Hai bên hỗn chiến, nó đã hạ được ba đứa nhưng cũng ăn khá gậy vào lưng và chân, tuy thế nhưng toàn bọn ẻo lả nên nó không thấm lắm. Thằng PH và ba tên còn lại đang hằm hằm đứng đối diệ nó
-Vútttt phập! A.A.A!
Một con dao từ đằng sau nó bay ra cắm trúng đùi một thằng bên kia. Tất cả quay lại, e đang ngồi trên xe, bên cạnh là năm người mặc cây đen toàn tập
-Các a đập chết lũ chó cho e!
E chỉ mặt thằng PH mà quát, năm anh kia lao đến
-Thôi kệ! Trước giờ mình thế nào thì như thế, dân quê chân chất mà!
Nó thở dài thấp thỏm. Đang đọc quyển tạp chí thì tiếng e rõ to từ ngoài vọng vào
-Dạ, ba đã đến!
-Ukm, con gái! Cậu ấy nằm phòng này à?
-Dạ!
Cánh cửa phòng mở ra, trống ngực nó đập thình thịch, e và ba e đi vào
-Ơ...ơ..bác..bác...Long! Nó tròn xoe mắt há hốc miệng ra
-Chào chàng trai! Bác cháu ta lại gặp nhau rồi! Ông cười hiền từ nhìn nó
-Ơ! Vậy là ba và a đã quen biết từ trước rồi ạ? E cũng ngạc nhiên không kém
-Ukm, con gái! Đây chính là người thanh niên đã cứu ba, người mà thống kê chi li từng tí một trong ví cuả ba, ba đã kể cho con đó!
-Dạ! Đôi mắt e long lanh nhìn nó
-Trái Đất quả là tròn con nhỉ!
-Dạ! Hihi! Nó gượng cười
-Con thấy sao rồi?
-Dạ con ổn bác ạ!
-Ukm!
-Con cảm ơn bác đã đến thăm con!
-Không có gì đâu! Mà ta xin lỗi đã không mua gì đến đây, nhưng ta nghĩ con gái ta chăm sóc con cả đêm qua đã thay cho món quà của ta rồi! Nhất con đó Bảo Nam, đến ta là bố đẻ lúc bệnh mà không được chăm bẵm như thế....