Ngồi trong căn phòng đơn sơ của nhà bếp, Ngân Thiết nhìn cô gái bí mật ngồi tu từng ngụm rượu ừng ực. Uống xong nàng lại bốc từng miếng thịt gà nhai nhồm nhoàm.
Lúc trước ngồi trong khu rừng vắng uống rượu ngắm trăng, cô gái bí ẩn kia chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần. Nhưng bây giờ trước mặt Ngân Thiết nàng chẳng khác gì một hạng phàm phu tục tử. Ăn uống không biết lễ nghi, cứ tay mà bốc. Miệng dính mỡ bóng láng, nàng lại đưa tay quẹt tới quẹt lui. Lâu lâu lại chùi bàn tay dính đầy mỡ vào áo, làm chiếc áo màu xanh bằng vải thô cũng bơ bết những vết mỡ.
Ngân Thiết đứng đó, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái nọ. Cô ta vốn đã bí ẩn, bây giờ thì càng bí ẩn hơn.
Ăn xong, cô gái lại vỗ bụng nói :
- No rồi, ta đi ngủ, ngươi ráng chống mắt canh chừng cho ta.
Cô gái vừa nói xong đã nằm lăn ra ghế ngủ một cách ngon lành, không cần biết nơi đây là đâu, cũng không vươn vấn nét u sầu. Khi ngủ trên môi cô gái còn điểm một nụ cười tươi.
Ngân Thiết chỉ biết lắc đầu, đi xung quanh gian nhà bếp canh chừng xem có người tới. Nếu có thì sẽ đánh thức cô gái dậy để lánh mặt.
Nhìn cô gái ngủ, lâu lâu Ngân Thiết lại nghĩ về Tô Nguyệt. Chàng không biết Tô Nguyệt hiện giờ ra sao. Có còn bị ả kế mẫu hành hạ nữa không. Càng nghĩ người yêu chàng lại càng muốn bay ra ngoài, tới biệt phòng của Tô Nguyệt dắt nàng đi khỏi đây.
Lòng nghĩ sao thì chàng làm như vậy, đứng lên nhích động thân hình tính bay ra ngoài cửa sổ nhắm hướng biệt phòng của Tô Nguyệt mày bay tới. Bỗng cô gái bí ẩn kia khẽ bảo :
- Mụ Tần nương đó còn có lão sư phụ đáng sợ nữa, ngươi ra đó lỡ bị người của lão già đó bắt được thì toi mạng, sẽ không còn ai tới cứu Tô Nguyệt của ngươi đâu.
Ngân Thiết giật mình quay lại nhìn cô gái nọ, nhưng nàng vẫn nhắm tít mắt ngủ khò khò, như chưa thốt ra lời nào.
Ngân Thiết cũng giật mình khi nghe nhắc Tần nương còn có lão sư phụ đáng sợ. Chàng không hiểu lão sư phụ kia có phải Ngô Khả Sinh hay không. Bà bà có nói võ công của những tên võ sĩ của mụ ta rất giống Ngô Khả Sinh. Mà những tên võ sĩ đó do mụ ta đào tạo.
Bây giờ Ngân Thiết nửa muốn đi cứu Tô Nguyệt, nửa muốn quay về báo cho bà bà biết. Nhưng chàng chỉ lưỡng lự mà không cất được hai chân. Hai chân của chàng hình như không còn muốn nghe lệnh từ đầu óc chàng nữa, chúng từ từ quay lại chiếc ghế gần bên cô gái, rồi toàn thân chàng ngồi phịch xuống.
Bất chợt môi cô gái đó hé mở một nụ cười, rồi lẩm bẩm nói :
- Như vậy mới phải chứ.
Ngân Thiết càng thấy làm lạ hơn.
Chàng chỉ biết ngồi ngó cô gái nằm ngủ. Ngó người nhắm mắt một hồi, thì chàng cũng bị lây, chính bàn thân cũng muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon lành như cô gái nọ.
Không biết Ngân Thiết ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê được bao lâu, khi chàng giật mình tỉnh lại thì cô gái cũng biến đi đâu mất. Trời cũng lờ mờ sáng, tiếng gà bắt đầu gáy vang trong trấn.
Ngân Thiết vội vàng đứng dậy tìm cách đào tẩu khỏi Tô gia trang.
Cũng may, nơi đây là khu nhà bếp, ít người canh gác. Chàng nhờ bóng tối còn chưa tan hết, lẫn người vào những tòa lầu trong Tô gia trang mà ra tới bên ngoài.
Chàng đi được một đoạn, chợt thấy bóng ả mỹ phụ Tần nương thấp thoáng trước mặt. Ngân Thiết vội vàng dùng khinh thuật chập chờn như quỷ ẩn hiện, chạy theo bà ta.
Chẳng bao lâu Tần nương vào một khu rừng kế bên Tô gia trang. Trước mặt bà một bóng người đàn ông cao lớn vận áo thô màu xám đang đứng chờ. Ngân Thiết thấy người đó vội ép mình vào một góc cây dò xem người kia là ai, và tại sao Tần nương lại đi gặp gã.
Khi thấy Tần nương đến gần, bất chợt người đàn ông kia ngẩng đầu lên lắng tai nghe ngóng thật lâu mới lên tiếng :
- Lão gia kêu tôi tới đây gặp Tần nương. Không biết nương nương có điều gì chỉ dạy?
Tần nương vội nói :
- Ngươi có biết bọn người Lục gia trang ở đâu không?
Người đàn ông gật đầu, đáp gọn lõn :
- Biết.
Tần nương nhướng mày một cái rồi nói :
- Vậy ngươi có thể đi giết bọn họ cho ta được không?
Người đàn ông lắc đầu.
Tần nương vội gắt lên :
- Tại sao không?
Người đàn ông kia bình thản đáp :
- Phải có lệnh của lão gia tôi mới làm chuyện đó.
Tần nương hừ lạnh một tiếng nói :
- Chuyện ta nhờ ngươi, ngươi không làm thì còn tới đây làm gì.
Người đàn ông kia vội thối lui hai bước, cúi đầu chào :
- Nếu không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo lui.
Lời nói chưa dứt, gã đã di chuyển thân hình toan phóng đi.
Tần nương vội giơ tay kêu lại :
- Khoan đi đã.
Người đàn ông vội dừng bước :
- Tần nương còn có điều gì chỉ dạy.
- Ngươi có thể cho ta biết họ đang ở đâu không?
Người đàn ông bí ẩn kia gật đầu nói :
- Họ đang ở ngay trong Thiên Nam môn, tại nhà ông thợ rèn.
Không đợi cho Tần nương hỏi thêm. Gã đàn ông phóng người đi như bay, thân ảnh như quỷ chập chờn trong khu rừng.
Ngân Thiết trông thấy thân ảnh của người đàn ông bịt mặt kia, buộc miệng kêu lên :
- Quỷ Ảnh cước, chẳng lẽ là người của Lục gia trang sao?
Chàng toan phóng theo bóng người đó, nhưng sực nhớ lại Tần nương vẫn còn đứng đó.
Ngân Thiết không muốn để bại lộ tông tích, nên lại cố ép mình vào thân cây chờ cho Tần nương đi khỏi mới ló ra.
Chàng phóng thẳng một mạch về nhà người thờ rèn báo cho mọi người được biết có người phản bội. Nhưng trong nhà vắng vẻ, bọn Lục gia trang không có ai, chỉ còn riêng bà lão già vợ của người thợ rèn họ Chu.
Ngân Thiết lên tiếng hỏi :
- Mọi người đã đi đâu hết rồi, thưa bà.
Lão bà đang chụm lửa nấu nước, nghe tiếng hỏi liền ngẩng đầu lên nói :
- À! Họ đi mua thêm ít dụng cụ.
Ngân Thiết hỏi thêm :
- Vậy đứa nhỏ cũng đi với họ à?
Bà lão lắc đầu nói :
- Ðứa nhỏ được cái ông mặt vàng dẫn lên núi đốn chút củi.
Ngân Thiết lẩm bẩm một mình :
- Tam sư huynh đi với đứa nhỏ, vậy tam sư huynh không thể nào làm kẻ phản bội. Nhị sư huynh thì trầm tịnh căn cơ, nhưng tuyệt đối không làm chuyện tồi bại.
