Chàng vừa hét xong, thì một tràng vỗ tay lốp đốp vang lên :
- Người nói hay lắm. Có lòng tin thì tất thắng.
Cả năm người Lục gia trang và Khả Thanh đồng quay lại. Họ chợt giật bắn người, vì trước mặt họ không ai khác hơn là Ngô Khả Sinh và Tần nương.
Thanh Diện Nhân cau mày lẩm bẩm nói :
- Chúng ta mới tới đây chẳng được bao lâu, làm sao lão biết được?
Lão già họ Ngô vuốt chòm râu bạc, cười khà khà, nhìn Lục phu nhân hỏi :
- Lục phu nhân, lâu ngày không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ.
Lục phu nhân quát lên :
- Cẩu tặc, ngươi không xứng đáng kêu ta bằng ba chữ Lục phu nhân.
Ngô Khả Sinh vẫn cười khà khà nói :
- Tuy ta là viên Tổng quản cũ của Lục gia trang, nhưng hiện nay thì đã khác. Tại sao lại không gọi được ba chữ “Lục phu nhân” chứ.
Lục phu nhân gằn giọng :
- Hiện nay với xưa kia có gì là khác. Ngươi vẫn là một tên cẩu tặc, xưa thế nào thì nay vẫn vậy.
Ngô Khả Sinh sa sầm nét mặt, cũng gằn giọng nói lại :
- Bà đừng phách lối, ta nể bà là chủ nhân của ta khi xưa mới khách sáo như vậy.
Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng đáp :
- Ta không cần ngươi khách sáo. Ðã là cẩu tặc, giết người không gớm tay, thì vẫn là cẩu tặc dù bề ngoài có thay đổi.
Ngô Khả Sinh nạt ngang :
- Ðủ rồi. Phu nhân có biết rõ ràng câu chuyện đó ra sao không?
Lục phu nhân rít lên the thé :
- Ta chỉ biết ngươi chính là hung thủ sát hại hơn năm trăm mạng Lục gia trang.
Ngô Khả Sinh cười ha hả đáp :
- Không sai. Ta chính là hung thủ nhưng lúc đó ta chỉ là một tên Tổng quản mà thôi.
Lục phu nhân lại gằn giọng hỏi lại :
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ta nói gì ắt phu nhân đã hiểu.
Lục phu nhân không thèm nhiều lời đối đáp với kẻ thù nữa, bà ta vung thiết trượng đập thẳng vào Ngô Khả Sinh. Vừa vung vừa hét :
- Ta phải lấy mạng ngươi để trả thù cho hơn năm trăm oan hồn của Lục gia trang.
Chỉ nghe tiếng Ngô Khả Sinh cười khà khà, Lục phu nhân cảm thấy đầu trượng của mình đánh vào khoảng không.
Thì ra lão ta đã lắc mình bật người ra sau, rồi bay bổng lên không tránh né.
Lục phu nhân cũng tung mình lên cao, quất ngang thiết trượng vào mình lão Tổng quản họ Ngô một cái. Thanh Diện Nhân ở dưới đây cũng vung chưởng đánh lên trợ giúp cho Lục phu nhân. Tiếp theo làn chưởng của chàng là một vòi nước mạnh như mãnh long cuồn cuộn bắn thẳng vào người Ngô Khả Sinh.
Lão Tổng quản búng người đạp lên vòi nước, hai tay vung chưởng đánh vào thượng đẳng của Lục phu nhân.
Như đóan trước được chiêu thức đó của Ngô Khả Sinh, Lục phu nhân lắc người tránh né rồi xoay trượng tấn công tiếp tục.
Bên dưới ba bốn bóng đen cũng từ từ xuất hiện, bao vây Ngân Thiết và Kim Diện Nhân vào một chỗ.
Ngân Thiết mới được nghe Bạch Tiểu Kha giảng giải về lòng tự tin, dựa vào sự linh diệu của cái tâm, phối hợp với sức mạnh sẵn có của mình thì ắt sẽ có cơ hội thắng được, chàng múa tít gậy bạc cứ nhắm cái lỗ mặt không rõ hình dạng của Hình nhân đánh tới. Ánh gậy bạc nhấp nhoáng chói lòa, người bình thường không chút võ công ắt hẳn bị mù bởi ánh sáng đó.
Kim Diện Nhân cũng rút ngọn roi đồng, vận nội công cho đến khi một màu đỏ rực phát ra từ ngọn roi, chàng mới vung lên tấn công vù vù vào bóng Hình nhân.
Ngọn roi của Kim Diện Nhân quất trúng nơi nào tức thì một tiếng “xèo” vang lên, tiếp theo là khói trắng bốc lên bởi chỗ đó vừa bị ngọn roi lửa đốt cháy.
Hai người đánh nhau với Hình nhân hơn một trăm chiêu, bỗng Ngân Thiết thấy cái mũ trùm đầu của vài tên Hình nhân cứ quay về phía Tiểu Kê và Khả Thanh. Bất giác chàng nhớ lại trận đánh năm năm về trước. Khi đó chàng phải múa gậy bảo vệ đám dân hèn. Trong lúc Hắc Diện Nhân và Kim Diện Nhân đang quyết đấu cực lực với một Hình nhân, thì bỗng nhiên Hình nhân tung chưởng về phía đám dân hèn buộc chàng rơi gậy, té xuống đất, huyết mạch như muốn chạy ngược. Tuy chàng không hề hấn gì, nhưng đám dân đen lại bị hút hế sinh lực.
Nhớ lại lúc đó, Ngân Thiết chợt hiểu ra bọn Hình nhân cũng luyện công giống như ba vị sư huynh của chàng, chỉ có điều khác là chúng lại dùng sinh lực của người chứ không phải của những vật thể khác như nước, lửa hoặc đất.
Những tại sao chúng chỉ hấp được lực của những kẻ yếu, chứ những người võ công cao như chàng thì chúng lại không rút được sinh lực ra? Có lẽ chúng chưa đạt tới khả năng đó? Hay là ánh sáng từ cây gậy của chàng phát ra làm kém đi hiệu lực của chúng? Hay là cả hai? Dù thế nào đi nữa, Lục phu nhân để cho chàng tập luyện thứ võ công với gậy bạc chắc chắn là phải có nguyên do mục đích.
Bọn Hình càng đánh càng bị đuối sức nên ngấp nghé dòm ngó Tiểu Kê và Khả Thanh.
Ngân Thiết mỉm cười, khi chàng nghĩ tới sinh lực của hai người đó quá ít, một người chỉ là đứa con nít còn người kia là nữ nhân với chút ít võ công, chắc hẳn không giúp gì được bọn chúng.
Tuy chàng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không muốn cho bọn Hình nhân hút lấy sinh khí của hai người trong bọn mình. Ngân Thiết càng cố múa mạnh tay gậy tấn công, không cho bọn Hình nhân kịp trở tay giở ngón Hấp lực thần công.
Ngô Khả Sinh đang đánh nhau với Lục phu nhân, đảo mắt ngó thấy bốn năm Hình nhân của mình không làm gì được hai chàng thanh niên trẻ, chợt lão cười lớn nói :
- Dừng tay!
Lục phu nhân nhếch mép cười hỏi lại :
- Ngươi sợ rồi hả?
Ngô Khả Sinh cũng cười mỉm lại đáp trả :
- Ta không sợ ai hết. Ta chỉ muốn cho các người một con đường sống. Nếu các ngươi cứ ép mãi, buộc ta ra tay sát sinh, tới lúc đó thì đừng trách ta độc ác.
Lục phu nhân chợt cười lên một tràng ha hả :
- Ngươi nói dễ nghe. Ngươi là kẻ có tội, ta không tha cho ngươi thì thôi, chứ đời nào lại đợi ngươi tha cho ta.
Ngô Khả Sinh nghe vậy chợt nhếch mép lộ vẻ độc ác, hét to :
- Hoàng Bá hãy giết tên múa gậy đáng ghét kia cho ta.
Hoàng Bá là tên của Kim Diện Nhân.
Vừa nghe Ngô Khả Sinh nói vậy, Lục phu nhân nhảy ra khỏi vòng chiến, quay đầu nhìn thì quả nhiên thấy Kim Diện Nhân vung tay múa ngọn roi lửa tấn công Ngân Thiết dữ dội.
Mắt thấy người mình đánh người mình, tai thì nghe tràng cười ha hả đắc ý của Ngô Khả Sinh, Lục phu nhân vội hét lên :
- Kim Diện Nhân, dừng tay. Ngươi còn là người nữa hay không, tại sao lại muốn giết hại đồng môn của mình.
Ngân Thiết bất chợt bị Kim Diện Nhân tấn công thì cũng ngạc nhiên không kém. Chàng đã nghi ngờ có người trong bọn phản bội, thông đồng với kẻ thù để giết hại đồng bọn. Nhưng chàng lại nghi lầm người. Chàng đã nghi lầm vị đại sư huynh Hắc Diện Nhân, chứ đâu có ngờ Kim Diện Nhân là con người phản trắc đó. Chính hắn mới là người nói chuyện với Tần nương. Chính hắn là người đốt lửa báo hiệu cho Ngô Khả Sinh sự có mặt của bọn Lục gia trang trên núi này.
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu cơn bực tức từ trước lập tức trào dâng. Tất cả uất khí trong người Ngân Thiết đã chuyển sang hai bàn tay, khiến cây gậy bạc của múa tít không còn thấy hình dáng cây gậy nữa, mà chỉ còn gậy khí ngăn cản roi lửa và quấn lấy Kim Diện Nhân tấn công ngược lại.
Thanh Diện Nhân lúc này cũng đã hiểu ra người nào đã báo hiệu cho Ngô Khả Sinh chỗ ẩn núp của họ.
Ðánh nhau một lúc với Ngân Thiết mà không thủ thắng được, lại nghe tiếng hét the thé của Lục phu nhân, Kim Diện Nhân liền vội nhảy ra khỏi vòng chiến, đứng bên phía bọn Ngô Khả Sinh.
Lục phu nhân thấy vậy tức muốn trào máu, cổ họng như bị nghẹn lại. Một hồi sau bà mới lên tiếng :
- Kim Diện Nhân, tại sao ngươi lại làm như thế. Chúng ta có lầm lỗi gì với ngươi?
Kim Diện Nhân lắc đầu :
- Bà bà không có gì lầm lỗi với Kim Diện Nhân này? Nhưng sự thực trong cuộc hỏa hoạn năm xưa, Kim Diện Nhân không mất mát gì hết bởi vì ta là kẻ mồ côi, không còn cha mẹ quyến thuộc gì cả, chỉ là vô tình theo đám trẻ vào rừng nên thoát được nạn lửa. Rồi cũng vì vô tình theo bà bà trả thù cho Lục gia trang. Ðã hơn hai chục năm Kim Diện Nhân này chán ngấy cái cảnh sống mà phải lẩn trốn, lo sợ như chuột.
Ngân Thiết không còn muốn nghe lời phân trần của Kim Diện Nhân bèn nạt ngang :
- Ngươi vì một chút lợi danh mà dám bán rẻ bạn bè đồng môn, chẳng khác gì loài cẩu tặc. Thiệt phí công ta đã tôn trọng kêu gọi ngươi là sư huynh.
Bị sư đệ chửi mắng, gọi mình là cẩu tặc, Kim Diện Nhân tức khí hét lên :
- Ngươi đừng có lớn lối. Nếu không phải vì ngươi mê gái gây ra chuyện, thì đâu có ngày hôm nay. Năm năm nay chúng ta được sống yên ổn là do ta cầu khẩn với Ngô tổng quản. Ngươi không biết ơn còn lớn lối mạt thị.
Ngân Thiết phun một bãi nước bọt trước mặt Kim Diện Nhân, hét :
- Ta không thèm cái ơn thối tha của ngươi. Ta thà chết quân tử còn hơn sống làm tiểu nhân bỉ ối như thế.
Kim Diện Nhân thấy thái độ của Ngân Thiết thì biết dù có nói bao nhiêu lời, chàng cũng không nghe.
