A Tu, ta biết rõ chuyện này mới nghe, có thể muội không cách nào tiếp
nhận được. Nhưng có bỏ mới có thể nhận lại... Chúng ta hôm nay chính là
bỏ đi, để ngày sau đạt được nhiều nữa.... Mong muội hiểu cho ta.
Lữ Tu gật đầu...
Đang lúc nàng muốn mở miệng, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ổn.
-A Khám, mẹ ủng hộ con!
Lời còn chưa dứt, Khám phu nhân được Lưu Cự nâng đỡ, đi đến. Nụ cười hài lòng vui mừng toát lên trên gương mặt bà.
-Từ trước cho tới nay, mẹ một mực lo lắng. Lo lắng hai năm qua con mọi
việc đều thuận buồm xuôi gió. Lo lắng con bởi vì chút phong quang nhất
thời mà chìm đắm trong đó, buông mình phóng đãng. Hôm nay nghe con nói
những lời này. Mẹ vô cùng vui mừng. Con ta đã hiểu được sống ở đời gian
nan khổ cực, đã hiểu được đạo lý nhìn xa trông rộng. Nếu cha con còn
sống, nhất định cũng rất vui mừng và hãnh diện vì con. Có bỏ mới có
được... A Khám, nói rất hay, nói rất hay!
Lưu Cự cũng toét miệng cười ha ha một tiếng,
-Đệ đệ, ta cũng ủng hộ đệ. Ai dám động đến đệ, ta xé y ra từng mảnh nhỏ.
Lưu Khám cùng Lữ Tu đứng dậy, đồng thời kêu lên:
- Mẹ.
Khi nghe được những lời Khám phu nhân nói, trong nội tâm Lưu Khám không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn nhẹ nhàng gật đầu,
-Mẫu thân, người yên tâm... Hài nhi tuyệt đối sẽ không vì đắc ý mà ngủ mê, chắc chắn như vậy.
- Ba Thục, mẹ cũng từng nghe nhắc đến.
Khám phu nhân trầm giọng nói:
-Nếu thật như như lời con nói là có loạn thế xuất hiện, chỗ đó có thể
là một cái lựa chọn không tồi để đi. Lúc mẹ còn trẻ, từng nghe người ta
kể câu chuyện thỏ khôn đào ba hang. Hôm nay ngẫm lại, A Khám phòng ngừa
chu đáo, có thể sử dụng kế này, cũng không mất gì quá đáng.
Ba Quận có thể là cái hang thứ nhất, Lâu thương chính là gốc rễ của con. Về phần huyện Bái... Nói thật, bất kể là con, hay là ai trong nhà, tại
đó căn cơ đều không vững chắc lắm, chẳng thà tìm một địa điểm khác thì
tốt hơn đấy, với tư cách đi lập nghiệp ở vùng đất mới thì dễ dàng hơn
nhiều. Đông Môn Khuyết là đất Chử Hải, mẹ vốn không đồng ý. Tuy nhiên
khi nghe những lời vừa rồi của con, cũng có thể xem đó là một con đường
để thành lập căn cơ. Chỗ đó khá vắng vẻ, chỉ sợ là rất khó thuận mắt
người khác, con nên tự mình làm đi.
Trong đại đa số thời
điểm, Khám phu nhân cho Lưu Khám cảm giác, là một lão phu nhân chỉ biết
tuân theo những khuôn phép lạc hậu. Nhưng tại thời khắc này, Khám phu
nhân đang chậm rãi phân tích, đã chỉ điểm rất nhiều vấn đề, khiến cho
Lưu Khám, Lữ Tu không thể không thay đổi cách nhìn về bà.
Khám phu nhân cười nói:
- Con không phải nhìn mẹ như vậy. Năm đó trước khi gả cho phụ thân con, mẹ cũng là tài nữ thành Lạc Dương, từng đọc không ít sách, từng nghe
không ít chuyện.
Nói chuyện, khuôn mặt già của bà hơi đỏ lên.