Nghĩ đến đây Ngân Thiết chợt cau mày, nhăn mặt nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ là đại sư huynh? Hôm bữa ta thấy đại sư huynh vào kỹ viện nô đùa với mấy ả kỹ nữ. Có khi nào đại sư huynh chán sống cái cảnh bôn ba trốn chạy mà phản bội lại Lục gia trang.
Chàng tự lắc đầu không tin, nhưng rồi mặt chàng bỗng đanh lại, lộ rõ một quyết định gì lớn lao lắm.
Ngân Thiết không hỏi thêm gì nữa, chàng tung mình lên núi tìm Kim Diện Nhân, vị tam sư huynh của mình. Chàng đi một hồi thì thấy một đốm lửa sáng bập bùng cháy phía xa xa, gần đỉnh núi. Ngân Thiết liền giở khinh công lao mình về ánh lửa đó.
Trước cửa một hang đá, Kim Diện Nhân đang ngồi nhìn chăm chăm vào đống lửa. Kế bên là đứa nhỏ cũng đang nhìn trừng trừng vào ánh lửa. Nhưng cái nhìn của đứa bé là cái nhìn ngây dại của kẻ không hồn, còn cái nhìn của Kim Diện Nhân là cái nhìn chăm chú, như chìm đắm vào trong đống lửa.
Bất chợt Kim Diện Nhân nói :
- Hãy xem đây!
Rồi chàng đưa bàn tay có một màu đỏ hồng cầm lấy một khúc cây rừng còn tươi giơ lên trước mặt đứa bé. Chẳng mấy chốc khúc cây rừng sậm lại, rồi đen sì, cuối cùng chỉ còn lại tro bụi lả tả rơi trên tay Kim Diện Nhân.
Kim Diện Nhân nhìn đứa bé đắc ý nói :
- Ngươi thấy chưa, công lực ta gặp lửa là rất mạnh. Có thể biến tất cả mọi thứ thành tro bụi, giống như bị lửa đốt vậy.
Ðứa bé vẫn nhìn vào đống lửa trừng trừng, không có một động tác, hay thái độ gì.
Kim Diện Nhân thấy vậy thở dài :
- Có nói nhiều với ngươi cũng vô dụng. Ta không hiểu tại sao bà bà lại yêu thương ngươi như thế.
Nói rồi Kim Diện Nhân dập tắt đống lửa, cánh tay chàng lập tức không còn nét đỏ hồng nữa. Chờ cho bàn tay mình bớt nóng, Kim Diện Nhân mới bế thốc đứa nhỏ lên rồi cả hai cùng đi lượm củi về cho bà lão vợ người thợ rèn dùng.
Ngân Thiết ngồi trong bụi rậm gần đó, thấy hết mọi sự. Chàng lẩm bẩm nói :
- Tam sư huynh quả thật bận rộn với đứa nhỏ, thì làm sao mà có thể đi gặp mụ Tần nương gì đó được.
Ngân Thiết lại phóng mình xuống núi, đi tìm bà bà và mấy người kia. Ði vào trấn được một đoạn, thì gặp đoàn người của Lục gia trang và Chu Vân đang khệ nệ khiêng búa sắt đồ dùng rèn binh khí đi về.
Ngân Thiết đảo mắt nhìn quanh, chàng không thấy Hắc Diện Nhân đâu, liền lên tiếng hỏi từ đằng xa :
- Ðại sư huynh đi đâu rồi?
Lục phu nhân lên tiếng :
- Hắn có chuyện phải đi vắng một chút, tý nữa hắn sẽ quay trở về.
Rồi phu nhân lại nhướn mày hỏi Ngân Thiết :
- Ngươi có chuyện muốn kiếm hắn à?
Ngân Thiết lắc đầu, chạy lại nói nhỏ với Lục phu nhân :
- Bà bà, tốt hơn chúng ta hãy rời khỏi đây. Hành tung chúng ta bị bại lộ, không nên nấn ná ở đây lâu hơn.
Lục phu nhân ngạc nhiên hỏi lại :
- Chúng ta mới ở đây có một đêm, tại sao họ lại biết được?
Phu nhân có vẻ không tin.