Kim Diện Nhân Hoàng Bá liền nhếch mép cười, lúc này mới thấy gã có một khuôn mặt gian trá. Gã trầm giọng xuống gằn từng tiếng kể ra :
- Thật ra, kẻ hồ đồ như ngươi cũng thông minh lắm, đoán biết có người trong cuộc phản bội. Nhưng ngươi đâu có ngờ ngươi đã bị ta lừa gạt. Những gì ngươi thấy trong tòa kỹ viện đều do ta ép đại sư huynh vào trong đó. Rồi ngươi theo Tần nương, ngươi nghi ngờ đại sư huynh, nhưng ngươi cũng đâu có ngờ chính ta là người nói chuyện với Tần nương. Ta đã bỏ thằng vô dụng Tiểu Kê ở trên núi một mình mà đi gặp bà ta. Thằng vô dụng đó chỉ biết ngó trừng trừng vào khoảng không chứ đâu biết nói ra những việc làm sai trái của ta.
Ngân Thiết không chen vào, những điều này chàng đã suy đoán ra rồi.
Kim Diện Nhân ngửa mặt cười một tràng thật dài. Cười xong hắn nói tiếp :
- Ta tưởng cầu xin cho các ngươi những năm tháng sống yên ổn, các ngươi sẽ cảm ơn ta, quên đi thù xưa. Nhưng các ngươi chỉ là những kẻ cứng đầu, ôm lấy một oán thù không thể nào trả được. Cũng bởi vì không khuyên được các ngươi nên ta mới phải bày ra gian kế, cho các ngươi chết hết là xong chuyện.
Rồi hắn chỉ vào bọn người Lục gia trang nói :
- Tất cả cũng tại vì các ngươi, chớ trách chi ai.
Ngân Thiết không thấy Kim Diện Nhân nhắc đến chuyện vị đại sư huynh Hắc Diện Nhân của mình vào Tô gia trang lúc nãy. Chàng có vẻ ngờ ngợ hình như kẻ phản bội kia không biết về chuyện này. Như vậy vị đại sư huynh biết được chuyện gì nên tìm cách vào đó.
Tuy trong đầu nhiều đa nghi, bề ngoài Ngân Thiết miệng phun bọt phì phì, đưa tay phủi như phủi bụi :
- Lời nói của ngươi thối lắm, không ngửi được. Có giỏi thì quyết đấu với ta một phen.
Ngô Khả Sinh lúc này cũng ôn tồn lên tiếng :
- Lục phu nhân, ta cũng khuyên phu nhân đừng nên ôm cái oán thù này làm chi. Chúng ta hãy sống vui vẻ những ngày tháng còn lại.
Lục phu nhân gằn giọng nói từng lời :
- Mối thù giết chồng bắt con làm sao ta bỏ qua được.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân đồng thời quay mặt ngó nhau. Hai người chỉ nghe về chuyện giết chồng, còn chuyện bắt con thì chưa bao giờ được nghe Lục phu nhân kể lại.
Ngô Khả Sinh cười ha hả nói :
- Phải, ta bắt con của Lục trang chủ cũng vì muốn cứu cho dòng máu họ Lục khỏi tuyệt tự.
Lục phu nhân hừ một tiếng thật lớn, quát hỏi :
- Con ta hiện giờ đang ở đâu? Ngươi đã làm gì con ta?
Ngô Khả Sinh mỉm cười nói :
- Ta không biết Lục Băng Tâm hiện giờ ở đâu, nhưng nàng đã lấy chồng sinh và sinh được một đứa con. Ta biết con nàng hiện đang ở đâu.
Lục phu nhân hét lớn :
- Hãy nói mau! Cháu ngoại của ta hiện giờ ở đâu?
Ngô Khả Sinh mỉm cười, vuốt chòm râu bạc, từ tốn nói :
- Nếu Lục phu nhân quên đi thù cũ, bỏ qua chuyện này, chung sống vui vẻ thì ta sẽ nói cho phu nhân cháu ngoại ở đâu? Nói rồi lão ta đanh mặt lại, trầm giọng, gằn từng tiếng :
- Ðừng có ương bướng nữa, phu nhân đánh không lại ta đâu.
Nghe vậy Lục phu nhân càng nổi đóa, bà ta vung thiết trượng đánh tới, không thèm nói thêm một tiếng nào.
Thấy Lục phu nhân ra chiêu, tức thì Ngân Thiết nhào lên tấn công Kim Diện Nhân mãnh liệt.
Thanh Diện Nhân cũng vận dùng dòng nước suối kế bên tấn công vào ba tên Hình nhân và Tần nương.
Sức nước cuồn cuộn, mạnh khôn xiết, tấn công ba Hình nhân và một người mà vẫn không phân thắng bại.
Ngô Khả Sinh thấy Lục phu nhân quyết chiến chứ không muốn hòa, lão hừ một tiếng, lạnh nhạt nói :
- Ta vì chuyện xưa, nhường nhịn phu nhân quá nhiều rồi. Chớ trách ta độc ác.
Tức thì hai con mắt của lão chợt sáng lên trắng dã, thân hình bay bổng. Mây đen từ đâu kéo tới giăng đầy trời. Trên đám mây đen đó cứ xẹt lên những đường sáng ngoằn ngoèo tợ chớp giật.
Ngô Khả Sinh hét lên :
- Bà già ương ngạnh kia, ta cho bà nếm thử mùi Thiên Lôi thần công của ta.
Tức thì sấm nổ đùng đùng muốn rung chuyển cả mặt đất, chớp giật cũng lóe sáng lên từng hồi.
Lão già họ Ngô hét thêm một tiếng thật lớn, lão cong người như con tôm, hai tay chỉ thẳng mặt Lục phu nhân.
Từ trên đám mây đen lóe lên một tia chớp thật lớn, thật sáng nhắm thẳng đầu Lục phục nhân xẹt tới.
Tia chớp phóng xuống lẹ không tưởng nổi. Lúc mây kéo đến, Lục phu nhân đã ngỡ ngàng, không ngờ một người lại có thể điều khiển được thiên nhiên, tới khi sét đánh xuống thì Lục phu nhân bỗng dưng như phỗng đứng yên không nhúc nhích, bởi vì tia sét đánh xuống nhanh quá bà có muốn tránh cũng tránh không kịp.
