Được rồi! Nếu họ nguyện ý gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi!
Lại nói, nghe họ gọi hắn như vậy tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng vì sao hắn lại có chút hưng phấn vậy nhỉ!
Làm xong việc này, Cung Tiểu Trúc liền mang theo bọn Vương Nghị tới một viện khác thu xếp, lúc trở về đã lại thấy Vân Túc nhập định một lần nữa, liền trở về phòng của mình.
Hắn ngồi trên bồ đoàn, mặc niệm hệ thống trong lòng, trước mắt liền xuất hiện một màn hình nửa trong suốt, trang đầu hệ thống, quả nhiên hiện lên dòng chữ hệ thống đã thăng lên cấp hai, hơn nữa trên màn hình còn có một “Bao lì xì thăng cấp” màu đỏ đang không ngừng lấp lóe.
Cung Tiểu Trúc chọt vào, trang đầu kia liền hiện lên một vài công năng của hệ thống cấp hai.
Đầu tiên chính là hệ thống quét tăng thêm một mục độ trung thành, chỉ cần mở hệ thống quét tu sĩ khác, trên bảng thông tin mục cuối cùng là độ trung thành sẽ hiện lên, điểm càng cao, càng cho thấy độ trung thành của người kia càng cao, điểm càng thấp, thì người kia càng ít trung thành.
Dưới sáu mươi điểm cho thấy người này chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đã có thể làm phản, hơn nữa còn rất dễ bị xúi giục. Ba mươi điểm trở xuống cho thấy người kia căn bản không phải là người bên mình, rất có khả năng là gian tế của thế lực khác.
Hơn nữa trước ba chữ “Độ trung thành” còn có một ô để chọn, bên trong chỉ có tên của hai người, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, chỉ cần chọn tên của một người, sẽ có thể biết được đối tượng trung thành bao nhiêu với người kia.
Cung Tiểu Trúc vô cùng hài lòng, kỹ năng quả thực rất quan trọng đối với hắn, rất tiện lợi, chỉ cần có hệ thống này, về sau họ thu nhiều tiểu đệ đều có thể áp dụng. Hơn nữa có kỹ năng này, họ gần như có thể ngăn chặn gian tế của người bên ngoài, không chỉ giảm cho họ rất nhiều chuyện vặt vãnh mà còn có thể bồi dưỡng người thực sự bên phe mình, có được hiệu quả lớn nhất, tiết kiệm rất nhiều tài nguyên.
Tiếp theo chính là công năng mới thứ hai của hệ thống cấp hai, đó chính là hệ thống luyện đan và hệ thống luyện khí, phương pháp hai hệ thống này sử dụng thực ra rất đơn giản. Ví dụ như cái hệ thống luyện đan kia, chỉ cần mở hệ thống này ra, nhập nguyên liệu cần thiết để luyện chế đan dược vào hệ thống, hệ thống sẽ tự luyện chế dựa theo trình tự luyện chế đan dược bình thường, hơn nữa xác suất thành công còn là 100%.
Có điều đan dược luyện chế ra, phẩm chất cao hay thấp đều có liên quan trực tiếp tới nguyên liệu tốt hay xấu, hơn nữa số lượng cũng không xác định. Nói không chừng tâm tình nó tốt, đan dược phun ra sẽ nhiều một chút, tâm tình không tốt sẽ ít hơn một chút, chuyện này được quyết định hoàn toàn bởi hệ thống luyện đan.
Hệ thống luyện khí cũng giống vậy, điểm khác biệt không lớn, xác suất thành công cũng là 100%, có điều mỗi lần chỉ có thể luyện chế ra một món pháp bảo.
Cho dù là hệ thống luyện đan hay là hệ thống luyện khí, thì mỗi lần luyện chế đều tiêu phí một số lượng hệ thống tệ nhất định, phẩm chất luyện chế ra càng cao thì hệ thống tệ tốn càng nhiều và ngược lại.
Tuy rằng đã có hệ thống luyện đan và luyện khí này, nhưng Cung Tiểu Trúc cũng không định ỷ lại vào nó quá mức, vẫn muốn tiếp tục học luyện đan và luyện khí, chẳng lẽ chỉ bởi hắn có nhiều linh thạch như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể mua ở cửa hàng hệ thống, nên không cần học kỹ thuật luyện đan và luyện khí cho tốt hay sao? Làm vậy tới khi mất hệ thống sẽ không còn gì cả, đây chính là cái gọi là lo trước khỏi họa!
Không sử dụng hệ thống một cách bị động sẽ mang tới điểm tốt.
Hệ thống này ngoại trừ tăng thêm hai công năng, thì điểm thứ ba chính là đặt thêm trong ô trữ vật một cái hộp, đây là phần thưởng cho hệ thống thăng cấp, có điều bây giờ còn chưa biết đây là cái gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thứ tốt.
Cung Tiểu Trúc cầm chiếc hộp kia trong tay, mở ra vừa thấy, bên trong là một quyển tranh cuộn và một ngọc giản.
Sau khi đọc xong ngọc giản, Cung Tiểu Trúc khó mà nén được kích động, hóa ra quyển tranh cuộn này tên là tranh cuộn thời không, bên trong có không gian độc lập, hơn nữa thời gian bên trong gấp mười lần bên ngoài, ý là, bên trong đã mười năm trôi qua, bên ngoài cũng mới chỉ có một năm.
Không chỉ vậy, linh khí bên trong còn nồng hơn bên ngoài rất nhiều, lúc đột phá cũng sẽ không lo bị người bên ngoài phát hiện ra, hơn nữa tranh cuộn này còn có cấp bậc phòng ngự rất cao, cho dù có là Tán Tiên, muốn phá hỏng tranh cuộn thời không này cũng phải tốn một phen công phu, quả là một thứ vô cùng thiết yếu cho tu luyện lữ hành tại gia.
Có điều, tiếc là quyển tranh cuốn này chỉ có thể sử dụng một lần, không thể sử dụng vô hạn, hơn nữa một lần cũng chỉ có thể tu luyện trong đó một trăm năm, cũng chính là mười năm ở ngoại giới, số lượng người cũng có hạn, chỉ có thể cho phép hai người vào, nhiều người hơn thì không được.
Tuy rằng chỉ dùng được duy nhất một lần, nhưng Cung Tiểu Trúc cũng đã cảm thấy đủ, dù sao cũng là đồ miễn phí, quyển tranh cuộn này quả là được tạo ra dành riêng cho hắn và Vân đại ca, Cung Tiểu Trúc nghĩ trong lòng.
Có điều vậy cũng tốt, tuy rằng sau khi dùng một lần, tranh cuộn sẽ mất hiệu lực, thời không bên trong sẽ chậm bằng bên ngoài, hơn nữa cũng sẽ không còn bất cứ linh khí gì nữa, nhưng cũng sẽ không báo hỏng, nó còn có thể dùng như một không gian trữ vật bình thường.
Chỉ là không gian trữ vật bình thường chỉ có thể đựng vật không có sự sống, không gian này thì lại có thể chứa được cả vật sống, năng lực phòng ngự cũng sẽ không biến mất, về sau hắn và Vân đại ca gặp phải nguy hiểm còn có thể trốn vào trong không gian, cho dù là Đan Vân tôn giả đến quyết đấu họ cũng không phải sợ.
Quả là không còn gì tuyệt vời hơn!
Có điều trước đó, phải suy xét xem nên vào lúc nào, bởi một khi vào rồi, nhất định phải ở trong đó tu luyện một trăm năm rồi mới có thể ra ngoài.
Cung Tiểu Trúc cầm tranh cuộn vừa mở ra đã thấy bên trên vẽ non xanh nước biếc, cầu nhỏ nước trôi, trên mặt đất là một mảnh cỏ xanh mơn mởn, mà chính giữa là một túp lều tranh đứng lẳng lặng sừng sững không thể bình thường hơn, dù là nhìn từ phương diện nào cũng có thể thấy vô cùng cổ xưa.
Nếu không phải là do Cung Tiểu Trúc đã đọc ngọc giản, tuyệt sẽ cho rằng đây chỉ là một quyển tranh cuộn vô cùng bình thường, bởi nhìn bên ngoài, quyển tranh cuộn này vừa là một pháp khí không có phẩm chất, lại vừa không dao động linh lực chút nào, cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, nét vẽ vô cùng thô, nhìn không ra bất cứ điểm gì bất phàm.
Có điều, làm gì có thứ gì từ hệ thống ra có thể là vật phàm! Cho dù bộ dáng người ta xấu thì cũng vẫn là bảo vật đó có được không! Ai quy định bảo vật nhất định phải dễ nhìn, nhất định phải tinh xảo, nếu chỉ dùng một mắt là có thể nhìn ra đó là thứ tốt, vậy hệ thống đã không phải là hệ thống gạt người.
Còn nữa, tranh cuộn này cũng không phải là tùy tiện một ý niệm là có thể vào, phải đọc chú ngữ mới được, mà chú ngữ lại ở trong ngọc giản, có điều sau khi Cung Tiểu Trúc đọc xong ngọc giản, ngọc giản kia liền hóa thành tro tàn, thế nên bây giờ chỉ có một mình Cung Tiểu Trúc là biết chú ngữ, đây cũng là nhằm tránh cho người khác biết được điểm đặc thù của tranh cuộn.
Đương nhiên, chú ngữ này, Cung Tiểu Trúc nhất định là sẽ nói cho Vân Túc biết, lúc vào cũng phải là hai người vào cùng nhau, ai bảo quan hệ của họ tốt như vậy chứ!