Ngân Thiết giải thích :
- Chính tôi đã nghe trộm được có người báo cho Tần nương là mình trú ngụ ở nhà lão thợ rèn kia.
Lục phu nhân hỏi nhanh :
- Ngươi có biết ai đã báo cho họ biết hay không?
Ngân Thiết lắc đầu, ghé miệng vào tai Lục phu nhân nói nhỏ :
- Nhưng người đó lại biết sử dụng thuật khinh công Quỷ Ảnh cước của Lục gia trang.
Lục phu nhân trố mắt ngạc nhiên :
- Ngươi nói thật không?
Ngân Thiết gật đầu.
Bỗng có tiếng lão thợ rèn ré lên. Mọi người vội vã chạy vào nhà xem có chuyện gì xảy ra.
Trước mắt họ, lão thợ rèn Chu Vân đang quỳ khóc nức nở bên xác người vợ già nằm sóng soài trên nền đất, trong tay bà lão vẫn cầm vài nhán củi khô. Khuôn mặt già nua của bà ta đã nhăn, lúc này nhìn còn nhăn nheo khô đét hơn, trông rất ghê tợn.
Ngân Thiết thấy vậy cau mày ngạc nhiên nói :
- Hấp lực đại pháp. Họ đã tới đây rồi.
Lục phu nhân cũng cau mày lo lắng không kém. Bà vội quay sang Thanh Diện Nhân và Khả Thanh ra lệnh cho hai người này thu dọn hành lý ra ngoài trấn ở, tránh xa chỗ đông người càng xa càng tốt. Bởi vì Lục phu nhân sợ liên lụy tới những người dân lương thiện trong Thiên Nam môn.
Họ để mặc ông già thợ rèn Chu Vân khóc tức tưởi bên xác vợ, bọn người Lục gia trang kéo nhau lên ngọn núi ngoài Thiên Nam môn.
Lục phu nhân không quên sai Ngân Thiết đi báo cho Kim Diện Nhân và Hắc Diện Nhân biết nơi trú ngụ của bọn họ để hai người có thể tìm đến. Ngân Thiết đi một hồi thì gặp Kim Diện Nhân một tay đang bồng đứa nhỏ, một tay ôm bó củi. Chàng lập tức nhắn tin cho tam sư huynh của mình biết. Kim Diện Nhân liền đổi hướng đi, tìm đến hang núi, nơi Lục phu nhân và Thanh Diện Nhân đang chờ.
Ðến khi Ngân Thiết đi tìm Hắc Diện Nhân, chàng chạy khắp trấn vẫn chưa tìm ra, đến khi chạy tới cuối trấn thì phát hiện bóng dáng của Hắc Diện Nhân khuất sau cánh cửa sắt dẫn vào Tô gia trang.
Nhìn thấy thế Ngân Thiết chợt nổi giận bừng bừng, chàng nắm chặt hai hai tay, nét mặt lộ rõ sát khi đằng đằng. Bao nhiêu nghi ngờ trong lòng chàng đã thành sự thật, đại sư huynh của chàng, một Hắc Diện Nhận chí khí hơn người đã can tâm luồn cúi, bán đứng người thân cho kẻ thù để được một chút vinh lợi.
Bất giác Ngân Thiết hét vang một tiếng, rồi bay mình phóng đi như một vệt khói.
* * * * *
Chàng lại bay lên núi, đứng giữa cánh rừng vung gậy bạc phang tới đập lui, làm cho cây cối ở một khoảng rừng bị đập nát, chỉ còn trơ gốc cây.
Múa đập chiếc gậy một hồi như nhả hết cơn giận dữ, Ngân Thiết mới lầm lủi trở về hang động hồi họp với đồng bọn.
Ngồi trước đống lửa do Kim Diện Nhân đốt lên cho ấm, chàng không nói một lời nào.
Ðứa nhỏ cũng đưa mắt nhìn chàng không chớp.
Một hồi lâu Ngân Thiết lên tiếng hỏi Lục phu nhân :
- Bà bà, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Lục phu nhân thở dài một tiếng ai oán rồi nói :
- Mình chưa theo dõi được người ta, mà kẻ thù đã đến trước một bước. Ta thật không biết phải làm sao bây giờ.
