Hơn hai nghìn năm sau thời đại mà kiếp trước của Lưu Khám sinh sống, tại vị trí địa lý tọa độ 27 độ 39 tới 29 độ 20 vĩ độ Bắc, 105 độ 0841 tới
106 độ 28 độ kinh đông, có một tòa thành thị chiều rộng từ đông sang tây khoảng 121. 64 cây số, chiều dài từ nam lên bắc ước chừng 181. 84 cây
số, tên là Lô Châu, thời kì Hạ Thương, thuộc sự cai quản của Lương Châu, đến thời Đại Chu đổi tên là tên là Ba Thục.
Năm Chu Thận
Tịnh Vương thứ năm, cũng chính là năm 316 trước công nguyên, tức là cách thời đại Lưu Khám đang sống bây giờ khoảng chừng 99 năm, cùng năm đó
Tần Huệ Văn vương phái Trương Nghi cùng Tư Mã Thác công chiếm Ba Thục,
thiết lập Ba quận. Đồng thời vào lúc ấy cũng có một một tiểu thành thị
tên là Giang Dương, lặng lẽ hình thành.
Thành Giang Dương này cũng chính là Lô Châu hậu thế. Nơi đây, có những con sông chảy theo
hướng đông nam song song nếp uốn uốn của khu đầu phía Nam cùng núi Đại
Lâu của khu Lĩnh Cốc kết hợp lại một chỗ. Đồng thời lại là dải đất bồn
địa Tứ Xuyên dọc theo hướng cao nguyên Vân Quý, lại có bồn địa dạng đặc
thù vùng đồi núi, Nam cao bắc thấp, dùng nước sông ăn mòn đất, do hướng
nghiêng nam bắc.
Lấy Giang An - Nạp Khê - Hợp Giang làm một
tuyến đường phân giới, bên phía nam là mặt trong, chủ yêu là vùng trũng, địa hình mặt phía bắc đa số là đồi núi. Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao
Lưu Khám biết rõ chỗ này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kiếp
trước Lưu Khám, trong rất nhiều loại rượu đế thì hắn lại rất thích rượu
Diếu Lô Châu, đồng thời còn ở Tứ Xuyên sinh sống nhiều năm, dấu chân có
thể nói là trải rộng toàn bộ thung lũng Tứ Xuyên.
Lữ Tu mở to chăm chú nhìn Lưu Khám, có chút khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhích nhích mở ra, hơn nửa ngày mới nói:
-A Khám, huynh muốn đem rượu Hoa Điêu đưa đến Thục Trung sao?
Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Không được, muội không đồng ý!
Giọng nàng hơi lớn khiến Lữ Thích Chi cùng Vương Tín đang đợi ở cửa chờ được gọi vào, đều sợ tới mức khẽ run rẩy.
- Khám ca cùng tỷ tỷ lại cãi nhau!
Lữ Thích Chi lập tức kịp phản ứng. Đẩy Vương Tín,
-Tín, nhanh lên gọi thẩm thẩm đến đây.
Đồng thời ở trong nội tâm gã không ngừng thầm nhủ: rượu Hoa Điêu là tài nguyên của Khám ca, đang êm đẹp tại sao phải đưa đến Thục Trung kinh
doanh làm gì? Chẳng phải là tự chặt đứt con đường làm ăn của mình sao?
Nhưng mà Khám ca từ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ cơ trí đã vượt qua ta rồi. Huynh ấy làm như vậy, nhất định có lý lẽ của
mình.
Đứng ở cạnh cửa. Lữ Thích Chi nghiêng tai lắng nghe.
Lưu Khám đã sớm đoán được Lữ Tu nhất định sẽ phản ứng kịch liệt như
vậy, cho nên cũng không nóng nảy, ngược lại kéo nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén nước.