Lưu Khám nhìn Lữ Tu một cái, sau đó nói:
-A Tu, muội đi nói cho Thích Thi biết, rồi sai hắn đi suốt đêm quay lại huyện Bái, gặp Thẩm Thực Kỳ về sau, lại để cho Kỳ ca cùng Vô Thương lập tức khởi hành đi khỏi huyện Bái, đến huyện Đàm hội họp cùng ta... Ừ,
Thích Thi cũng phải cùng đi huyện Đàm đấy.
Lữ Tu gật gật đầu, Lưu Cự cũng mù mờ gật đầu, rồi theo Lữ Tu cùng đi ra ngoài rồi.
-Tiểu Trư, nhớ kỹ cho ta. Sau khi đến huyện Bái, không cho phép đệ về
nhà, không cho phép tiếp xúc với luất luận kẻ nào, nếu gặp Thẩm Thực Kỳ, lập tức đi theo bọn hắn ngay. Chuyện hôm nay đệ nghe được, không cho
phép nói cho bất kỳ ai. Nếu để cho ta nghe được nửa điểm phong thanh,
bất kể là có phải đệ nói hay không. Ta cũng sẽ không tha cho đệ, hiểu
chưa?
Đứng trước cửa, Lữ Tu mặt lạnh lùng, trừng mắt Lữ Thích Chi.
Tiểu Trư là tên cúng cơm của Lữ Thích Chi, Lữ Thích Chi ra sức gật đầu:
- Nhị tỷ yên tâm, đệ sẽ không nói chuyện cùng ai. Đối với cha mẹ cũng thế.
-Nhanh đi đi.
Lữ Thích Chi lên tiếng, cưỡi lên con ngựa, giơ roi thúc ngựa phóng đi.
Lữ Tu đứng trên bậc thang, thở phào một cái. Vừa rồi ở trong phòng,
những lời Lưu Khám nói, đến bây giờ nàng còn đang chóng mặt tạm thời
chưa hiểu rõ ràng. Gió lạnh thổi qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng làm cho
nàng thanh tỉnh chút ít. Ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao sáng, khóe miệng Lữ Tu đột nhiên nhếch lên:
-Đại tỷ, tỷ quả nhiên không có nhìn lầm người. A Khám... Không là người bình thường.
Lữ Thích Chi đi rồi.
Lưu Khám cùng Khám phu nhân ngồi trong phòng. Chỉ là so với hào khí vừa rồi, bầu không khí lúc này lại có vẻ nặng nề hơn rất nhiều. Mặc kệ
những lời vừa mới nói kích động nhân tâm như thế nào đi nữa, nhưng Khám
phu nhân hay là Lưu Khám cũng không phải là loại người chỉ có nhiệt
huyết nhất thời, chỉ biết bịt mắt mà chạy về phía trước. Trái lại, bọn
họ biết rõ, con đường này rất gian khổ.
-Mẫu thân, hài nhi chuẩn bị mượn đại kỳ của Tần gia, tại Đông Hải thành lập tư quân, người thấy thế nào?
Khám phu nhân nhẹ nhàng gật đầu,
- Cái này đương nhiên là biện pháp tốt... Nhưng vấn đề là, có thể giấu
diếm được người của Tần gia hay không? Họ có thể có thành tựu hôm nay
chắc hẳn không phải là hạng người bình thường đâu. Có lẽ, con nhìn ra
được vấn đề, bọn họ cũng có thể nhìn ra, con không thể không đề phòng.
- Hài nhi hiểu!
Cùng Khám phu nhân thương nghị suốt một đêm, trong lòng Lưu Khám đã dần hình thành một kế hoạch đại khái.
