Tiếng khinh giáp ma sát vang lên, Thần Vệ doanh lẳng lặng ẩn thân trong hẻm nhỏ, chốc lát sau đã xuất hiện tại phụ cận quan dịch.
Phòng chữ Địa lầu hai vẫn sáng đèn, bóng người đàn ông hắt lên cửa sổ giấy dầu, bị kéo có chút biến hình. Người đàn ông trong phòng ngồi thẳng lưng, tựa hồ không hề hay biết về sóng nguồn cuồn cuộn bên ngoài.
Tuy Thần Vệ doanh muốn bắt người, nhưng cũng không thể gióng trống khươ chiêng. Vệ Thâm đang định dẫn theo thân vệ vào cửa, lại bị Giang Ảnh ngăn cản.
Việc liên quan đến Hạ Lưu Vân là chuyện hệ trọng, Giang Ảnh theo tới là chuyện thường, hắn lại là thân tín của Giang Hiểu hàn, ngay cả Vệ Thâm cũng phải nể mặt.
Vệ Thâm theo lời hắn, chọn ra ba mươi binh sĩ Thần Vệ doanh để bao vây dịch quán. Lúc này Giang Ảnh mới thu kiếm, lui nửa bước, đứng phía sau hắn.
Hạ Lưu Vân là mệnh quan triều đình, muốn bắt cũng phải để Vệ Thâm tự mình đi, mới có thể coi như là có thân phận xứng đáng.
Sắc trời đã tối, trong đại sảnh chỉ còn lại một người gác đêm, thấy Vệ Thâm hùng hổ đi vào, không khỏi sợ hết hồn. Người trong quan dịch đều từng gặp quan chức bộ khoái, vừa thấy khinh giáp trên người Vệ Thâm đã biết người này không dễ chọc, cho nên không dám ngăn cản.
Vệ Thâm híp mắt, quan sát tình hình trên lầu, để lại hai thân vệ trông giữ đại sảnh, sau đó dẫn Giang Ảnh lên lầu.
Trong phòng của Hạ Lưu Vân đốt đàn hương, lúc này, ông ta đang nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn tụng kinh. Khi Vệ Thâm đẩy cửa vào, Hạ Lưu Vân vừa niệm xong nửa cuốn Kim cang kinh, mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Giang Ảnh không chút biến sắc, nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng chỉ có một mình Hạ Lưu Vân, tùy tùng đi theo ông ta lúc trước giờ không biết tung tích.
Có vẻ Hạ Lưu Vân cũng không ngạc nhiên với tình cảnh hiện tại, chỉ ung dung đeo chuỗi Phật châu lại lên cổ tay.
"Vệ chỉ huy sứ." Hạ Lưu Vân mở miệng nói: "Đêm khuya tới chơi, không biết là có chuyện quan trọng gì?"
Vệ Thâm không muốn nhiều lời với ông ta, chỉ nói: "Giang đại nhân cho mời."
Hạ Lưu Vân không chút kinh hoảng, trái lại còn lộ vẻ khí định thần nhàn. Ông ta mở nắp lư hương, tắt lửa rồi đứng dậy lấy áo khoác.
"Vậy thì mời đi." Hạ Lưu Vân nói.
Đối với Hạ Lưu Vân mà nói, đây là điều nằm trong dự tính từ lâu. Ông ta lưu lại nhược điểm sinh từ là để dẫn Giang Hiểu Hàn mắc câu. Làm quan nhiều năm, giữa ai mà chẳng có chút liên hệ. Ông ta hiểu Giang Hiểu Hàn, đối phương cũng hiểu ông ta. Nếu ông ta không để lộ dấu vết gì, sợ là đối phương sẽ không mắc câu.
Có điều, như vậy cũng không sao. Hạ Lưu Vân nghĩ, cũng chỉ là một tòa từ đường mà thôi, ngày sau chờ Ninh Tranh quang vinh đăng Đại Bảo, ông ta muốn có bao nhiêu mà chẳng được.
Giao thủ trong triều đình, đơn giản là xem ai thua ít hơn, kẻ đó chính là người thắng cuộc.
Giang Hiểu Hàn dùng sợi bạc khơi bấc đèn, ngọn lửa sắp lụi tàn lần nữa bùng lên. Hắn cẩn thận khơi bấc rồi mới cầm khăn vải lau tay.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Giang Hiểu Hàn biết ___ đã dẫn người về rồi.
Chuyện đã đến nước này, trong lòng Giang Hiểu Hàn cũng bình tĩnh. Hắn đặt khăn vải bên chân nến, quay lưng đi về phía công đường.