-Ta biết rõ muội nhất định sẽ phản
đối; hơn nữa ta cũng hiểu rõ dù là Kỳ ca cũng chưa chắc đã đồng ý ngay
lập tức. A Tu, vấn đề chính là ở chỗ này... Cái muội thấy chỉ là trước
mắt, tầm nhìn của Kỳ ca có lẽ xa hơn muội, nhưng gần thì cũng chỉ bằng
cái chén này thôi. Muội hiểu ý tứ của ta chứ?
Lưu Khám cầm hai cái đồng tước. Một cái bày ở trước mặt nàng, cái khác bày hơi xa một chút.
Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, không phản bác.
- Thế nhưng ta...
Lưu Khám hít sâu một hơi nói:
- Ánh mắt của ta, lại tập trung nhìn vào ở bên trong này.
Lưu Khám nói xong. Dùng một tay chỉ vào mười mấy đồng tước đặt ở một chỗ khác trên một cái bàn khác.
- A Tu, muội có hài lòng với cuộc sống của chúng ta bây giờ chứ?
Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu,
- Muội đương nhiên thoả mãn rồi!
- Nhưng nếu như ta cho muội biết, vài năm sau, có lẽ khoảng vài chục
năm về sau, cuộc sống trước mắt chúng ta sẽ không phồn vinh như vậy nữa, mà sẽ biến thành một mảnh phế tích, muội có tin không?
-A?
-Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc, đến thời điểm hôm nay, Đại Tần có
khoảng hai nghìn bảy trăm vạn người. Nhưng nếu như ta cho muội biết, sau mười năm nữa, hoặc là hai mươi năm sau, có lẽ con số đó sẽ chưa tới hai nghìn vạn, thậm chí sẽ càng ngày càng ít, muội nghĩ như thế nào?
Lưu Khám nói một hồi, làm cho sắc mặt Lữ Tu trở nên trắng bệch.
- A Khám. Huynh nói vậy là có ý gì?
Lưu Khám nhắm mắt lại rồi trầm mặc thật lâu,
- A Tu, muội còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta từ Đan phụ chạy trốn, sau đó ở Tứ Thủy gặp phải phục kích không?
Lữ Tu gật gật đầu, bỗng dưng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, vừa vặn trông
thấy Lữ Thích Chi đang ghé sát tai vào cửa phòng mà nghe chuyện.
-Thích Chi, canh chừng bên ngoài cho tỷ, có người nào tới, lập tức báo cho tỷ biết.
Lữ Thích Chi tuy không muốn, nhưng khi gã thấy trong mắt Lữ Tu sáng sắc bén, khiến cho thân thể gã không tự chủ được phải run rẩy, liền ngoan
ngoãn quay người rời đi. "Giờ khắc này, Nhị tỷ thật sự rất giống với Đại tỷ."
- A Khám, huynh nói đi.
Lưu Khám mỉm cười, khẽ nói:
- Ngày đó, ta đã mơ một giấc mộng. Mơ thấy lửa giăng đầy trời, khắp nơi đều là chiến tranh, Hắc Long kỳ bị người ta chà đạp, những tòa nhà,
phòng ốc hoa lệ, ầm ầm sụp đổ... Sau khi tỉnh lại, ta bỗng nhiên hiểu
ra! Hắc Long kỳ kia, chẳng lẽ là...
Bắt đầu từ ngày đó, thâm
tâm ta thấp thỏm lo âu cho cuộc sống sau này. Cho dù là ta cất rượu kiếm tiền, cho dù là ta giết người, cho dù là ta trở thành quan... Thế nhưng cái cảm giác bất an này vẫn mãi đeo bám, không biến mất mà càng ngày
càng nặng hơn. A Tu, ta và muội bây giờ đã là phu thê, là người một
nhà... Ta không muốn giấu diếm muội điều gì. Nếu như Đại Tần đã không
còn, mà ta lại là người Tần, hơn nữa hai tay dính đầy máu hậu duệ sáu
quốc, muội cảm thấy ta sẽ có kết cục như thế nào?
