thử xem xem.
Nếu ngươi muốn giảng khoa
học cho bọn người Chung Ly Muội nghe, nói cho họ hiểu rõ nguyên lý đòn bẩy, căn bản là vô nghĩa.
Chẳng bằng đưa ra một ít lý do kỳ lạ cổ quái. . . Ngươi khoan hãy nói, Chung Ly Muội thật sự tin tưởng vào lý do đó.
- Khám huynh đệ, nếu ngươi thật sự có thể bài sơn đảo hải, sau này
ngươi sai ta đi hướng đông ta không hướng tây, ngươi để cho ta giết
người, ta tuyệt đối không phóng hỏa.
Mọi người cũng có chút tin tưởng, nói đến những chuyện như vậy, tất nhiên cũng có chút cố kỵ.
Chung Ly Muội vỗ bộ ngực nói, những người còn lại cũng không khỏi cười nói:
- Một lời đã định!
Vẻ mặt Lưu Khám cũng nghiêm túc, cùng Chung Ly Muội vỗ tay minh ước.
Hai ngày kế tiếp, bọn người Chung Ly Muội sắp đặt các loại bẫy mai phục ở trên đường, chuẩn bị phục kích. Đồng thời nghiêm mật tìm hiểu
hành tungcủa đoàn người Từ Phúc.
Rốt cục, Từ Phúc đã đến, nhưng lại trúng phải cái bẫy.
Bọn người Chung Ly Muội lập tức cảm thấy hưng phấn, xoa tay, chuẩn bị làm lớn một phen.
Lúc chạng vạng tối, gã chạy lên trên vách núi, chuẩn bị thương nghị
cùng Lưu Khám về phương án hành động cụ thể. Hai ngày chuẩn bị công
phu, cơ hồ Lưu Khám mỗi ngày đều đứng ở trên vách núi, lúc vừa mới bắt đầu hắn còn để cho người khác hỗ trợ, về sau, căn bản là không cho
phép những người khác đi tới, nói là phải giữ bí mật.
-Khám huynh đệ, người đã tới!
Chung Ly Muội cố gằng áp chế cảm giác hưng phấn, thanh âm dường như đã có chút run lên.
-Cũng đã sắp xếp cho mọi người t mai phục rong núi. . . Các huynh
đệ đi thám thính không phải đã nói rồi sao? Xe chở đám hài tử đi
sau, kỵ quân đi đầu. Chúng ta chặn ngang, cắt đứt đường tiếp nối của bọn chúng.
- Khám huynh đệ, ngươi thật sự thành công sao?
Chung Ly Muội nhìn những tảng thiên khốc nham ở phía xa, có chút do dự nói:
- Kỳ thật ngươi không cần làm như vậy, chúng ta nửa đường tập kích,
đám quân lính kia đều đã mệt mỏi có người còn bị bệnh, thắng bại
cũng còn chưa biết đâu.
- Ta ý đã quyết, ngươi không nhiều lời nữa.
Trải qua hai ngày chuẩn bị, Lưu Khám đã có vài phần nắm chắc. Chung Ly
Muội thấy không thể thuyết phục được Lưu Khám, vì vậy gật gật đầu,
trở mình xuống núi.
- Chung Ly!
Lưu Khám suy
nghĩ cái gì đó đột nhiên gọi gã lại, sau khi đánh giá phải trái
một phen, hắn bốc một nắm bùn đen oqr trên mặt đất, bôi lên trên mặt
Chung Ly Muội.
- Ngươi làm gì?
Chung Ly Muội hoảng sợ vội hỏi.
Lưu Khám cười nói:
- Để cho mọi người bôi bùn đen lên toàn thân, đặc biệt là ở trên mặt.
Ngươi nói, nếu như đêm hôm khuya khoắt, từ trong rừng đột nhiên xông ra
một đám quái vật đen sì, những người kia sẽ nghĩ như thế nào? Phản ứng
như thế nào. . . A, chẳng lẽ là sơn quỷ tác quái?
Khi nói chuyện, Lưu Khám còn làm ra bộ dạng y như thật.
Chung Ly Muội nhịn không được cười. Nói thật, trong lòng y vốn có chút lo lắng. . . Nhưng hiện tại, giống như chút lo lắng cuối cùng ấy cũng đã tan biến rồi.
Vì vậy, Chung Ly Muội mang người
xuống dưới núi. Lưu Khám thì ở lại trên vách núi, nhìn thấy những
tảng đá thiên khốc nham ngày đó, nhịn không được thở phào một cái.
Hai ngày nay, hắn vụng trộm đem những tảng đá khóc nham này vốn
gắn chặt cùng mặt đất nạy lên, làm cho chúng trở thành những
tảng đá riêng biệt. Đồng thời lại sai người chặt mấy cây gỗ làm
thành những cái chạng gỗ coi như là một điểm tựa đơn giản. Ở
phía dưới mép mặt đá không lộ ra ngoài, kê lên một cái cây làm hòn lăn, sau đó buộc hai thân cây lại làm một cái đòn bẩy.
Có được hay không, thì hãy thử rồi biết.
Khi nhân mã của Từ Phúc bắt đầu tiến vào khe cự thạch, Lưu Khám cũng đem đòn bẩy chọc vào trên mặt đất.
Cởi áo, để lộ hai cánh tay săn chắc. Hắn đem đòn bẩy theo cây lăn
nghiêng cắm vào phía dưới, một đầu để lên trên bờ vai, giống như tư
thế nửa ngồi nửa đứng.
Dưới vách núi, tiếng xe ngựa mơ hồ truyền đến.
Lưu Khám cắn răng, thời gian dần trôi qua, cơ bắp toàn thân đều đã
căng cứng lên, khí lực tích lũy bấy lâu nay, giống như muốn bạo phát ra khỏi cơ thể ngay trong tích tắc này. Mồ hôi, từng hạt từng
hạt từ trên trán chảy xuống, rơi trên thân thể. Tảng đá thiên khốc
nham, bắt đầu lắc lư.
Chân cứ bước về phía trước từng bước một. Chớ xem thường một bước
này, đòn bẩy đang nạy thiên khốc nham rốt cục không chịu nổi rồi.
Lưu Khám thân thể tiến về phía trước, đòn bẩy rắc một tiếng đã bị bẻ
gẫy. tuy nhiên, thiên khốc nham cũng bị bật lên, ầm ầm, ầm ầm, lay
động hai cái, thời gian dần trôi qua, hòn đá đã bị đẩy xuống.
Những tảng nham thạch giống như ngọn núi nhỏ, bấp bênh ở trên
vách núi rồi đổ ào xuống, giống như trời long đất lở.
Lưu Khám bị ngã sõng soài ấp mặt lên trên mặt đất, miệng bị những
tảng đá nhỏ như cái đầu đánh vỡ, trên mặt cũng bị thủng hai lỗ
máu chảy đầm đìa.
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười, cười thoải mái, thậm chí cất tiếng cười to.
Thiên khốc nham đột nhiên rơi xuống mang theo thần lực vạn quân, ầm ầm từ bên trên vách núi lăn về phía khe sâu, chỉ nghe thấy ‘ầm’ một tiếng vang nổ mạnh, toàn bộ khu vực khe cự thạch rung lên.