Bà lãnh trọn một đường sét.
Gương mặt già nhăn nheo của Lục phu nhân chợt đen sì, té xuống đất ngay lập tức.
Ngô Khả Sinh, tóc tai dựng ngược lơ lửng trên không cười ha hả ra vẻ khoái chí lắm.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân thấy bà bà của mình ngã xuống vội bỏ cuộc đấu, chạy lại tới bên bà ta.
Lục phu nhân đưa bàn tay bị sét đánh cháy đen sì nắm lấy tay Ngân Thiết thì thào nói :
- Ta vì thù oán cá nhân đã kéo các ngươi vào vòng thù hận không lối thoát. Nay ta chết, thì mối thù Lục gia trang có lẽ cũng nên chết theo ta. Hai ngươi không nên báo thù nữa, nếu không cũng sẽ có ngày chết thảm như ta. Bây giờ ta chỉ mong gặp lại con và cháu. Nhưng đó chỉ là ước mong, không bao giờ thành sự... thật... được....
Lục phu nhân cố kéo dài hơi thở để nói hết câu. Khi bà nói được thì cũng trút hơi thở cuối cùng.
Ngân Thiết hét toáng lên :
- Không bao giờ. Mối thù này không bao giờ chết theo bà bà được. Một ngày Ngân Thiết này còn sống thì ngày đó sẽ còn báo thù. Lão già kia không chết thì ta phải chết.
Nói xong chàng vùng lên cầm gậy bạc phóng tới tấn công Ngô Khả Sinh. Lão ta vẫn đứng lơ lửng trên không cười ha hả nói :
- Tiểu tử, ngươi làm gì được ta?
Nói rồi lão lại cong mình như con tôm hai, hai tay chỉ về hướng Ngân Thiết.
Thanh Diện Nhân nghe tiếng Ngân Thiết la lên trong cơn uất ức, mất hết bình tĩnh, liền xoay người, vươn tay tính ngăn cản Ngân Thiết.
Nào ngờ hữu thủ của chàng gạt trúng cây gây bạc. Cây gậy bật khỏi tay Ngân Thiết, và tung bắn lên cao. Ngân Thiết bị tuột mất gậy, còn đang bối rối chưa biết phải đối phó thế nào với đường sét đang từ trên đám mây xẹt xuống, bất chợt đường sét đổi hướng không đánh xuống đầu chàng nữa mà lại nhắm vào hướng cây gậy bạc đang bay đánh tới.
Lão già Ngô Khả Sinh thấy thế trợn tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi lão lại cười lên ha hả, chỉ Ngân Thiết nói :
- Ngươi không còn gậy bạc để cứu ngươi nữa. Hãy nếm thử đường sét thứ hai của ta đây.
Nói rồi lão lại bật người ra sau lấy đà, rồi cong mình như con tôm. Hai tay của lão chỉ thẳng mặt Ngân Thiết, tức thì một luồng sét từ trên đám mây bay tới đánh thẳng vào đỉnh đầu chàng.
Khả Thanh đã chứng kiến cảnh đường sét đổi hướng đánh vào gậy bạc như thế nào, trong lúc khẩn cấp nàng vội với lấy cây kiếm sau lưng phóng tới gần bên Ngân Thiết.
Hành động của nàng chỉ là cầu may. May thì đường sét đổi hướng, còn không thì Ngân Thiết phải thiệt mạng.
Cũng như lần trước, đường sét quả nhiên đổi hướng đánh vào thanh kiếm do Khả Thanh ném tới.
Ngô Khả Sinh lại trợn tròn mắt nhìn Khả Thanh, hét lớn :
- Hay cho con tiện tì nhiều chuyện, chết đến nơi còn không biết.
Từ lúc Lục phu nhân bị sét của Ngô Khả Sinh đánh chết, Tiểu Kê ngồi ở bờ đất cao chứng kiến hết mọi việc xảy ra trước mặt. Bất chợt miệng nó gầm gừ, nước dãi từ hai bên mép chảy ra tong tong. Trông nó chẳng khác gì con sói đói đang gặp mồi ngon.
Tới lúc Khả Thanh phóng cây kiếm ra cứu Ngân Thiết bị Ngô Khả Sinh chú ý. Nàng hoảng sợ quay đầu tìm Tiểu Kê tính bế nó lên để cùng nhau chạy trốn. Nào ngờ nàng chẳng thấy thằng bé đâu. Nó như một bóng ma biến mất từ lúc nào.
Ngân Thiết được Khả Thanh cứu thoát, cũng lanh lẹ nhảy tới chụp lấy gậy bạc của mình lao lên. Nhưng lao được tới nửa chừng chàng chợt thấy Tiểu Kê đang treo tòng teng, miệng cắn vào cổ chân Ngô Khả Sinh, hai mắt trợn lên trắng dã. Lão Tổng quản họ Ngô vì lo vùng vẫy đẩy Tiểu Kê nên không rảnh tay phóng sét đánh bọn người Lục gia trang còn lại. Lão vùng vẫy chân thật mạnh, nhưng vẫn không đá được Tiểu Kê rớt xuống. Còn nếu dùng sét đánh đứa nhỏ thì hóa ra chính lão đánh vào người lão. Ngô Khả Sinh càng bị đứa bé cắn ngay yếu huyệt ở cổ chân, nơi các mạch máu gân cơ tụ tập, đau đớn không tả nổi. Lão ra sức vùng vẫy giẫy đạp chân bị cắn, còn chân kia thì lão cứ nhắm vào đầu đứa nhỏ đạp tới. Nhưng lạ thay, chân lão đạp hướng nào đứa nhỏ lại lắc người né hướng đó, hàm răng của nó như có móc câu bấu chặt vào chân lão không buông.
Càng vùng vẫy thì hàm răng của đứa nhỏ càng cắn sâu vào chân lão làm lão đau đớn vô cùng.
Không còn cách nào thoát khỏi hàm răng đứa nhỏ, Ngô Khả Sinh liền hét lên ra lệnh cho Hình nhân tấn công nó.
Ðám Hình nhân tức thì nhào lên nhưng lại bị Ngân Thiết vung gậy bạc múa tới đánh bạt ra. Cũng nên nhớ là lúc này bọn Hình nhân đã đuối sức, chúng cần phải hấp sinh khí của người mới lấy lại được sức.
Còn Ngân Thiết thì đang hăng máu, càng đánh càng hăng. Cây gậy trên tay chàng sáng lòa, múa tít đáng thẳng vào lỗ mặt không rõ hình dạng của bọn Hình nhân. Ðâm ra chúng cứ nhào lên rồi lại té xuống bịch bịch, không làm sao giúp Ngô Khải Sinh thoát khỏi hàm răng của đứa bé.
Kim Diện Nhân đứng dưới thấy vậy cũng vội vàng vung roi lửa lên quất vào người Tiểu Kê, tính kéo nó xuống.
Thanh Diện Nhân thấy thế liền vận động nước từ dòng suối cuồn cuộn kéo lên mạnh như vòi rồng, gạt ngọn roi lửa của Kim Diện Nhân xuống. Mỗi lần dòng nước mãnh liệt của chàng đụng phải ngọn roi lửa tức thì những tiếng “xèo xèo” vang lên. Những chỗ bị nước quẹt trúng, ngọn roi lửa của Kim Diện Nhân không còn đỏ nữa.
Nhìn thấy vậy, Thanh Diện Nhân bất chợt nhớ đến lời Bạch Tiểu Kha nói: “Lửa hại Lục gia trang”, chàng mới thấu hiểu cô gái nói gì. Lửa năm xưa thiêu rụi Lục gia trang. Bây giờ con người luyện công với lửa, Kim Diện Nhân cũng phản bội, hại người của Lục gia trang. Cô gái đó còn nói nước có thể dập tắt lửa.
Nghĩ đến đó Thanh Diện Nhân vận hết công lực điều khiển một ngọn nước khổng lồ, gần như rút hết nước của dòng suối, cuồn cuộn đổ ập lên người và ngọn roi lửa của Kim Diện Nhân. Một tiếng “xèo” thật lớn thật dài vang lên, và một luồng khói trắng khổng lồ cũng bốc lên. từ người Kim Diện Nhân.
Bị nước đổ ập lên đầu như thác trút, Kim Diện Nhân mất hết nguồn nóng, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, người run lên cầm cập như kẻ bị phong hàn.
Nước cũng thừa cơ trút lên hai tên Hình nhân, tức thì người chúng như trái banh xì hơi, xẹp lép, chỉ còn bộ áo rách tả tơi bên ngoài.
Thanh Diện Nhân nheo mày suy nghĩ không biết những Hình nhân kia là thứ gì, tại sao bị nước đổ ập lên lại xì hơi như thế. Tuy chàng không hiểu nguyên do nhưng cũng vận một luồn nước còn sót lại đổ ập lên người hai tên Hình nhân còn lại. Chúng cũng xì hơi để lại lớp áo choàng rách nát trên mặt đất.
Tần nương nãy giờ đứng ngoài quan sát trận đấu chưa dám động thủ, sư phụ của ả lúc đầu đang thắng thế, tự nhiên bị thằng bé điên khùng kia cắn lấy cổ chân mà bị thất thế trong nháy mắt.
Ả lựa lúc mọi người lo đánh nhau, không để ý tới ả, liền nhẹ nhàng rút lui khỏi ngọn núi. Nào ngờ ả bị Ngô Khả Sinh phát giác. Lão quát lớn :
- Lan nhi, ngươi dám bỏ ta sao?
Tần nương nghe sư phụ hét lên giận dữ, toàn chân run lẫy bẫy đi không vững. Bỗng nhiên đất dưới chân ả nứt ra, hai chân ả bất ngờ bị lọt vào trong khẽ nứt kẹt cứng, không làm sao rút ra được.
Ngô Khả Sinh thấy bên mình không còn ai tới giúp, vội gập người lấy tay chụp lấy đứa nhỏ cố gắng gỡ nó ra. Nhưng đứa bé như có mắt đằng sau, tay lão ta rà tới đâu là nó tránh tới đó, răng thì cắn chặt không nhả, miệng gầm gừ nước dãi nhỏ xuống tong tong, mắt trợn trừng trừng nhìn lão. Ðã vậy mặt nó còn xấu xí chẳng khác nào quỉ dạ xọa.
Ngô Khả Sinh mỗi lần cúi người xuống chụp đứa nhỏ, thì mặt đứa nhỏ lại như có một luồng ma khí nhát hồn lão.
Ðến nỗi lão Tổng quản họ Ngô sợ quá, không dám cúi xuống nữa. Lão bấm bụng chịu đau, đạp không tung người thoát thân, mang theo đứa bé lủng lẳng dưới chân.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân thấy thế vội vàng tung mình nhảy theo sau.
Hai người lo sợ Ngô Khả Sinh sẽ tìm cách ám toán đứa nhỏ. Họ dù mệt, hay võ công kém hơn lão cũng ráng sức đuổi theo.
Họ chạy một hồi thì thấy đứa bé ngồi xếp bằng trên đất, miệng còn gậm một khúc chân người, từ đầu gối trở xuống. Ðó là khúc chân của lão Tổng quản họ Ngô. Trên mặt đất còn có một vết máu dài.
Thì ra lão Ngô Khả Sinh bị cắn đau quá, lượm luôn thanh trường kiếm của Khả Thanh tính chém chặt đứa nhỏ, nhưng nó cứ lủng lẳng. Nó cố ý hay vô tình, cứ đảo qua đảo lại tránh né mũi kiếm sắc bén kia.
Ðau quá chịu không nổi, và trong lúc tức tối không kịp suy nghĩ, lão vung kiếm tiện đứt chân của mình để có thể vứt bỏ đứa bé lại. Khi đứa bé rơi xuống đất thì bàn tọa của nó giống như có kéo dán ở đó dính chặt trên mặt đất.
Miệng nó vẫn gầm gừ gặm lấy cổ chân, vết răng đã lún tới xương.
Khi thấy Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân chạy tới, nó mới chịu nhả khúc chân của Ngô Khả Sinh xuống, nhoẻn miệng cười nhìn hai người. Tuy nụ cười nó xấu xí, kỳ dị, nhưng hai người này đã quen nhìn cái mặt của nó từ lâu, không còn thấy điểm nào xấu lạ nữa.
Ngân Thiết xoa đầu nó nói :
- Ða tạ ngươi đã cứu chúng ta. Bà bà nói đúng, cuối cùng ngươi cũng có ích.
Nói rồi chàng bế xốc Tiểu Kê lên, cùng Thanh Diện Nhân lần theo vết máu truy tìm Ngô Khả Sinh. Nhưng họ đi được một đoạn thì vết máu lại biến mất. Có lẽ lão đã tự tay bế huyệt cầm máu chân. Không còn dấu vết để lần theo, hai người lại cắp đứa nhỏ trở lại núi tìm Khả Thanh, và lấy xác Lục phu nhân.
Không biết vô tình hay cố ý, họ chỉ lo nghĩ đến người thân mà không thèm ngó ngàng gì tới Tần nương và Kim Diện Nhân. Họ bỏ mặc hai người đó giữa vùng đồi núi hoang. Tần nương thì bị kẹt chân dưới mặt đất, không tài nào di chuyển được, còn Kim Diện Nhân đang run lập cập như mất hết sinh lực.
* * * * *
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân đem xác Lục phu nhân gởi tại nhà người thợ rèn, rồi cùng nhau tới Tô gia trang kiếm Hắc Diện Nhân.
Bây giờ, Tô gia trang không còn dưới sự quản lý của Tần nương nữa, nhưng sự canh phòng vẫn còn nghiêm mật.
Hai người còn đang lớ ngớ chưa biết phải vào bằng cách nào, bỗng chiếc cổng sắc ầm ầm mở ra một khoảng, vừa đủ cho một người chui qua.
Ðứng bên kia cổng sắc là là Tô Nguyệt. Ngân Thiết thấy nàng mừng quá chạy tới hỏi thăm :
- Cô nương không sao chứ?
Tô Nguyệt lắc đầu mỉm cười nói :
- Tôi không sao? Tần nương đi rồi thì tay chân của bà ta cũng chạy mất. Tô gia trang bây giờ thuộc về tay của cha tôi và tôi.
Ngân Thiết lại hỏi :
- Cha cô đâu?
Tô Nguyệt chợt đỏ ửng hai má, thẹn thùng đáp :
- Cha tôi đang đánh bạc với Hắc Diện Nhân.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân cùng bật ngửa ra sau kinh ngạc. Hai người không hiểu tại sao Hắc Diện Nhân lại vào đây sát phạt đỏ đen với lão già họ Tô.
Tô Nguyệt dẫn họ tới tòa lầu chính giữa Tô gia trang. Ngồi trước tòa lầu là Bạch Tiểu Kha, mặt mày buồn xo không còn lộ vẻ vui cười nữa. Ngân Thiết lại lên tiếng hỏi :
- Bạch cô nương sao lại ngồi đây?
Bạch Tiểu Kha ngoắc tay ra hiệu cho ba người ngồi xuống rồi nói :
- Các người có biết tại sao lão già Ngô Khả Sinh và đệ tử của lão vào đây ở không?
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhần đồng loạt lắc đầu.
Bạch Tiểu Kha nhìn họ một hồi, rồi chắc lưỡi mấy cái, thở dài vài lượt, sau đó mới bắt đầu kể :
- Cách đây hơn hai mươi năm, tức là trước lúc Lục gia trang bị cháy rụi, người trên giang hồ đồn đãi là Lục trang chủ có võ công cao nhất nhờ hấp thụ được lực khí của vạn vật cỏ cây. Lúc Lục trang chủ bị chết thì Ngô Khả Sinh có võ công cao nhất, nhưng võ công của lão lại là Thiên Lôi thần chưởng, không giống như loại võ công của Lục trang chủ. Các ngươi có biết tại sao không?
Ngân Thiết, Thanh Diện Nhân và Tô Nguyệt còn chưa rõ câu chuyện của Bạch Tiểu Kha có liên quan gì tới chuyện Hắc Diện Nhân mở cuộc đen đỏ với Tô đại nhân, cả ba chỉ biết lắc đầu, chờ nghe hết câu chuyện.
Bạch Tiểu Kha kể tiếp :
- Bởi vì một khi hấp được lực khí từ loài khác vào người, cần phải biết cách chuyển hóa lực khí đó thành lực khí của mình. Chuyển hóa được rồi còn phải tích trữ được trong cơ thể. Lão Ngô Khả Sinh không biết cách luyện chuyển hóa khí nên bị tẩu hỏa nhập ma. Lão phải dùng Hình nhân làm chuyện chuyển hóa khí. Nhưng những Hình nhân đó lại không tích trữ được, nên cứ phải tiếp tục hấp khí lực.
Ngân Thiết nghe tới đây ồ lên một tiếng, vì chàng đã hiểu vì sao lúc đánh nhau với Hình nhân, chúng cứ liếc nhìn Tiểu Kê và Khả Thanh. Thanh Diện Nhân lại hỏi chen vào :
- Thế Hình nhân là người hay là thứ gì? Tại sao gặp nước thì lại bị xì hơi như thế?
Bạch Tiểu Kha đáp ngay :
- Ta không biết! Nhưng đoán Hình nhân không phải là người, chỉ là được lão họ Ngô khoác áo trùm kín có vẻ giống hình người.
Nàng nhìn một vòng nữa xem có ai hỏi tiếp không. Ba người kia không hỏi nữa, thì nàng lại tiếp tục :
- Lão Ngô Khả Sinh ở lại đây vì lão họ Tô giữ cuốn thượng của Tích Khí bí kíp, nói về cách chuyển hóa lực khí từ nơi khác thành lực khí của mình. Còn sư phụ của ta giữ phần hạ, nói về cách duy trì khí lực đó trong người.
Ta được lệnh sư phụ tới đây thu hồi cuốn thượng, nhưng lão họ Tô kia không chịu đưa, bắt ta phải đánh bạc với lão. Ta đâu có biết cờ bạc gì đâu, nên nhờ Hắc Diện Nhân chơi dùm. Hiện tại hai người chưa phân thắng bại.