Lữ Tu
không trả lời, cũng không cần trả lời. Bởi vì chuyện này đã có đáp án
rất rõ ràng rồi. Nếu thật sự chuyện này xảy ra, vậy thì Lưu Khám và
người thân bên cạnh hắn đều xảy ra chuyện không may.
-Ta sẽ
cố gắng thật nhiều, hy vọng trước khi loạn thế xảy ra, có thể tích lũy
lực lượng đầy đủ, để bảo vệ muội, bảo hộ mẫu thân, và những người bên
cạnh ta. Nếu như, đấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng, thì không còn gì
tốt hơn. Nhưng nếu như không phải thì sẽ như thế nào?
- A Khám...
Lưu Khám vươn tay che miệng Lữ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Muội hãy nghe ta nói hết đã... A Tu, hôm nay cái chúng ta đang có có
lẽ rất tốt, rất nở mày nở mặt, nhưng đến thời điểm loạn thế xảy, một
chút nở mặt ấy căn bản là chưa đủ nói lên điều gì. "Sở tuy tam hộ, vong
Tần tất Sở". Nếu như thật sự phát sinh đại loạn, như vậy Tứ Thủ quận sẽ
trở thành địa điểm trung tâm của cuộc chiến, đến lúc đó những thứ ta và
nàng đang có sẽ mất hết.
Sắc mặt của Lữ trắng bệch, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên.
- Lâu Thương này là một nơi chật hẹp lại nhỏ như lỗ tai.
Lưu Khám nói khẽ:
- Nếu như thật sự xảy ra loạn thế, thử hỏi chúng ta làm sao có thể tồn
tại được, chỉ có thể mau chóng tăng cường lực lượng chính mình mới là kế sách tốt nhất. Ta không biết còn có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị
nữa, nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy, nó sẽ không quá xa. Hiện tại ta là
Thương Lệnh, được hưởng tứ đẳng tước. Trong mắt người bình thường có lẽ
là tôn quý vô cùng, nhưng trên thực tế thì sao? Ta và muội đều biết,
thật sự không có gì đáng để nhắc tới. Ta cần vươn lên nhanh hơn nữa, ta
cần hơn hợp tác với một số người có thế lực lớn, cần họ tới giúp ta,
ừm... Ba Thục Tần gia, rất phù hợp với yêu cầu. Hơn nữa. Tửu tràng của
Kỳ ca bây giờ nhìn giống như đang rất thịnh vượng, nhưng ở trong thời
đại loạn lạc, sợ cũng khó có thể bảo tồn.
Đây là nguyên khí
của chúng ta, không thể để nó mất đi. Cho nên, ta muốn đưa Hoa Điêu vào
Thục Trung. Thục Trung là nơi có nhiều phương pháp cất rượu, kỳ thật đây là nơi sản sinh rượu Thanh Ba Hương, đã từng là cống rượu cho vương
triều Đại Chu dùng trong lễ tế thiên địa. Thậm chí trước đó, Ba Hương
cũng được Đại Tần dùng cho việc tế bái, nếu không có ta sản xuất ra rượu Vạn Tuế, sợ rằng hiện tại nó vẫn được dùng. Ta đưa Hoa Điêu vào Ba
Thục. Một mặt nữa cũng có thể nói là tiếp tục bảo tồn Hoa Điêu. Một
phương diện khác, cũng cùng với Ba Thục hợp thành một thể.
Nhìn như bỏ đi rất nhiều, kỳ thật người được lợi là chúng ta.... Ít
nhất, trong tình huống trước mắt. Với uy vọng của Tần gia, cùng số lượng người nhà Tần gia sẽ mang đến cho ta càng nhiều nữa tài phú. Đương
nhiên, đây cũng không phải mục đích chính thức cuả ta, cái ta muốn là
thế lực sau lưng Tần gia.