Y dựa lưng vào ván của, cách Giang Hiểu Hàn không xa.
Không nói quen biết, từ khi ở thôn Lưu gia đến nay, Nhan Thanh tự nhận thời gian mình cùng giường cùng gối với Giang Hiểu Hàn cũng không tính là ngắn, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn dùng loại ngữ khí bạc bẽo này để nói chuyện. Nghe thì hời hợt, nhưng từng chữ lại như lưỡi đao, tựa như hắn cứ lạnh lùng như vậy mà lăng trì kẻ khác.
Bằng nhĩ lực của y, một tầng ván cửa mỏng manh về căn bản không thể ngăn được bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng vải vóc ma sát cũng vô cùng rõ ràng ___ Giang Hiểu Hàn nhất định cũng biết điều này.
Nhan Thanh ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, bỗng có chút hoảng hốt. Y thực sự không cách nào liên hệ một Giang Hiểu Hàn về nhà còn nhớ mua kẹo hồ lô cho trẻ con trong nhà với một Giang Hiểu Hàn hiện đang ở trong căn phòng kia cưỡng ép Hạ Lưu Vân tự sát với nhau.
Vào lúc Ôn Túy trúng gió, Nhan Thanh không ở Bình Giang thành. Thư Giang Hiểu Hàn gửi cho y cũng chỉ nhắc đến vài câu, không đề cập tình hình cụ thể. Chuyện đến nước này, Nhan Thanh bỗng nghĩ, lúc ấy, không biết Ôn Túy có phải cũng lâm vào cảnh thắng làm vua thua làm giặc như Hạ Lưu Vân hay không.
Đây có thể là lần đầu tiên Nhan Thanh thực sự nhìn thấy những điều mà Giang Hiểu Hàn phải trải qua mười mấy năm qua. Hạ Lưu Vân chiếm được lợi thế to lớn, nhưng chỉ trong nháy mắt, từ cục diện chắc thắng đã rơi xuống tình cảnh thế này.
Thậm chí còn không bằng Ôn Túy.
Lá bài trong tay càng lớn, chỉ cần bước không cẩn thận một bước sẽ té càng đau.
Quả thực như bước đi trên băng mỏng.
Hạ Lưu Vân có cốt khí hơn so với Ôn Túy nhiều lắm, Nhan Thanh chỉ thấy Giang Hiểu Hàn trở nên trầm mặc, chốc lát sau, tiếng kiếm rời khỏi vỏ truyền tới, theo đó là một tiếng vang nặng nề.
Tựa hồ là âm thanh khi vật nặng rơi xuống đất.
Bước đi nặng nề tiến đến gần, Vệ Thâm chỉ huy thân vệ khiêng thi thể Hạ Lưu Vân ra khỏi đại sảnh, bước ra ngoài liền phát hiện Nhan Thanh vẫn chưa đi, không khỏi ngẩn người.
"Nhan tiên sinh."
Nhan Thanh gật đầu, ánh mắt y rơi lên người Hạ Lưu Vân ___ trên người đối phương được phủ một lớp vải màu mực, đã không thể thấy hình dạng bên dưới.
___
Cảm giác khó chịu buồn bực trong lòng lại xuất hiện, thậm chí càng nghiêm trọng hơn so với trước đây.
Giang Hiểu Hàn không khỏi dùng sức xoa ngực, mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Hạ Lưu Vân nghĩ thoáng hơn so với tưởng tượng của hắn. Sau khi phát hiện mình chắc chắn phải chết, đã tự mình rút bội đao của Vệ Thâm tự vẫn, cũng coi như giữ lại cho bản thân chút thể diện cuối cùng.
Máu người nóng hổi thấm vào bùn đất, dưới ánh nến le lói, trở thành màu nâm thẫm khiến người kinh hãi. Mùi máu tanh tràn trong không khí, không ngừng nhắc nhở Giang Hiểu Hàn, hắn vừa tự mình chấm dứt một mạng người.
Quan Trọng hồ như rất nghiêm túc với lý do "Tạ Giác say rượu nên nói mê sảng", ra tay vừa độc vừa vững vàng, mãi đến tận khi bị đỡ ra ngoài, Tạ Giác cũng không có vẻ gì là muốn tỉnh lại.
Cảm giác mệt mỏi không tên lại xông tới, khiến hắn đến một chút khí lực để đứng cũng không có.
Giang Hiểu Hàn nhìn người của Thần Vệ doanh yên lặng dọn dẹp trong sảnh, lại nhẹ chân lùi ra. Máu còn dính dưới ủng của bọn họ, theo bước chân bước ra, tạo nên một con đường máu.
Ánh nến bên giường bị gió đưa đẩy, hỏa tinh rơi xuống mặt đất, vào ngay vị trí Hạ Lưu Vân vừa tự vẫn ban nãy. Trong thoáng chốc, Giang Hiểu Hàn như bị bỏng, vội vã tránh mắt đi.
Tạ Giác được Quan Trọng đưa đi, người Thần Vệ doanh vì tránh hiềm nghi nên cũng không dám ở lâu. Trong nháy mắt, căn phòng đã khôi phục lại yên tĩnh vốn có, tựa như những chuyện ban nãy hết thảy đều chỉ là ảo giác.
Giang Hiểu Hàn chống bàn đứng lên, rời khỏi bàn xử án, cúi người xuống, dùng đầu ngón tay quệt lên mặt đất.
Vết máu còn chưa khô, nhanh chóng dính lên đầu ngón tay hắn, lăn dọc theo da, như một dấu ấn khắc vào thân thể hắn.
Giang Hiểu Hàn có chút ngơ ngác, hắn dùng ngón cái vân vê, vết máu sẫm màu bị đầu ngón tay làm lan ra, lau thế nào cũng không sạch.
Ngoài cửa có tiếng bước chân hướng về phía hắn, tiếng bước chân ấy vừa vững vừa nhẹ, là thứ mà Giang Hiểu Hàn đã nghe qua cả trăm ngàn lần, nghe đến quen thuộc. Đã từng, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân này, Giang Hiểu Hàn đều sẽ mừng rỡ không ngớt.
Nhưng chỉ có lần này, hắn hận không thể coi đó là ảo giác của mình.
Nhan Thanh cách hắn hai bước chân, gọi: "Hiểu Hàn."
Giang Hiểu Hàn đứng lên, theo bản năng giấy mu bàn tay dính máu ra phía sau, như là muốn ẩn đi.
Hắn không muốn hỏi vì sao Nhan Thanh lại xuất hiện ở đây ___ cũng không cần phải hỏi.
Nhan Thanh chưa từng gặp dáng dấp hoảng sợ luống cuống như vậy của hắn, không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
"Lời Tạ Giác nói là sự thật?" Nhan Thanh hỏi.
"Là thật." Giang Hiểu Hàn đáp.
Nhan Thanh mím môi, lại hỏi: "Mạng của những người kia, là huynh tự hạ lệnh xóa bỏ sao?"
Ngữ khí của y vô cùng bình thản, thậm chí không mảy may mang theo chút ý tứ chất vấn nào, hồ như chỉ đơn thuần hỏi để biết được đáp án.
Giang Hiểu Hàn muốn nói gì đó, rồi lại dừng lại. Hắn bỗng ý thức được một vấn đề ___ Nhan Thanh sẽ không vô duyên vô cớ đến phủ nha. Từ trước đến giờ, y không thích dính líu đến việc trong quan trường, nếu không phải chuyện quan trọng, y sẽ không hỏi qua.
Thế nhưng đêm nay, Nhan Thanh lại xuất hiện tại đây vào lúc này, suýt chút nữa đã khiến tâm thần hắn không yên. Giang Hiểu Hàn bỗng nhớ tới lời Nhan Thanh nói ngày ấy; từng có một người vào nhà truyền lời cho y, khi đó hắn không để ý, nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, còn gì không hiểu.
Đêm đó, ngoài Bình Giang phủ nha, sợ là Hạ Lưu Vân đã nhìn thấu mối quan hệ giữa hắn và Nhan Thanh, cho nên muốn gây xích mích, khiến tâm hắn loạn.
Chỉ nhìn qua mà Hạ Lưu Vân đã biết, vậy những người khác thì sao?
Giang Hiểu Hàn suy nghĩ rõ ràng trong nháy mắt, hắn tuyệt đối không thể dẫn Nhan Thanh trở lại Kinh thành. Có Hoàng quyền ở trên, thân phận truyền nhân Côn Luân chỉ có thể càng nhanh chóng đẩy Nhan Thanh cùng hắn xuống vực sâu thẳm.
Huống hồ, chuyện này hắn cũng thực không thể phản biện. Tuy Hạ Lưu Vân có dã tâm, nhưng dù có ra sao, ít nhất cho đến hôm nay, ông ta vẫn không đáng tội chết. Trái lại là Giang Hiểu Hàn hắn, tự mình hạ lệnh phá hủy mạng của những người kia, Hạ Lưu Vân còn bị hắn ép tự vẫn.
Nhìn đi nhìn lại, cũng là hắn càng giống kẻ quyền thần lòng dạ ác độc, đoạt mạng người khác.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, Giang Hiểu Hàn bỗng thấy bình tĩnh, còn có một loại quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
Giang Hiểu Hàn nói: "Phải."
Lời ra khỏi miệng, Giang Hiểu Hàn lại cảm thấy thoải mái, pha thêm chút khoái ý bí ẩn. Thứ khiến hắn luôn thấp thỏm lo âu, cuối cùng cũng bị chính tay hắn xé rách, để lộ ra vết thương đầy màu đỏ tươi. Hắn rốt cục có thể nói ra, có thể cho Nhan Thanh xem toàn bộ bản thân hắn, nói cho y biết, hắn chính là kẻ tàn nhẫn không chừa thủ đoạn như vậy. Vì đạt được mục đích, gì hắn cũng dám làm.
Nhói đau từ trong lòng tràn ra, theo kinh mạch, kéo dài tới tứ chi bách hài.
Giang Hiểu Hàn bỗng nghĩ, kỳ thực, xét theo một cách nào đó, hắn cũng chẳng khác gì Ôn Túy và Hạ Lưu Vân. Thậm chí, so với bọn họ còn tàn nhẫn hơn mấy phần. Ít ra Ôn Túy và Hạ Lưu Vân còn tiếc cho tính mạng và quyền thế của mình, mà hắn thì chả có thứ gì để sợ.
Nhan Thanh không nói gì.
Về tình về lý, Nhan Thanh tự thấy mình chưa đứng tại lập trường của Giang Hiểu Hàn, tự nhiên không có quyền phán xét hành động của hắn. Y chỉ ngẩng đầu, nhìn vào tấm bảng Minh Kính Cao Huyền (sự sáng suốt của quan tòa) phía sau Giang Hiểu Hàn.
Cái bảng này treo tại chính đường, lâu năm không sửa sang, đã có chút phai màu.
Nhan Thanh khẽ thở dài, y rũ mắt, tránh ánh mắt của Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn vuột mất vẻ thất vọng thoáng xuất hiện trong ánh mắt y.
Nhan Thanh không nói gì, cũng không tiếp tục nhìn Giang Hiểu Hàn, y lùi lại nửa bước, quay lưng, từng bước rời khỏi phủ nha.
Mãi đến tận khi bóng lưng y biến mất trong màn đêm, không còn nhìn rõ được nữa, Giang Hiểu Hàn mới lảo đảo, lui về sau hai bước, dựa vào án thư.
Lồng ngực hắn từ nãy đã vô cùng đau đớn, cánh tay đỡ bàn cũng run rẩy kịch liệt.
Giang Ảnh từ nãy vẫn ẩn nấp trong bóng tối, bước tới vài bước, giúp hắn đứng vững, lo lắng nói: "...Công tử, để thuộc hạ đuổi theo, vẫn còn kịp."
Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn như sắp nổ tung, hắn thở dốc, trước mắt biến thành màu đen.
Hắn mở miệng, lời còn chưa nói, đã ho ra một ngụm máu đen.
"Công tử!"
Giang Hiểu Hàn khoát tay áo, đứt quãng ho ra mấy ngụm máu, cảm giác tức ngực lại khá hơn nhiều. Hắn chẳng hề để ý, giơ tay lau máu ở khóe môi, khàn khàn bảo: "Không cần đuổi... Lát nữa ngươi dẫn theo mấy người hồi phủ, A Lăng ở nhà một mình, ta không an lòng."
"Công tử..." Giang Ảnh không nhúc nhích: "Vì sao không nói cho Nhan công tử hay, hơn nửa đám người kia đều là tội phạm đang bị giam giữ?"
"Hạ Lưu Vân sợ tội tự sát, vì vậy bọn họ phải là bách tính vô tội." Giang Hiểu Hàn nói: "Hiểu chưa?"
"Nhưng ___"
"Huống hồ, bọn họ có là tội phạm thì đã sao?" Giang Hiểu Hàn tự giễu cười: "Bọn họ có tội đáng chết sao? Hoặc là nói, bọn họ đáng để chết hôm nay à?"
Giang Ảnh bỗng nghẹn lời.
"Nếu đều không phải, vậy thì bách tính và tội phạm có gì là khác nhau." Giang Hiểu Hàn tránh khỏi tay Giang Ảnh, tự mình đứng vững: "Suy cho cùng, máu cũng đã nhuộm trên tay ta. Thứ A Thanh thấy là sự thật, nào có gì oan uổng."
Trên tay áo của Giang Hiểu Hàn dính vài vết máu, nhìn có chút nhếch nhác.
"Đi đi." Giang Hiểu Hàn mệt mỏi vung tay: "Đừng để A Lăng một mình, con bé sẽ sợ."
"Vậy còn công tử?" Giang Ảnh hỏi: "Ngài không hồi phủ sao?"
Giang Hiểu Hàn lẩn tránh vấn đề này theo bản năng, vội cự tuyệt: "Không được. Ta... Ta đến xem Tạ Giác."
Lần xét xử này không tốn bao nhiêu thời gian, Thần Vệ doanh tay chân lanh lẹ, đã thần không biết quỷ không hay, mang thi thể của Hạ Lưu Vân trở về quan dịch.
Sắc trời dần tối, sạp bán hàng rong bên đường đã lục tục thu dọn đồ đạc về nhà. Thủ vệ trên tường thành đã gà gật, chỉ chờ đến giờ để đóng cửa thành, thay phiên trực, trở về giải lao.
Chốc lát sau, từ trong thành bỗng có một con tuấn má toàn thân đen nhánh xông ra, thế tới hung hăng, phi mình vào ánh trăng.
Cảnh Trạm bị gió thu thổi rát má, chỉ có thể cúi đầu nắm chặt dây cương, lớn tiếng hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Ngọc bội bên hông va đập với yên ngựa, tạo ra những tiếng động như đánh vào lòng người.