Cầm ô giấy dầu, xuyên qua những bóng
người thưa thớt trên con đường mưa rơi lất phất, Tiểu Ngư chưa từ bỏ ý
định, đi mua một cân rượu Kiếm Nam Xuân trước, cũng không bịt miệng bình lại, tùy ý để cho hương rượu phiêu đãng trong mưa gió, khiến cho những
người đi ngang qua đều ghé mắt, đồng thời cũng câu ra sâu rượu trong
bụng rất nhiều người, muốn nhấp một ngụm rượu cho ấm dạ.
Nhưng sâu rượu trong bụng người nào câu ra nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn câu ra sâu rượu của một người.
Tiểu Ngư đến nơi lần đầu tiên gặp phải
lão già quái dị trước, lại dọc theo con đường qua các tửu lâu lớn nhỏ,
cũng dựa theo đầu mối Đinh Triệt cung cấp, ở trong thành đi qua rất
nhiều nơi, cuối cùng ôm một chút mong chờ đến khách sạn Vân Lai ở phố Tử Gia.
Nàng đã bôn ba hơn nửa buổi chiều, mắt
thấy sắc trời dần sập tối, làn váy từ lâu đã bị mưa phùn làm ướt một
mảng lớn, đôi giày đế da cũng sớm đã bị nước mưa ngấm vào, nhưng vẫn
không có chút tin tức nào của lão già quái dị.
Thở dài, nhìn rượu ngon trong tay, Tiểu
Ngư đứng trên một cây cầu, chậm rãi nghiêng miệng bình, đổ rượu xuống
dòng sông nhỏ bên dưới, dự định lát nữa đi thăm nhũ mẫu Đinh Triệt một
lát rồi quay về.
“Này, ta nói tiểu cô nương, ngươi không
uống rượu thì cũng đừng lãng phí rượu ngon như vậy chứ?!” Đổ được một
nửa, một thanh âm già nua vang dội bỗng nhiên ngang trời xuất thế.
“Lão tiền bối?” Tiểu Ngư kinh hỉ quay
đầu, nhưng ánh mắt vừa chạm đến đối phương liền thất vọng ngẩn ra, người trước mắt tuy cũng già cả, nhưng chẳng phải Bỉ Lương, cũng không phải
một ông già, mà là một đại lão thái thái trông cực kỳ đặc sắc.
Sở dĩ dung từ “đại” để hình dung, hoàn
toàn bởi vì vóc người của bà tròn vo, cao to cường tráng rất đáng chú ý. Lão thái thái này mặc một bộ đồ vải thô màu lam đã cũ, quanh người là
váy màu lam đậm, nếu không có mái tóc bạc, gương mặt đầy nếp nhăn, thì
chỉ lướt nhìn qua, tuyệt đối khiến người ta lầm tưởng bà là một bà vợ
trung tuổi của nhà quanh năm giết heo. Chỉ là bà cụ mắt to như chuông
đồng, quanh người không chỗ nào không bưu hãn lại sở hữu một đôi mày đẹp cong vút, cực kỳ bất đồng.
“Tiểu cô nương nhận sai người hả?” Đại
lão thái thái cất tiếng cười to nói, đôi mắt to lại nhìn chằm chằm vò
rượu trong tay Tiểu Ngư, lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.
“Đúng vậy, cháu nhận nhầm.” Thấy bộ dạng
bà cụ, Tiểu Ngư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thu vò rượu lại thuận
tiện đưa qua: “Nếu đại nương không chê…”
“Không chê, đương nhiên không chê…” Tiểu
Ngư mới khách sáo một câu, đại lão thái thái đã di chuyển thân hình cao
to của mình nhanh như gió đến trước mặt nàng, ôm lấy vò rượu Kiếm Nam
Xuân tu ừng ực.
Tiểu Ngư nhất thời mắt chữ O miệng chữ A. Thân thể khổng lồ mà còn có thể di chuyển nhanh như vậy, bà cụ siêu bự
này rõ ràng là người trong võ đạo phải không? Không ngờ trong kinh thành còn ẩn dấu nhân vật như vậy.
“Ờ.. Rượu này.. mùi vị đã bay đi mất phân nửa. Không chính tông! Không chính tông!” Đại lão thái thái mặt không
đổi sắc lau rượu. Không chỉ không nói nửa câu cám ơn, mà ngược lại còn
lắc đầu mạnh, tiện tay quăng cái bình xuống cầu, đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, nói: “Tiểu cô nương của ta, ngươi có thể mời
ta loại Kiếm Nam Xuân chính tông được không?”
Nếu như bình thường, gặp phải người như
vậy, Tiểu Ngư chắc chắn cười nhạt một tiếng rồi quay đi, như trước đây
không muốn có quan hệ gì với những kẻ giang hồ. Nhưng hôm nay nàng mất
công tìm lão già quái dị mà không có kết quả, lại đột nhiên gặp gỡ một
lão thái thái như vậy, trong lòng không khỏi khẽ động, lập tức cười nói: “Được! Đại nương muốn đi nơi nào uống?”
“Ngươi thật sự muốn mời ta?” Đại lão thái kinh ngạc.
“Chỉ cần đại nương không uống hết tiền trong túi cháu là được.” Tiểu Ngư mỉm cười tháo túi tiền nâng nâng trong tay.
Đại lão thái thái nhất thời cười híp mắt: “Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
Tửu lâu ở phố Điềm Thủy không ít, nhưng
giá cao nhất là Thái Bạch lâu, bên trong bán đủ các loại rượu nổi tiếng, bất kể loại nào đều là rượu ngon chính cống.