Ngân Thiết trầm giọng nói :
- Mình biết được thân thế của người ta rồi.
Lục phu nhân cau mày hỏi :
- Ngươi biết thân thế của Tần nương à?
Ngân Thiết gật đầu.
Bầu không khí trong hang động trở nên căng thẳng hơn, Thanh Diện Nhân và Kim Diện Nhân có vẻ như đang chồm tới để nghe rõ Ngân Thiết nói gì. Ngân Thiết im lặng hồi lâu mới đáp :
- Tần nương chính là nữ đệ tử của Ngô Khả Sinh.
Thanh Diện Nhân hỏi gấp :
- Làm sao ngươi lại biết được điều này?
Ngân Thiết đưa cặp mắt buồn rười rượi ngó Thanh Diện Nhân rồi từ tốn đáp :
- Là do một người nói cho tôi biết.
- Người đó là ai?
Ngân Thiết lắc đầu :
- Tôi không biết họ tên, chỉ biết cô ta có võ công siêu phàm, có thể nói ngang ngửa với Ngô Khả Sinh.
Thanh Diện Nhân chợt cau mày, ngạc nhiên :
- Một cô gái à?
Ngân Thiết gật đầu :
- Một cô gái rất trẻ, nhưng tính tình lại giống như trẻ nít. Tôi đã gặp cô ta một lần ở cánh rừng gần trấn Sơn Ðông. Tối qua, trong lúc xâm nhập Tô gia trang, tôi có gặp cô ta, và cô ta nói cho tôi biết điều đó.
Lục phu nhân lại hỏi :
- Thực sự ngươi không biết thân thế xuất xứ của cô gái đó à?
Ngân Thiết lắc đầu :
- Tôi chỉ biết khinh công của cô ta cao siêu đến độ thoắt biến, tuyệt nhiên không thấy thân ảnh, và giọng nói cô ta như phát ra từ bốn phương tám hướng, khó mà định được xuất phát từ đâu.
Lục phu nhân nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Khinh công và âm thanh vang khắp phương chỉ là trò chơi trẻ nít, dùng để chạy trốn là cùng, chưa hẳn người đó có được một công phu cao siêu, có thể đánh bại được ai.
Lời nói của Lục phu nhân vừa dứt, tức thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ bốn phương tám hướng :
- Lão bà có muốn thử không?
Lục phu nhân giật mình, đảo mắt nhìn quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai cả.
Bà ta lại đưa mắt nhìn chằm chằm ra cửa hang động chờ đợi. Nhưng ngoài một làn sương mù trắng mỏng lượn lờ bốc lên thì không có ai cả. Tất cả mọi người lại căng thẳng chờ đợi.
Một hồi lâu tiếng trong trẻo đó lại vang lên :
- Tại sao lão bà lại không trả lời? Câu hỏi của ta đâu phải khó trả lời đâu? Chỉ việc trả lời có hay không là được rồi?
Lục phu nhân hít một chân khí vào người tính mở miệng trả lời, bỗng Thanh Diện Nhân đứng phắt dậy nói :
- Ta muốn thử, cô nương có đồng ý không?
Tiếng nói trong trẻo lại vang lên :
- Ai thử cũng được. Phía tây ngọn núi này có một dòng suối, chúng ta hãy tới đó tỉ thí võ công.
Thanh Diện Nhân bất giác giật mình, chàng không ngờ cô gái đó lại biết được chuyện chàng luyện hấp công với nước, nếu gần nước thì công lực sẽ tăng lên rất nhiều. Mà nếu đã biết trước như vậy tại sao nàng lại không sợ, lại còn bảo đến gần nước tỷ đấu.
Không những Thanh Diện Nhân giật mình kinh sợ mà mọi người trong hang động cũng đều giật mình.
Họ theo lời cô gái đi về phía tây ngọn núi, quả thật thấy có một dòng không nhỏ lớn nhưng lại sâu, nước lặng lờ chảy có vẻ rất hiền dịu.
Một cô gái mặt áo hồng, cột hai búi tóc như tiên đồng ngọc nữ khoan thai đứng chờ.
Vừa thấy mọi người tới nơi, cô gái liền lên tiếng hỏi :
- Nhiêu đây nước chắc đủ cho ngươi dùng chứ?