Nghe vậy cả ba người đều ồ lên một tiếng, không biết nên nói gì. Câu chuyện quả thật là kỳ quái hết sức.
Kể xong chuyện, Bạch Tiểu Kha liền đứng lên thong thả đi vào trong tòa lầu. Phong thái của cô gái rất khoan thai, không uyển chuyển như những tiểu thư khuê phòng yếu đuối mà lại thanh thoát nhàn nhã, nét rầu rầu trên mặt của cũng biến đâu mất. Cô ta đi vào trong tòa lầu xem chừng Hắc Diện Nhân đánh bạc thắng hay thua, mà giống như là đi ngắm hoa dưới trăng.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân nhìn theo vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên. Họ thật sự không thể nào hiểu nổi tính tình của cô gái trẻ này.
Còn Tô Nguyệt thì lại cau mày, trên mặt thoáng lộ vẻ ganh tỵ. Thường thường nữ nhân khi gặp nữ nhân khác có sắc đẹp và phong thái hơn mình thì dễ sinh lòng ganh tỵ, ghen ghét, nhất là đối với những cô gái đang được đàn ông ngó đến mất hồn như Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân hiện giờ. Tô Nguyệt cũng là nữ nhân thường tình nên không tránh được nhược điểm đó, nàng tung mình chạy lên đón đường Bạch Tiểu Kha.
Tô Nguyệt hỏi :
- Tại sao cô lại muốn cha ta đưa ra cuốn thượng?
Bạch Tiểu Kha nhìn Tô Nguyệt một cái rồi cười lên hi hí đáp :
- Tại sư phụ ta bảo vậy.
Tô Nguyệt vẫn không chịu buông tha :
- Sư phụ ngươi là ai mà có quyền ép người như vậy? Còn nếu cha ta không chịu đưa ra thì sao?
Bạch Tiểu Kha nghe Tô Nguyệt hỏi dồn như vậy thì chu mỏ, đưa tay gãi trán một hồi mới từ từ đáp :
- Ta cũng không biết sư phụ ta như thế nào? Sư phụ có quyền hay không ta cũng không biết. Ta chỉ biết sư phụ có dặn: bằng mọi cách phải thu hồi cuốn thượng của Tích Khí đại pháp.
Nói tới đây nàng lại nhoẻn miệng cười duyên dáng, trả lời câu hỏi thứ hai của Tô Nguyệt :
- Nếu lệnh tôn không chịu đưa ra thì... ta dùng lời, dùng trí không được bắt buộc phải dùng sức thôi.
Tô Nguyệt nghe vậy thì chết lặng cả người, trố mắt nhìn trừng trừng Bạch Tiểu Kha.
Còn Bạch Tiểu Kha thì lại coi như không có chuyện gì, tiếp tục khoan thai nhàn hạ đi vào trong tòa lầu.
Sau một hồi ngẩn ngơ, Tô Nguyệt trấn tĩnh lại liền quay mình bám theo Bạch Tiểu Kha kéo lại hỏi :
- Cô nói vậy là có ý gì? Nếu cha tôi không chịu đưa ra cuốn thượng, cô quyết giết ông ta à?
Bạch Tiểu Kha thoáng cau mày trước thái độ lằng nhằng níu kéo của Tô Nguyệt. Nhưng chỉ trong chốc lát cô gái lại bật cười hi hí, khẽ gỡ tay Tô Nguyệt ra rồi lên tiếng chế giễu :
- Tự nhiên lại hỏi nhiều như vậy... hừm, nhìn điệu bộ của cô chắc đang ghen hả? Có phải ta đẹp hơn cô không?
Thiệt là nham nhở hết chỗ nói. Hỏi một đằng, Bạch Tiểu Kha lại nói nhảm một nẻo, đã vậy giọng điệu lại vênh váo đáng ghét. Nhưng câu nói vớ vẩn kia có vẻ đã đánh trúng tim gan của Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt nghe xong thì ruột gan muốn lộn ngược, khí giận tràn lên tới đỉnh đầu mà không cách nào thoát ra được, muốn gào lên chửi bới nhưng lại không mở miệng được, muốn nhào đến vả vào miệng cô gái nham nhở kia nhưng lại không nhúch nhích được chân tay.
Tô Nguyệt chỉ đứng đó mặt hầm hầm tức giận.
Bạch Tiểu Kha đủng đỉnh đi vào trong.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bọn Lục gia trang đứng bên ngoài chờ đợi. Nhưng họ chờ mãi vẫn không thấy ai bước ra, liền kéo nhau đi vào trong tòa lầu.
Trước tiên họ thấy Tô Nguyệt đứng giữa lối đi mặt mày tím ngắt, mắt trợn tròn. Ngân Thiết tưởng người yêu có chuyện gì vội chạy lại xem xét, thì thấy nàng không bị thương, hay bị điểm huyệt gì cả nhưng lại bất động như pho tượng.
Hóa ra Tô Nguyệt vì quá tức giận, tức đến độ khí đạo không lưu thông như bình thường được, nên đông cứng cả người.
Khả Thanh phải nắn bóp một hồi, Tô Nguyệt mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn thấy bọn Lục gia trang đang bu xung quanh một lượt. Bất chợt nàng bật lên khóc nức nở.
Ngân Thiết vội hỏi :
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tô Nguyệt vừa khóc vừa mếu vừa nói :
- Ả muốn giết cha ta.
Ngân Thiết nghe vậy tức khí gầm lên :
- Ai?
- Nha đầu Bạch Tiểu Kha.
Không nói không rằng, Ngân Thiết tung người bay vào trong.
Giữa biệt phòng chỉ có Hắc Diện Nhân nằm cứng đơ không nhúc nhích trên sàn, còn Tô Ðằng Không và Bạch Tiểu Kha thì không biết biến đi mất từ lúc nào.
Màn cửa sổ còn lung lay. Gió từ ngoài thổi vào bên trong man mác cả người.
Vốn ghét cái tính nhởn nhơ hay trêu người của Bạch Tiểu Kha, Ngân Thiết thấy Hắc Diện Nhân bị ám hại thì liền cho là do cô nàng gây ra. Chàng hét lên lồng lộn :
- Nha đầu hôi thúi kia, khôn hồn đừng ló mặt ra cho ta thấy.
Bọn Lục gia trang ở ngoài nghe tiếng hét của Ngân Thiết cũng vội vả chạy vào. Thanh Diện Nhân nhào tới xem xét Hắc Diện Nhân, thì thấy đại sư huynh của mình chỉ bị điểm huyệt chứ chưa đến nổi thiệt mạng. Thanh Diện Nhân liền nhanh tay giải huyệt cho đại sư huynh của mình.
Vừa mới được tỉnh lại, Hắc Diện Nhân đã gầm gừ :
- Lão già quỷ kia đừng để ta thấy mặt lão...hừ... hừ...
Bọn người mới vào nghe vậy càng trở nên ngớ ngẩn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi họ mới nghe Ngân Thiết la hét Bạch Tiểu Kha, bây giờ Hắc Diện Nhân lại chửi rủa lão già nào đó, có lẽ là Tô Ðằng Không.
Họ còn đang phân vân không biết ai phải ai trái, ai là thủ phạm hạ thủ Hắc Diện Nhân, thì đã thấy Hắc Diện Nhân quay lại tóm chặt lấy cổ tay Tô Nguyệt :
- Ta phải bắt cô đền tội thay cho lão quỷ ấy.
Trừ Tiểu Kê đang trừng trừng hai mắt ngó cửa sổ, cả thảy đều rúng động không biết Hắc Diện Nhân có ý gì.
Một thoáng sau, Ngân Thiết trấn tĩnh lại đầu tiên, hốt hoảng lên tiếng hỏi :
- Ðại ca làm vậy là có ý gì?
Hắc Diện Nhân hình như chưa hả giận, vẫn còn chửi rủa :
- Lão họ Tô thối nát, bỉ ổi kia dám giở trò tiểu nhân tính ám hại ta.
Thanh Diện Nhân chau mày suy nghĩ rồi hỏi lại :
- Có phải lão ta bị thua, không chịu giao sách, nên mới giở thủ đoạn chăng?
Hắc Diện Nhân đáp gọn :
- Chứ còn gì nữa!
Tô Nguyệt tuy uyển mạch bị Hắc Diện Nhân bóp chặt, nhưng nghe người khác nói xấu cha mình, vội lên tiếng bào chữa :
- Không phải vậy! Cha ta đường đường là một Trang chủ, không bao giờ làm như vậy.
Không để cho Tô Nguyệt nói tiếp, Hắc Diện Nhân trừng mắt nhìn một cái, miệng gầm gừ như con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi non đang ở trong tay. Tô Nguyệt sợ quá ngậm miệng lại ngay, không dám hé môi nói thêm một tiếng nào, dù là một tiếng rên vì đau hay một tiếng khóc vì tức.
Ngân Thiết thấy vậy vội lên tiếng với ý định làm dịu bầu không khí vốn đang căng thẳng :
- Ðại ca, chớ nên nóng nảy, chúng ta phải điều tra cho rõ ràng mọi việc rồi mới có hành động.
Hắc Diện Nhân lại quắc mắt nhìn Ngân Thiết nói :
- Còn điều tra gì nữa! Chính ta là nạn nhân của lão khốn đó. Ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa mới tin. Chẳng lẽ ngươi không tin ta?
Ngân Thiết phân bua :
- Không phải đệ không tin đại ca. Nhưng vì...
Không đợi Ngân Thiết nói hết lời, Hắc Diện Nhân chen ngang :
- Nhưng vì ngươi mê gái mà mờ cả tâm trí chứ gì?
Nói rồi Hắc Diện Nhân đưa mắt lườm Tô Nguyệt một cái nữa. Tô Nguyệt vừa phần hoảng sợ vừa phần thẹn thùng, cúi gầm mặt xuống, trong lòng khóc thút thít nhưng không dám phát ra thành tiếng.
Còn Ngân Thiết thì ú ớ không biết trả lời ra sao. Quả thật, chỉ vì thấy Tô Nguyệt bị đại sư huynh bóp uyển mạch, đau đớn mà không dám kêu, Ngân Thiết mới tìm lời xoa dịu tình thế. Không ngờ Hắc Diện Nhân không hạ cơn giận mà còn nói trúng tim đen của anh chàng múa gậy bạc.
Thanh Diện Nhân đứng nghe hai huynh đệ lời qua tiếng lại, không đi đến đâu, liền lên tiếng giảng hòa :
- Ðại sư huynh muốn bắt giữ Tô cô nương thì cứ việc bắt giữ, nhưng ai làm thì người nấy chịu. Sư huynh không nên thù cha mà giết con. Hiện giờ điều trọng yếu nhất phải làm là chúng ta nên về an táng bà bà trước, rồi truy tìm lão Ngô Khả Sinh để trả thù cho Lục gia trang. Trên bước đường truy tìm Ngô Khả Sinh, chúng ta cũng có thể dò la tin tức của Tô đại nhân để làm sáng tỏ việc này.
Tuy trong lòng mỗi người đều có nỗi ấm ức, mâu thuẫn riêng, nhưng ai cũng tán đồng với lời nói của Thanh Diện Nhân.
Hắc Diện Nhân từ từ buông tay Tô Nguyệt ra, và không quên trợn mắt hù cô ta một cái cho đỡ tức.
Tô Nguyệt được thả tay ra, từ từ ngẩng đầu lên, đến khi bắt gặp ánh mắt sáng lạnh của Hắc Diện Nhân thì vội vàng gục đầu xuống nhìn đất như cũ. Khả Thanh thấy Hắc Diện Nhân ăn hiếp tiểu thơ của mình quá đáng, thì cũng ném cho Hắc Diện Nhân một cái nhìn oán hận.
Cả bọn từ từ bước ra ngoài tòa lầu.
Họ về nhà người thợ rèn lo việc chôn cất cho Lục phu nhân, người đã có công nuôi dưỡng họ từ nhỏ.
Khi mọi việc xong xuôi thì cả bọn mới chợt nhớ đến Tần nương và Kim Diện Nhân còn đang ở khu rừng trên núi.
Cả bọn liền kéo tới đó với hy vọng sẽ tìm ra được manh mối gì về Ngô Khả Sinh.