Dù Đinh Triệt luôn mãi đảm bảo, trước khi chia tay Tiểu Ngư vẫn buộc hắn phải đồng ý mỗi ngày để lại mẩu giấy
nhỏ báo bình an vào cơ quan nhỏ trên tường, nhưng khi trở lại Lô phủ
rồi, Tiểu Ngư vẫn cảm thấy nôn nóng khó hiểu trong người, cứ cảm thấy
dường như có chuyện gì sẽ xảy ra vậy.
Loại cảm giác này khiến nàng đứng ngồi
không yên, đổi về nữ trang xong, định qua chỗ Nhạc Du nhìn một cái, bất
kể thế nào, độc dược khi nào có thể xuất xưởng nàng phải biết rõ.
“Kiều Kiều tỷ, nếu như La ca ca biết
chúng ta lén cầm đồ trong hòm của huynh ấy, liệu có thể tức giận không?” Tiểu Ngư mới ra khỏi nơi nữ quyến ở, bước về phía tiểu viện cho nam
khách ngay sát vách, chợt nghe ở hành lang gấp khúc phía trước truyền
đến một giọng nói non nớt, là giọng của Liên Nhi.
“Suỵt. Khẽ thôi, đừng để người khác nghe
thấy.” Thượng Quan Kiều cuống quýt đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, sau
đó siết chặt tay áo, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chỉ cầm chơi một chút,
ngày mai trả lại, La ca ca không phải sẽ không biết được sao?”
“Uh uh, Kiều Kiều tỷ tỷ, vậy tỷ dạy Liên
Nhi làm thế nào mở khóa được không?” Liên Nhi quả nhiên nhỏ giọng xuống, nhưng giấu không được hưng phấn trong giọng nói.
“Muội còn nhỏ, chờ muội sau này lớn hơn
ta sẽ dạy, ha ha, đây chính là tuyệt kỹ sở trường của ta, trước đây mẹ
và đại ca luôn thích nhốt ta lại, cũng không phải ta vẫn luôn trốn thoát hay sao.” Thượng Quan Kiều khó có dịp gặp được một người có thể khoe
khoang, dù đối phương chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, cũng vẫn cảm thấy
cực kỳ đắc ý.
“Nói như vậy, khóa cửa bình thường không nhốt được ngươi?”
“Đương nhiên rồi… Ack… Sư phụ tỷ tỷ…”
Thấy Tiểu Ngư, Thượng Quan Kiều nhất thời giống như chuột thấy mèo, toàn thân đều căng thẳng, hai tay vội giấu ra sau, Liên Nhi cũng một bộ bị
tóm tại trận, vội vàng bắt chước theo.
Tiểu Ngư mỉm cười, giơ tay ra.
“Sư phụ tỷ tỷ… Tỷ… tỷ… làm gì vậy?” Thượng Quan Kiều lắp bắp nói.
“Ngươi nói xem?” Tiểu Ngư tựa tiếu phi
tiếu, đáy mắt lại không có ý cười, vốn Thượng Quan Kiều dắt theo Liên
Nhi có hồ đồ nữa nàng cũng không rảnh quản, nhưng chúng dám trộm đồ
trong hòm của La Đản, còn rất đắc ý?
Thượng Quan Kiều cắn môi, chần chừ hồi
lâu mới lấy thứ trong tay áo ra đặt vào tay Tiểu Ngư. Liên Nhi thấy thế, cũng giao thứ mình cầm ra.
Tiểu Ngư nhìn, chính là hai con chó nhỏ được khắc rất sống động, một con nhỏ chút, một con lớn hơn.
Ký ức ngày sinh nhật nhiều năm trước khi
mới gặp La Đản đột nhiên hiện ra trong đầu nàng, rồi đột nhiên rung lên
trong lòng một chút. Năm đó, hắn đưa cho nàng là một con chó nhỏ khắc từ gỗ. Nhưng so với hai con này, thủ nghệ hiện giờ rõ ràng đã thành thục
hơn rất nhiều.
“Sau này không được tùy tiện vào phòng
người khác. Lại càng không được phép tự tiện động chạm tới đồ của người
khác. Biết chưa?” Tiểu Ngư hơi thảng thốt phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt dạy dỗ một hồi.
Hai nha đầu một lớn một nhỏ vội vã gật đầu.
“Được rồi. Đi đi.” Tiểu Ngư vuốt vuốt đầu Liên Nhi hai cái, mỉm cười cho phép hai đứa đi qua, bỗng nhiên chợt
thấy tay kia của Thượng Quan Kiều nhìn như che chở Liên Nhi, thực tế lại có chút là lạ.
“Còn có một…” Tiểu Ngư nhìn tang vật trong tay, ngôn ngữ đột nhiên ngừng lại.
Đây là một bức tượng gỗ, bức tượng nhỏ
điêu khắc nàng. Tuy rằng chỉ có hơn ba tấc, nhưng vẻ mặt và nụ cười kia, còn có kiểu quần áo đơn giản, rõ ràng là bản thu nhỏ của chính mình.
“Tượng gỗ như vậy, trong hòm còn có vài
cái.” Nhìn thấy tượng gỗ rơi vào tay Tiểu Ngư, Thượng Quan Kiều trái lại bình tĩnh xuống, nói xong câu này, môi mấp máy, như thể muốn nói thêm
gì đó, nhưng vẫn không nói ra.
Mặc dù trong lòng bắt đầu có chút chua
xót, nhưng Tiểu Ngư sắc mặt nhanh chóng trấn định lại, như không có việc gì cười nói: “Ồ.. Đản Nhi vốn ham thích khắc gỗ, chỗ Đông Đông cũng có, nếu hai người thích, chờ La ca ca của các ngươi trở về có thể nhờ hắn
cũng khắc cho chính mình. Có điều sau này hai người không được phép trộm đồ của hắn nữa.”
“Tiểu Ngư tỷ tỷ, chờ La ca ca trở về,
thực sự sẽ làm cho Liên Nhi một con chó nhỏ sao? Nếu như Liên Nhi muốn
huynh ấy làm cái khác, có thể được không?” Liên Nhi vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên có thể. La ca ca là người
tốt, hắn nhất định sẽ đồng ý với muội.” Tiểu Ngư nhìn Thượng Quan Kiều
cúi đầu im lặng, liền nói thêm hai câu rồi bước nhanh khỏi đó.
Đợi khi nàng vào tiểu viện của nam khách, Thượng Quan Kiều mới rầu rĩ dắt Liên Nhi đi. Nàng ta từng vì giúp biểu
tỷ tìm kiếm hạnh phúc mà lén rời nhà, đương nhiên từ khi thấy tượng gỗ
của La Đản thì đã hiểu được một chuyện.
Chỉ là… Nghĩ đến Tiểu Ngư và Đinh Triệt,
Thượng Quan Kiều bỗng thấy trong lòng đau xót. La ca ca thật đáng
thương, hắn si mê yêu thích sư phụ tỷ tỷ như thế, mà… Aizz.. Thượng Quan Kiều chưa từng biết ưu sầu là gì, đột nhiên chợt nảy sinh cảm xúc khác
lạ.
Phía bên kia, Tiểu Ngư vội vã bước vào
trong sân cũng thở dài, chỉ là trong cái thở dài của nàng phần nhiều là
bất đắc dĩ. Bất luận là La Đản hiện giờ đang không biết ở phương nào,
hay là Nhạc Du ở trong phòng kia đang vì thỉnh cầu của nàng mà ngày đêm
không nghỉ, nàng nhất định đều cô phụ tấm si tình của bọn họ.
Chỉ vì, nàng không có ba trái tim, lại
càng không có lòng yêu tất cả. Nếu đã không thể trao đi, vậy chỉ có thể
cứng rắn dứt khoát, chỉ có như vậy mới có thể không kéo dài nỗi đau.
Vào trong phòng La Đản trước đặt lại ba
món đồ khắc gỗ, Tiểu Ngư lại quay ra gõ cửa phòng Nhạc Du, không ngờ
Phạm Bạch Thái đã ở đó.
“Dược tính đã tinh luyện ra, cũng may có
Đông Đông ban nãy, ta mới có thể thử nghiệm một giọt trên con vật nhỏ
kia.” Nhạc Du rất sợ Tiểu Ngư khó chịu, vội vàng giải thích, hắn kỳ thực rất muốn một mình động thủ, nhưng vừa nhìn thấy chuột hay mèo, đã cảm
thấy hoảng sợ, Phạm Đại lại không có đó, không còn cách nào khác đành
nhờ Phạm Bạch Thái giúp đỡ.
“Tỷ tỷ, ta đã hơn mười bốn tuổi, tỷ để cho ta giúp đi, có được không?”
Phạm Bạch Thái khát vọng nhìn Tiểu Ngư.
Mấy ngày qua tỷ tỷ và Nhị thúc hầu như trắng đêm không về, không cần
phải nói chắc chắn đang bận đại sự, ngay cả Nhạc tiên sinh cũng ra sức
giúp đỡ, chỉ có hắn, chẳng thể giúp được gì, trong lòng thật sự không dễ chịu.
“Không phải ta không cho đệ giúp đỡ,
nhưng chuyện này đệ muốn giúp cũng không giúp được gì.” Tiểu Ngư mỉm
cười an ủi hắn, “Nếu như cần đệ ra sức, tỷ tỷ nhất định sẽ không khách
khí.”
“Nếu như trước đây ta chịu học võ thì tốt rồi.” Phạm Bạch Thái rầu rĩ nói.
“Có võ công cũng không có nghĩa là giải
quyết được tất cả mọi chuyện. Nhà chúng ta tương lai trông cậy vào người đọc sách như đệ đó.” Tiểu Ngư cười khuyên hắn, cố ý nói đùa một hồi,
sau đó nói: “Như này đi, Nhạc tiên sinh mấy ngày nay cũng mệt mỏi, đệ
tới giúp huynh ấy trông coi những con vật nhỏ này, ghi lại những phản
ứng lạ của chúng, cũng giúp Nhạc tiên sinh nghỉ ngơi một hồi.”
Phạm Bạch Thái lập tức gật đầu, đi lấy bút.
“Nhạc tiên sinh, huynh cực khổ rồi.” Nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Nhạc Du, Tiểu Ngư thành tâm thành ý cảm tạ.
Gương mặt Nhạc Du lập tức tươi tỉnh lại,
cuống quýt khiêm tốn tỏ vẻ mình không khổ cực, còn nói nếu Tiểu Ngư cần
thêm gì, cứ việc phân phó.
Thấy Nhạc Du một bộ nhất sương tình
nguyện, nhớ tới bức tượng gỗ nhỏ kia, Tiểu Ngư càng cảm thấy bất đắc dĩ
lại hổ thẹn, cũng không đối mặt với đôi mắt đẹp mơ hồ tình cảm của hắn
nữa, làm bộ tự nhiên một lát, liền nói có việc cần xử lý, chờ quay về
lại hỏi kết quả sau.
“Vậy cô hãy cẩn thận một chút.” Nhạc Du
có chút mất mát, nhưng lập tức lại chấn hưng tinh thần. Tiểu Ngư cười
cười đáp lại hắn, nói hai câu với Phạm Bạch Thái xong liền rời khỏi
phòng, đi thẳng ra khỏi tiểu viện.