Thời gian ba ngày, nhoáng một cái đã trôi qua, thời gian ước định cùng
Tần Man cũng đã đến. Ngày hôm nay. Lưu Khám sửa sang lại trang bị, bên
trong mặc áo giáp da tê giác, khoác một cái đại bào. Vương Tín dắt hai
con ngựa, một con là ngựa Xích thố của Lưu Khám. Doanh Tráng trở về từ
huyện Tương, lúc đi ngang qua Lâu Thương đã để lại cho Thiệu Bình và Lưu Khám sáu mươi con ngựa của dân tộc Khương ở Tây Vực. So với những con
ngựa trước kia của Lưu Khám tốt hơn hẳn, Doanh Tráng ra tay tự nhiên là
bất phàm.
Sở dĩ đưa tới nhiều lễ vật như vậy, Doanh Tráng là
có ý lo cho mình. Thứ nhất, Lưu Khám phụ trách lương đạo một tuyến Lâu
Thương Hoài Hán, đúng là cần chiến mã đến bảo vệ; thứ hai, Doanh Tráng
cũng rất coi trọng Lưu Khám, hy vọng có thể dùng mấy con chiến mã này,
làm cho mối quan hệ thân thiết hơn.
Lâu Thương quan trọng, Tứ Thủy cũng quan trọng. Đương nhiên, sáu mươi con ngựa Khương Tây Vực này cũng không cách nào có thể so sánh với Xích thố của hắn.
Lưu Khám đưa năm mươi con ngựa cho Quán Anh, để cho y thành lập một đội kỵ
quân. Muốn tổ chức kỵ quân cũng không phải là chuyện dễ dàng... Chiến mã là mấu chốt, còn phải có người tinh thông kỹ thuật cỡi ngựa. Cái này
cần phải có thời gian, không phải là chuyện có thể giải quyết trong một
ngày là xong. Lưu Khám cũng không nóng vội.
Đương nhiên, hắn còn giữ lại một đòn sát thủ, không đến thời điểm mấu chốt, không thể sử dụng.
Ngay tại thời điểm Lưu Khám đang còn chuẩn bị, Tần Mạn đã dẫn một hộ
đội từ phương xa thong thả tiến đến. Không giống với những tiểu thư khuê các khác, Tần Mạn cũng biết cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa rất
có bài bản. Vẫn như ngày đó nàng vẫn mặc một bộ thanh y, tuy nhiên có
thêm một cái giáp nhẹ Thanh Đồng. Tóc búi cẩn thận, mang đôi hài màu
đen. Trên yên ngựa có giắt một ngọn thương (nguyên văn là: cây đồng), eo đeo một thanh đoản kiếm. Áo choàng màu đen, phần phật bay. Cưỡi một con ngựa trắng, trông rất hiên ngang khí thế oai hùng.
Hộ đội
còn cách công thự khoảng chừng 300 bước thì đồng loạt dừng lại. Tần Mạn
thúc ngựa đi tới trước mặt Lưu Khám, khẽ khom người, nói:
-Đại nhân, đã có đáp án rồi chứ?
Lưu Khám ngẩng đầu, bình tĩnh cười cười,
-Ba ngày trước, Lưu mỗ đã đưa ra đáp án. Chỉ là không hiểu Mạn tiểu thư còn gì chưa thoả mãn?
Đối phó với dạng nữ nhân tâm cao khí ngạo này, ngươi nhất định càng phải cao ngạo, tự tin hơn so với nàng.
Trong mắt Tần Mạn đã hiện lên một chút tức giận, nói khẽ:
-Mạn từ khi ra đời đến nay, chưa gặp qua người nào cuồng vọng như đại
nhân. Đại nhân cho ta đáp án, rất có ý tứ. Nhưng cuối cùng nhất có thể
làm cho gia tổ thoả mãn hay không, Mạn còn cần phải bẩm báo mới có thể
biết được. Tuy nhiên đáp mà án đại nhân đưa ra rất thú vị, Mạn ngược lại rất muốn biết, tại sao đại nhân lại tin tưởng như vậy, niềm tin đó từ
đâu mà có?
Như vậy đi, nếu như đại nhân có hứng thú, không
ngại theo ta tới Đông Môn Khuyết một chuyến. Tuy nhiên Mạn không dám cam đoan, gia tổ sẽ đồng ý hợp tác cùng đại nhân.