Thanh Diện Nhân gật đầu, trụ thân đứng vững như thạch.
Cô gái vẫn chắp tay sau lưng mỉm cười nhởn nhơ, không một chút lo âu gì cả.
Nhìn dáng điệu của cô gái lúc này, Ngân Thiết cảm thấy lạ lùng biết bao. Chỉ tối hôm qua, cô ta ăn uống như kẻ phàm phu tục tử của trần tục, bây giờ cô ta lại khoan thai, thanh nhã như người từ cõi tiên xuống, kẻ trần không thể so sánh nổi.
Cô gái nhìn Thanh Diện Nhân mỉm cười nói :
- Khi nào ngươi sẵn sàng cứ việc ra tay, không cần nói trước.
Nói rồi cô gái lại quay mặt đi chỗ khác, không thèm chú ý gì đến Thanh Diện Nhân.
Thanh Diện Nhân thấy vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, tuy đã sẵn sàng nhưng không dám ra tay, vì chàng vốn là một người quân tử, ngay thẳng biết tôn trọng kẻ khác dù đó là kẻ địch của mình. Chàng chẳng muốn động thủ trong lúc đối phương lơ là, không để ý.
Ðợi một lúc lâu, thấy Thanh Diện Nhân không chịu ra tay, cô gái vội quay lại nói :
- Sao còn chưa ra tay? Ngươi cứ tự nhiên đừng ngại gì cả.
Thanh Diện Nhân nghe vậy gật đầu một cái, vung hai tay lên, tức thì dòng suối đang hiền hòa trở nên giận dữ cuồn cuộn ào ạt ập tới cô gái đang đứng thanh thản kia. Nhưng lạ thay cột nước chưa tới thì cô ta đã biến đi đâu mất. Sư biến mất cũng như sự xuất hiện của cô gái đều lạ lùng, nhanh không thể tả.
Mọi người còn đang đứng ngớ ra, thì một giọng cười nói trong trẻo trên cao nói :
- Ta ở trên đây nè.
Thanh Diện Nhân ngó lên thấy cô gái đang lơ lửng trên không, liền điều khiển cột nước bắn lên cao, cuồn cuộn đập vào cô gái. Nhưng lạ thay cột nước đi được nửa chừng lại không nghe theo lời Thanh Diện Nhân. Thậm chí tay của Thanh Diện Nhân còn không nghe theo lời của chàng mà di chuyển theo chiều cô gái di chuyển.
Cột nước không có sự điều khiển tức thì rợt xuống “ùm” một tiếng vang dội cả ngọn núi. Mọi người đứng quanh đó đều bị sóng nước tạt giăng ra xa mấy trượng.
Lão bà trong lúc nguy cấp không kịp ôm lấy Tiểu Kê. Bà ta chỉ biết thầm than khổ.
Một lúc sau khi nước đã lắng dịu, trôi trở lại dòng suối, ai ai cũng bị ướt từ đầu tới chân như chuột, chỉ riêng cô gái là còn khô ráo vì cô ta ở trên cao.
Cô gái liền bật tiếng cười khanh khách, cất tiếng hỏi :
- Ngươi chịu thua chưa?
Thanh Diện Nhân xịu mặt nói :
- Ta còn không điều khiển nổi chính ta thì làm sao thắng cô được.
Thiếu nữ cười tủm tỉm không trả lời Thanh Diện Nhân, quay sang chỉ đứa nhỏ mình mẩy ướt nhẹp, ngồi kiết đà như đang nhập định. Nàng nói :
- Thằng nhỏ giỏi.
Mọi người nhìn đứa bé trợn mắt ngạc nhiên, không biết cô ta muốn nói nó giỏi cái gì.
Còn Lục phu nhân khi thấy Tiểu Kê không bị nguy hiểm gì thì mừng rỡ chạy lại bế nó, đặt lên một chỗ cao ráo ngồi.
Ngân Thiết là người gặp gỡ cô gái nhiều nhất, nhưng không lần nào chàng kịp hỏi danh tánh. Lần này chàng không chịu bỏ lỡ cơ hội, bèn lên tiếng hỏi :
- Xin cô nương cho biết quí danh tánh?
Cô gái lại cười hì hì nói :
- Ta họ Bạch tên Tiểu Kha.
Lục phu nhân lẩm nhẩm cái họ Bạch vài lần, cố lục trong trí nhớ xem những cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm có ai họ Bạch hay không. Nhưng bà vẫn không thể nào tìm được. Cái họ Bạch có vẻ xa vời, lạ lùng đối với bà.
Thanh Diện Nhân đoán được ý nghĩ của Lục phu nhân, chàng vội hỏi thay bà ta :
- Chẳng hay Bạch cô nương thuộc bang phái nào.
Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu đáp gọn :
- Ta không biết.
Lục phu nhân tiếp theo :
- Với công phu cao siêu của cô nương ắt hẳn sư phụ không phải là kẻ tầm thường. Xin cho biết quý danh của sư phụ, hay người dạy dỗ cô nương?
Bạch Tiểu Kha vẫn lắc đầu nói :
- Ta không biết.
Rồi nàng lại mỉm cười nói :
- Ta chỉ biết gọi người đó là sư phụ, còn tên thì ta không biết. Trước khi vào Trung Nguyên, sư phụ ta có dặn phải tìm cho ra con người đã năm lần bảy lượt đến ám toán người.
Lục phu nhân vội hỏi :
- Có phải kẻ đó là Ngô Khả Sinh?
Bạch Tiểu Kha mỉm cười gật đầu nhưng không đáp.
Ngân Thiết nói :
- Có lẽ Bạch cô nương đã tìm ra được lão ta hiện đang ở đâu? Chúng tôi cũng là những người có oán thù với lão ta. Nếu được cô nương giúp đỡ thì hơn năm trăm mạng người của Lục gia trang nơi suối vàng cũng được mỉm cười.
Bạch Tiểu Kha trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay chỉ về hướng Tô gia trang nói :
- Lão ta hiện đang ở đó. Còn việc giúp đỡ các ngươi thì ta thực sự không phải là đối thủ của lão.
Ngưng một hồi, Bạch Tiểu Kha lại nói tiếp :
- Nhưng các ngươi lại có thể.
Không đợi cho mọi người có mặt nơi đó kịp kinh ngạc, Bạch Tiểu Kha mỉm cười nhìn vào Thanh Diện Nhân hỏi :
- Ngươi có biết tại sao ta làm cho ngươi không thể cử động theo ý mình được không?
Thanh Diện Nhân chỉ biết lắc đầu, không đáp.
Bạch Tiểu Kha đứng khoan thai bên bờ suối giảng giải :
- Tại vì cái tâm của ngươi dựa vào sức mạnh bên ngoài quá nhiều, không sử dụng hết sự linh diệu ở bên trong. Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi điều khiển được cột nước thì có thể đánh bại ta. Nhưng ta lại nghĩ khác, ta nghĩ rằng nếu ta có thể điều khiển cái tâm của ngươi, làm cho ngươi nghĩ sai lệch đi một chút, đó là ngươi không thể điều khiển được cột nước, thì tất cả sức mạnh mà người hấp thụ từ nước sẽ tiêu tan hết. Và ngươi đã lầm, ngươi hấp thụ sinh khí của nước, thì tự nhiên sinh khí đó ở trong ngươi, chứ không thể nào ở nơi cột nước được.
Bạch Tiểu Kha nhìn Thanh Diện Nhân một hồi lâu rồi nói :
- Nước tuy hiền hòa nhưng rất mạnh, nước có thể đưa thuyền đi mà cũng có thể đánh chìm thuyền, nước có thể thấm qua những khe hở nhỏ nhất dù ri rỉ nhưng vẫn thấm qua được, nước ào ào có thể quật ngã cây to lớn, có thể phá sập thành lũy vững chắc nhất. Nói chung nước rất mạnh, nếu ngươi sử dụng được sức mạnh của nước, ngươi có thể là một con người vô địch thiên hạ.
Bất chợt Bạch Tiểu Kha liếc nhìn Kim Diện Nhân một cái, nói một câu cộc lốc :
- Lửa đã hại Lục gia trang.
Không biết nàng nói câu đó có ẩn ý gì, nhưng cả ba người Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân và cả Lục phu nhân cũng không hiểu nàng nói gì. Nàng nói về nước thì phân tích kỹ càng giữa cái hại và cái lợi. Nhưng nói về lửa thì nàng chỉ nhắc tới vụ hỏa hoạn tiêu diệt Lục gia trang năm xưa. Trong khi mọi người còn đang đứng ngớ ra, Bạch Tiểu Kha mỉm cười thật tươi, nói thêm một câu :
- Nhưng hỏa khắc thủy. Nước có thể dập tắt lửa.
Riêng Ngân Thiết thì cứ đứng ngẩn người, ngó Bạch Tiểu Kha trừng trừng chẳng khác gì Tiểu Kê. Chàng không phải ngấm sắc đẹp của Bạch Tiểu Kha mà chàng đang suy ngẫm đến những lời nói của nàng về tâm linh, và không để ý nghe về thủy hỏa.
Chàng đã gặp Bạch Tiểu Kha mấy lần, nhưng lần nào chàng cũng để ý thấy cô gái đó cười đùa giỡn cợt như trẻ nít. Thậm chí cái trò trêu chọc làm người tức khí vốn là sở trường của chàng cũng bị nàng hớt tay trên. Cái nụ cười kia, cái thái độ thảnh thơi không lo âu kia làm cho Ngân Thiết chợt hiểu ra rằng, cô gái họ Bạch có một niềm tự tin rất cao. Cô ta tin vào mình sẽ thắng, nên cô ta thắng. Nhưng tại sao cô ta lại thường theo dõi người khác trước khi hành sự, cũng bởi vì một câu “biết người biết ta trăm trận tất thắng”. Cô gái dùng thuật khinh công siêu tuyệt của mình, dùng cái trò truyền âm thanh khắp bốn phương tám hướng để thăm dò đối phương trước khi ra tay.
Nếu luận về võ công sức lực thực thụ thì cô ta có lẽ không thắng nổi Ngô Kha Sinh. Cô đã dò thám biết trước lão ta có thể sai khiến Hình nhân sử dụng chiêu Hấp lực đại pháp. Một người không hồn không tâm như Hình nhân thì làm sao cô ta có thể điều khiển nổi. Nhưng đối với năm người trong Lục gia trang thì lại khác, nếu họ biết giữ vững tâm can của mình, biết tự tin vào bản thân, cộng với công phu đã luyện tập hơn hai chục năm nay, họ có nhiều cơ hội để thắng hơn là cô gái họ Bạch kia.
Nghĩ tới đó, Ngân Thiết chợt hét lên vui mừng, toan nhào tới ôm chầm lấy Bạch Tiểu Kha. Nhưng cô gái lại né mình ra xa, cười cười nói :
- Ngươi còn nhớ cái câu “nam nữ thọ thọ bất thân” không?
Ngân Thiết nghe vậy thẹn cả người, cúi đầu nói :
- Ða tạ cô nương đã chỉ dạy.
Bạch Tiểu Kha mỉm cười nói :
- Không có gì, ngươi hiểu được là tốt. Ở đây không còn gì vui nữa. Ta đi đây.
Lời nói của nàng còn chưa dứt, thân ảnh đã tan biến mất như làn sương mờ gặp ánh nắng chiếu rọi.
Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân lẫn Lục phu nhân đưa mắt nhìn Ngân Thiết chờ chàng giải thích những gì đã hiểu từ câu nói của Bạch Tiểu Kha.
Ngân Thiết chỉ đáp một câu gọn lỏn :
- Chúng ta phải tin vào bản thân mình thì mới thành công được.
Ba người bọn họ cũng không hiểu hỏi lại :
- Làm sao chúng ta tìm được niềm tin ở bản thân chứ.
Ngân Thiết mỉm cười đáp :
- Nó đã có sẵn trong tâm, cần gì phải đi tìm, chỉ việc sử dụng nó.
Chàng lại rút gậy bạc vung lên mút tít, đường gậy của chàng dù giữa ban ngày vẫn sáng loé lên, rực rỡ hơn, là những người đứng xung quanh vội che mắt lại, cản bớt ánh sáng từ cây gậy bạc phát ra.