Lúc này, trước mặt lão thái thái vóc
người siêu bự bày sáu vò rượu lớn nhỏ, bà cụ uống rượu cực kỳ chăm chú,
giống như nước chảy trên đất, ngoài tiếng gọi rượu cũng không nói thêm
một câu nào với Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư lúc đầu còn có chút háo hứng
nhìn bà uống thả cửa, dần dần, rầu rĩ trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy.
Tuy rằng nàng cảm thấy lão thái thái này là một dị nhân, nhưng không nói đến giang hồ tự có quy củ của nó, nàng còn không biết đối phương là ai, làm sao có thể khiến đối phương giúp mình, lại có thể nào chắc chắn đối phương sẽ giúp mình chứ?
Aiz.. Không ngờ nàng cũng có lúc tầm
thường như vậy, muốn dùng rượu lung lạc người khác. Thật sự là chuyện gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng!!
Tiểu Ngư âm thầm thở dài, chuyển mắt nhìn ra màn mưa bay bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không
thể tìm được lão già quái dị kia, nàng thà rằng bỏ qua mục tiêu tóm gọn
ba người Cao Chí Đạt, sửa lại thành bắt được một hay hai kẻ trong đó là
tốt rồi. Tuy rằng để lại hậu hoạn không tốt, nhưng qua thời gian này,
triều đình chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn, sau này cũng không
hẳn sẽ không còn cơ hội.
Nghĩ vậy, Tiểu Ngư cười bình thản, đơn
giản đặt túi tiền lên bàn, nói: “Đại nương, cháu còn có việc phải đi
trước, bà từ từ uống, tiền rượu cháu để đây, nếu có thừa, coi như cháu
mời cả lần sau nữa.”
Nói xong, nàng đứng dậy định bước đi.
“Chờ một chút!” Lão thái thái một khắc
trước còn nâng vò rượu nốc ừng ực, một khắc sau đôi bàn tay to bè đã
chuẩn xác nắm lấy cổ tay Tiểu Ngư, còn “vừa vặn” đặt trên mạch môn, mở
miệng lộ ra đầy răng vàng khè: “Tiểu cô nương muốn tìm người phải
không?”
Tiểu Ngư mạch môn bị chặn, nhưng tuyệt
không hoảng hốt, vì nàng xác định mình và lão thái thái này không có thù hận gì, ngược lại cười: “Đúng vậy, sao đại nương biết?”
Lão thái thái cười kèn kẹt: “Sao ta không biết, bộ mặt này của ngươi chính là do ta làm cơ mà.”
Lần này, Tiểu Ngư chấn động, giang hồ
tàng long ngọa hổ, nàng cũng không ngạc nhiên rằng có người có thể nhìn
ra nàng dịch dung, nhưng vấn đề là lão thái thái này còn nói mặt nạ do
bà làm, thực sự khiến nàng chấn kinh. Nói vậy lẽ nào… Lão thái thái này
và lão già quái dị kia có quan hệ gì đó? Nhưng Đinh Triệt vẫn nói mặt nạ này là do lão già kia làm mà?!
Nghĩ đến khả năng này, Tiểu Ngư không khỏi run giọng sửa lại xưng hô: “Lão tiền bối…”
“Đi theo ta.” Lão thái thái lại nhếch
miệng cười, trực tiếp cầm lấy túi tiền bước tới quầy bán hàng, nặng nề
ném trên mặt quầy: “Tính tiền, đong thêm mười cân Kiếm Nam Xuân nữa.”
Hai người trong ánh nhìn của mọi người
bước ra khỏi Thái Bạch lâu, lão thái thái cũng không mở ô, mỗi tay xách
một vò rượu, lảo đảo bước đi, Tiểu Ngư lòng đầy nghi hoặc cùng hy vọng
theo sát phía sau bà.
Hai người đi qua mấy con đường, mấy cái
ngõ một hồi lâu, lão thái thái mới dẫn nàng đến trước một cánh cửa nhỏ,
tiện chân một cước đá văng cánh cửa phòng đầy đinh lởm chởm, chỉ vào một lão già đang ôm một đống chăn bông ngủ khò khò, còn chảy cả nước miếng.
“Đồ quỷ không chút tiền đồ! Mỗi lần chỉ
uống có một cân rượu thôi đã say như chết rồi, không mất vài canh giờ sẽ không tỉnh nổi.” Lão thái thái tiện tay đặt bình rượu lên bàn, đi tới
trước giường nhỏ, không chút khách khí giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ tát bôm bốp vào cái mông gầy còm cõi của lão già Bỉ Lương.
Khóe miệng Tiểu Ngư nhất thời co rút,
nàng vẫn cho rằng chỉ có đàn ông mới thích vỗ mông phụ nữ, nhưng không
ngờ hôm nay lại hoàn toàn trái ngược, hơn nữa đối tượng lại còn là một
bà già to khỏe và một ông lão gầy còm. Càng ngạc nhiên hơn là, bị đánh
mạnh như vậy, lão già quái dị vẫn ngủ ngon lành.
Trong nháy mắt, trong đầu Tiểu Ngư đã
chuyển hoán vô số suy đoán, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, rằng
hai ông bà già kia nhất định là một cặp đôi.
“Ngươi chính là nha đầu nhà họ Phạm mà
lão quỷ kia nói đúng không?” Hắc tuyến trên mặt Tiểu Ngư còn chưa tan
hết, lão thái thái đã một chưởng đẩy lão già vào bên trong, sau đó như
không có việc gì đá giày, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ.