-...như thế đâu! Con là người đầu tiên khiến con gái ta phải thức trắng cả đêm để chăm lo cho từng li từng tí một đó! Ông cười tươi nhìn nó, nó gãi đầu ngượng ngịu
-Ba này! E đỏ mặt nói
-Khà khà! Con gái ba đang ngượng, mặt đỏ lên rồi kìa!
-Huhu! Bống ghét ba! Ứ thèm chơi với ba nữa!
Nói rồi e vơ lấy cái cặp lồng để trên tủ rồi lon ton chạy ra ngoài, bỏ lại ba e lắc đầu cười còn nó thì đơ ra vì sung sướng. Giờ nó mới biết tên ở nhà của e là Bống
-Cảm nhận đầu tiên cuả con về Yến Mi là một cô tiểu thư đanh đá phải không?
-Dạ..con...con..!
-Không sao, ai gặp nó đều khẳng định điều ấy mà! Nhưng sai rồi, con bé rất ngoan và tốt bụng nữa, không phải là ta khen đâu. Con bé như vậy là lỗi ở ta, hồi nhỏ ta đã nghiêm khắc với Yến Mi làm cho con bé không có bạn chơi. Đến khi lớn lên, vì công việc làm ăn nên bác đành phải để e nó giao du với con cuả mấy đối tác, toàn loại không ra gì nên ít nhiều có chút hư, không thi đại học mà chơi bời mấy năm liền. Ta lo lắm nhưng giờ thì ta yên tâm rồi, gặp được con là Yến Mi sẽ tốt lên. Nó đã thay đổi rất nhiều khi gặp được con đó con biết không?
-Dạ! Nó gật đầu
-Ukm! Giờ c0n nghe ta hỏi, con có thích con gái ta không?
Nó tròn xoe mắt nhìn ông, ngập ngừng
-TRẢ LỜI ĐI! Ông nghiêm giọng
-Dạ..dạ..có!
Nghe câu nói đó, mặt ông như tươi tỉnh lên
-Tốt lắm con trai! Vậy bây giờ ta muốn nhờ con, nhờ con thay người cha vô tâm này yêu thương và chăm sóc cho Yến Mi được không?
-Vâng con hiểu rồi ạ! Con không biết mình làm được tới đâu nhưng con hứa sẽ cố gắng hết sức!
-Ukm! Ta tin con, chàng rể tương lai cuả ta ạ!
Nó gãi đầu cười ngượng mà trong lòng rất vui sướng! Vâng, nó xứng đáng được như vậy, chính vẻ đẹp nhân cách cao cả trong con người nó đã chiếm lĩnh được lòng tin và yêu thương cuả một người giàu có nổi tiếng gần như là nhất ở HN này. Thêm một lúc nữa, bác ra về vì có cuộc gặp mặt đối tác quan trọng. Lúc ông đi ra thì e cũng mua cháo về, nó ở trong nhìn ra, bác lại nói gì mà e lại cười tươi và mặt lại đỏ ửng lên, xong e đi vào
-E xin lỗi, đông người mua quá, a đói lắm phải không?
Nó không nói gì, mỉm cười lắc đầu
-Để e vào lấy khăn rửa mặt cho a nha!
Nói rồi e đi luôn nhưng dựng lại vì nó đã nắm tay e
-Tại sao e tốt với a vậy! Thằng nghèo như a đâu có gì.....!
Miệng nó bị tay e bịt lại, e bỏ ra rồi cúi xuống, lại một lần nữa hai khuôn mặt thật gần, e nhìn nó không chớp mắt
-E cấm a không nói linh tinh! E làm tất cả vì ba chữ thôi:E YÊU A! "Chụt"
E thơm má nó rồi đi vào nhà tắm, nó lại tròn xoe mắt ra. Rửa mặt xong, e đút cháo cho nó ăn, nó ngoan ngoãn há miệng đón nhận từng thìa cháo từ e
Đang ăn thì chị Vân và anh chị phòng nó vào thăm, trên tay là một giỏ trái cây và một giỏ toàn thuốc bổ nữa. Giỏ trái cây đích thị là anh chị mua rồi còn giỏ thuốc bổ chắc chắn là cuả bác Long, gần hai chục hộp mà hộp nào cũng gì 2-3triệu/hộp/2 vỉ 10 vjên nén. A chị chỉ hỏi qua loa thôi, còn chủ đề chính là tr0ll nó và e, thế là 2ng lại bị một phen đỏ mặt ngượng ngịu. Bala tầm 30p anh chị ra về. Buổi trưa, e mua cơm cho hai người cùng ăn. Ăn xongng, nó đọc tạp chí còn e thì gọt táo cho nó ăn, nhìn từng đường dao vụng về của e mà nó hạnh phúc biết nhường nào. E ngáp ngắn ngáp dài
-Lên đây nằm với a!
-Không, e còn phải chông a nữa!
-Thế e có yêu a không?
-Dạ..có!
-Nghe lời a, lên đây nằm!
-Dạ!
E trèo lên nằm luôn, nó ngồi dậy nhích ra mép giường để nhường cho e
-Ngủ đi e! E sẽ thấy dễ chịu khi tỉnh dậy đó!
-Vậy còn a?
-A khoẻ rồi, con trai ngủ nhiều không tốt! Ba e đã giao cho a rồi, với lại e là người yêu a, a sẽ chăm sóc cho e!
-Dạ! Hihi!
-Nhưng đừng tưởng bở nha cô Bống. Cô mà hư là tôi tụt quần ra đánh đít rồi cho cô bơi trong chảo mỡ đó hehe!
-Đáng gét! A dám không? E vênh mặt lên lườm lườm nó
-Không hìhì! Ai nỡ làm vậy với một thiên thần như e chứ! Thôi ngoan nào ngủ đi!
-Dạ! Hihi!
E cười rồi nhắm mắt và 5p sau đã tít như bi, e ngủ nhìn đẹp lắm, nó đưa tay vuốt lọn tóc mềm óng ả của e. Ngồi ngắm e ngủ mà không biết chán mắt. Đến giờ nó vẫn không tin được giữa nó và e-chàng sinh viên nhà nghèo và cô bé tiểu thư giàu có lại xuất hiện một thứ mà người đời hết lòng ca tụng: đó là TÌNH YÊU. Nó là người không mê tín nhưng nó tin vào chữ duyên và chữ phận! Nó cảm ơn ông Trời đã cho nó được gặp e và cả ba e nữa. Đối với e, đó là chữ duyên phận và sẽ là cả nợ nữa. Còn đối với bác Long ba e, đó là một cuộc tái ngộ đầy bất ngờ…