Hạ Lưu Vân là quan tam phẩm, theo lý mà nói, muốn định tội cũng phải mở tam đường hội thẩm. Lúc này, tui đang ở công đường nhưng ông ta không hề hoang mang, thậm chí còn nghênh ngang đứng, gọi Giang Hiểu Hàn đưa cho ông ta cái ghế.
"Thu xếp chỗ ngồi cho Hạ đại nhân." Giang Hiểu Hàn khoát tay.
Bên người tự có binh sĩ Thần Vệ doanh bê ghế vào sảnh. Hạ Lưu Vân phủi ống tay áo, thủng thỉnh ngồi xuống.
Hạ Lưu Vân cười nói: "Giang đại nhân hôm nay mời ta đến, là có chuyện gì quan trọng sao?"
Sắc mặt Giang Hiểu Hàn tự nhiên, gõ gõ bàn: "Kỳ thực cũng không phải chuyện gì quá lớn, gọi đại nhân tới chỉ vì muốn hỏi một chút, sinh từ ở ngoại thành An Khánh phủ, đại nhân cũng biết?"
Hạ Lưu Vân vốn tưởng Giang Hiểu Hàn phải đánh phủ phủ đầu, lại không ngờ hắn cố làm ra vẻ thế này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Ta biết." Hạ Lưu Vân nói: "Nhưng đại nhân này, cái sinh từ này cũng chỉ là ___"
"Hóa ra đại nhân cũng biết." Giang Hiểu Hàn bỗng ngắt lời ông ta: "Ta và đại nhân làm quan trong triều nhiều năm, thật không ngờ đại nhân lại hồ đồ như vậy. Nói đi nói lại, cũng chỉ là một từ đường, làm sao đến mức khiến đại nhân vội vã muốn hủy thi diệt tích như thế."
Hạ Lưu Vân sững sờ: "Cái gì?"
Giang Hiểu Hàn không nói gì, hắn ngồi trên đài cao, từ góc độ của Hạ Lưu Vân nhìn sang, chỉ có thể thấy Giang Hiểu Hàn từ trên cao nhìn xuống ông ta. Trong đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ấy chỉ còn lại hờ hững, vốn không muốn để ông ta vào mắt.
___ Chính là thế này.
Hạ Lưu Vân phẫn hận nghĩ, lúc lên triều nghị sự cũng vậy, ông ta tựa hồ vĩnh viễn không bằng được Giang Hiểu Hàn, nhiều năm qua cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Có lẽ xem thường trong mắt Giang Hiểu Hàn quá rõ ràng, Hạ Lưu Vân không khỏi đứng lên: "Hủy cái gì ___"
Ông ta nói được nửa câu, chợt bị một tiếng quát to từ bên ngoài ngắt lời.
"Giang Hiểu Hàn __!"
Tiếng bước chân dồn dập, người còn chưa đến gần đã bị Giang Ảnh giữ lấy vai. Vỏ kiếm ma sát với khinh giáp, tạo thành tiếng vang ghê người.
"Ngươi thả ta ra." Tạ Giác giãy mạnh, sức cậu ta quá lớn, Giang Ảnh không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã tuột tay.
Nhưng dù sao Giang Ảnh cũng xuất thân từ ảnh vệ, không phải người mà một cậu trai trẻ như Tạ Giác có thể đánh được, hắn dùng vỏ kiếm cản người, xoay ngược tay Tạ Giác lại.
"Không được vô lễ." Giang Ảnh cau mày.
"Ta nhổ vào!" Tạ Giác không thoát được Giang Ảnh, cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ quạnh nhìn Giang Hiểu Hàn: "Cha cùng huynh ta gặp chuyện, vì sao ngươi không nói cho ta."
Giang Hiểu Hàn khẽ nhíu mày, hắn sẽ không hỏi loại vấn đề ngu xuẩn như đây là ai cho ngươi biết, Hạ Lưu Vân còn đang ở đây, dù thế nào hắn cũng không thể để mất đi khí thế, để Hạ Lưu Vân chê cười.
"Ngươi mệt rồi." Giang Hiểu Hàn khoát tay áo, ra hiệu Giang Ảnh thả cậu ta ra: "Đi ra sau nghỉ ngơi một lúc đi."
"Giang Hiểu Hàn, ngươi đừng hòng dùng những lời này để lừa ta. Cha cùng huynh vì tổ quốc mà chinh chiến nhiều năm, vì sao lại hạ ngục bọn họ!" Tạ Giác đi qua Giang Ảnh, hung dữ nhìn hắn: "Ta biết mọi chuyện rồi ___ nếu ngươi nói sớm một chút, ít ra ta còn có thể hồi Kinh gặp mặt Thánh thượng, cầu xin cho bọn họ."
Tạ Giác nói rồi, lấy ra một phong thư rách, nghiến răng chất vấn: "Ta vừa đi qua quan dịch, ngươi giấu phong thư này, mấy ngày nay đều sai ta đi làm mấy chuyện vớ vẩn, chính là để ta không thể biết chuyện, có đúng hay không?"
Giang Hiểu Hàn cụp mắt nhìn cậu ta, hờ hững không nói.
Tạ Giác bị thái độ này của hắn chọc giận, ném mạnh thư lên mặt đất: "Giang Minh Viễn, ta coi ngươi là bằng hữu, vậy mà lúc này ngươi lại làm ra chuyện như vậy."
"Ngươi trở lại thì có thể làm gì?" Giang Hiểu Hàn rốt cục mở miệng, bàn tay nắm chặt giấu dưới bàn, lạnh nhạt nói: "Trở về chịu chết hay sao? Hay là muốn quỳ mãi không đứng, ngóng trông Bệ hạ vì ngươi mà đau lòng, nhất thời nhẹ dạ, miễn tội kháng chỉ bất tuân cho Tạ Vĩnh Minh?"
"Giang Hiểu Hàn, ngươi rốt cục có tim hay không!" Tạ Giác giận run người: "Cha và huynh ta gặp phải chuyện lớn như vậy, ta thân làm con, làm em, cho dù có chết cũng phải trở về cầu xin cho họ. Phụ thân ta oan uổng, nếu như Bệ hạ thực sự lẩm cẩm, vậy cứ để cả nhà chúng ta chết chung!"
"Sau đó để người khác mắng các ngươi là loạn thần tặc tử sao?" Giang Hiểu Hàn nói.
Tạ Giác tức giận: "Giang Hiểu Hàn, ngươi ___"
Hạ Lưu Vân thấy tình cảnh này, cơ hồ muốn vỗ tay mà cười.
Giang Hiểu Hàn sai ở chỗ hắn đối xử với Tạ Giác quá tốt, tự cho là bảo vệ được người ta, nhưng giờ không phải vẫn bị chỉ vào mặt mắng là đồ không tim không phổi đó sao.
"Không được." Giang Hiểu Hàn không chút do dự: "Không có mệnh lệnh của ta, ngươi đừng hòng rời khỏi Bình Giang thành."
"Ngươi đừng cho rằng trong tay ta không có nhược điểm của ngươi." Tạ Giác cười gằn, chỉ vào hắn nói: "Giang Hiểu Hàn, ta mới nghe các anh em ở quan dịch nói, tận hai trăm nhận mạng, vậy mà ngươi cũng dám giết."
Vệ Thâm cảm thấy không xong, nhưng muốn cũng không kịp cản.
"Ngươi còn nhất định muốn ra tay vào lúc sáng sớm! Chỉ có người tỉnh giấc mới có thể kêu khóc, tử trạng mới có thể hiện ra thê thảm, có đúng hay không?" Tạ Giác gào lên: "Giang Hiểu Hàn, ngươi tàn nhẫn lắm ___!"
Bỗng có một người sải bước tiến đến, độc tác nhanh hơn Vệ Thâm mấy phần. Nửa câu sau của Tạ Giác tán trong gió, cả người mềm oặt ngã xuống, bị người vững vàng đỡ lấy.
"Tạ tiểu tướng quân say rượu." Quan Trọng bình tĩnh dìu Tạ Giác, như thể người đánh cậu ta bất tỉnh ban nãy không phải hắn: "Ta dẫn hắn đi trước."
Lúc Tạ Giác ngã xuống, va vào án thư của Giang Hiểu Hàn. Án thư bị đụng cho lung lay, cốc trà trên bàn lắc lư, cuối cùng vẫn nghiêng mình đổ xuống. Chén trà lăn vài vòng, nước trà lạnh theo đó mà ra, theo mép bàn dính lên người Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn vẫn như chưa phát hiện.
Vệ Thâm chợt phát hiện sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt Giang Hiểu Hàn lướt qua Tạ giác, cũng qua Hạ Lưu Vân, nhìn ra phía ngoài.
Vệ Thâm nghi hoặc, theo ánh mắt của hắn mà quay đầu lại, mới phát hiện không biết ngoài cửa đã có một người đứng từ lúc nào.
___ Nhan Thanh.
Đêm nay Bình Giang phủ nha thực sự quá rối loạn, Giang Hiểu Hàn thầm nghĩ. Hắn thậm chí không biết Nhan Thanh tới từ khi nào, đứng ở đó bao lâu, lại nghe được những gì.
Giang Hiểu Hàn nhìn Nhan Thanh, tâm trạng bỗng thành một mảnh mờ mịt.
___ Hắn đến tột cùng phải làm sao đây?
Nhịp tim hắn đập như nổi trống, vang đến tai, trong lúc nhất thời, gì cũng nghe không rõ.
Nhan Thanh như phát hiện ra Giang Hiểu Hàn đang nhìn mình, y thoáng rũ mắt, tránh ánh mắt hắn, đi về trước một bước: "Huynh đang bận sao?"
Trong đầu Giang Hiểu Hàn trống rỗng, chỉ theo bản năng gật đầu: "Ừ."
Nhan Thanh nhìn qua Hạ Lưu Vân, tựa hồ không định ở đây làm mất mặt hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta ở cửa chờ huynh."
Nói rồi, Nhan Thanh xoay người bước ra ngoài, rẽ sang phải, biến mất sau cửa.
Giang Hiểu Hàn cảm thấy, mọi dịu dàng, ấm áp trong lòng đều theo mấy bước này của Nhan Thanh mà rời đi, lòng hắn lúc này chỉ còn lạnh lẽo.
Giang Ảnh biết quan hệ giữa hắn và Nhan Thanh, không khỏi lo lắng nhìn về phía Giang Hiểu Hàn.
Chỉ thấy Giang Hiểu Hàn cụp mắt, tay phải vô thức cầm lấy một vật.
Trong giây lát đó, Giang Hiểu Hàn thoát khỏi cảm giác mờ mịt luống cuống kia, nhìn về phía Hạ Lưu Vân.
"Hạ đại nhân xây sinh từ vì Tam điện hạ, sau khi biết bị ta phát hiện thì muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, khiến cho hơn hai trăm bách tính xây từ đường cùng chôn thây nơi biển lửa, không ai sống sót. Chỉ tiếc còn chưa kịp hủy chứng cứ đã bị Thần Vệ doanh đúng lúc tới ngăn cản." Dáng vẻ ôn hòa ngày thường của Giang Hiểu Hàn bị khói lửa nhấn chìm, cả người vô cùng hờ hững: "Mà Hạ đại nhân tự biết tội mình khó thoát, cho nên___ đã sợ tội tự sát rồi."
Con ngươi của Hạ Lưu Vân co rụt lại.
Ông ta không ngờ, Giang Hiểu Hàn lại có gan ép chết ông ta như vậy.
"Trên dưới Bình Giang phủ nha đều là người của ngươi, ta tự mình bước vào, rơi vào tay ngươi, đó là vì bản thân ta tự phụ. Nhưng ta muốn mình thua, cũng phải thua cho rõ ràng." Hạ Lưu Vân thu lại vẻ ung dung lúc đầu, ánh mắt lộ ra chút không cam lòng: "VÌ sao đại nhân bỗng nhiên muốn đẩy ta vào chỗ chết?"
Giang Hiểu Hàn không hề trả lời, chỉ cầm một quyển sách lên từ án thư ___ chính là phần binh tịch Lạc Tùy Phong sao chép cho hắn.
Hạ Lưu Vân không thể tin nổi, bước lên cầm lấy quyển sách kia. Kiếm của Giang Ảnh muốn ra khỏi vỏ, lại bị Giang Hiểu Hàn ngăn lại.
Hạ Lưu Vân khó có thể tin được, lật xem một hồi, xác nhận nội dung của quyển sách này quả thực giống y hệt sổ sách trong tay mình, mới mất hứng buông ta.
"Giang đại nhân quả là tay mắt thông thiên." Hạ Lưu Vân chợt cười lớn: "Xem ra, thiên hạ này ngày sau đều phải dựa vào Giang đại nhân."
"Thiên hạ này ra sao, tự có Bệ hạ lo lắng, không tới phiên ta xen vào." Giang Hiểu Hàn lạnh nhạt nói: "Hạ đại nhân đến nay còn không hiểu được đạo trung quân sao?"
"Trung quân?" Hạ Lưu Vân như là nghe được chuyện gì thú vị, cười không kiềm chế được, mãi lâu sau mới nói: "Giang đại nhân làm quan hơn mười năm, vì sao vẫn ngây thơ như vậy? Trung quân, vậy quân là gì? Đương nhiên là người ngồi trên đài cao Tử Thần điện, đó mới là quân."