Thật trùng hợp, khi tôi đang tìm kiếm một lý do thích hợp để mời chào Phương Thục Nhã thì cô ấy đã tự mình tìm tới tôi, nói rằng công việc đang làm không suôn sẻ, và muốn tôi giúp cô ấy xem có vị trí nào thích hợp không.
Tôi cũng không khách khí, thuận lý thành chương mà biến cô nàng thành thư ký cho anh hai.
Anh hai là người hiểu chuyện, chỉ cần tôi vừa đặt Phương Thục Nhã vào tay anh là anh đã biết phải làm gì.
Chẳng cần tới sự can thiệp của tôi, anh đã thuận lợi hoàn thành đàm phán với Phương thị, đem về một lượng nhân lực cùng tài chính đáng kể.
Tất nhiên, những chuyện này là vượt ngoài khả năng của Phương Thục Nhã, cô chỉ đơn giản là kíp nổ mà thôi.
Ví dụ như một sự kiện cắt băng khánh thành nào đó có sự tham gia của cả hai bên, hay một cuộc họp chính trị và kinh doanh do lãnh đạo các ban ngành liên quan chủ trì, hoặc thậm chí là lúc đứng trong toilet giải lao hút thuốc, ai đó phát hiện mình có người quen chung, phụ tá của anh là em gái của tôi gì gì đấy mà rảnh rỗi cùng nhau hàn huyên.
Đôi ba lần như thế thì kiểu gì cũng có cơ hội tiếp xúc để người lạ thành người quen, thuận thế ném ra một cành ô-liu.
Song phương thấy việc này đôi bên cùng có lợi, dành một khoảng thời gian nhất định để điều tra lý lịch cùng gia cảnh của đối phương, xác nhận không có bẫy cũng không có nguy hiểm gì bèn cứ vậy mà nên chuyện.
Phương Thục Nhã còn đang ngơ ngác đã đùng một cái nhảy từ trợ lý cấp cao của công ty thành đại diện của một nhà đầu tư lớn trong ngành công nghiệp xây dựng, bản thân cô cũng không biết vai trò của mình trong quá trình này hay là đủ loại động thái đằng sau nó.
May mắn thay, tuy là một cô gái ngây thơ nhưng gia cảnh xác định cô không thể ngu ngốc.
Nếu không thì với tính cách khinh người của mình, cô nhất định sẽ không vào đại học Q.
Mà đối với loại công việc không mấy liên quan đến nghiệp vụ hậu cần, cô làm việc cũng có thể gọi là đâu ra đấy.
Đáng tiếc là dù đã ở bên nhau sớm tối mấy tháng rồi, cô và anh hai tôi vẫn không hề có chút hảo cảm nào.
Quả nhiên, ấn tượng đầu tiên đối với người ta thật sự rất quan trọng.
:)
9.
2
Vì đã giải quyết hết mọi nỗi âu lo, mà tọa độ đích cũng đã được thiết lập, nên tôi từ nay về sau chỉ cần tập trung hết mình.
Việc xây dựng toàn bộ nền tảng thương mại điện tử mất gấp đôi thời gian tôi đã dự tính.
Trong ba năm, có khoảng bốn tháng là tôi dứt khoát từ bỏ tất cả những thứ tôi đang giải quyết và tập trung vào phát triển nền tảng.
Điều này khiến anh hai tôi lại cáu tiết, thẳng thừng mắng tôi là “được một mất mười”.
Cũng vào lúc đó, công ty của Triệu Lỗi cũng tiến vào một bước ngoặt lớn, tuy nguyên do cũng không có gì đáng tự hào lắm.
Mới đầu Triệu Lỗi chỉ nhận được chút công tác vệ sĩ tư nhân, nhưng dần dà có chút tăm tiếng, quen biết nhiều người, nhất định sẽ có khách sộp tới cửa, từ đó sẽ có những mối ngon hơn như bảo vệ triển lãm, bảo vệ sự kiện quy mô lớn.
Bản chất Triệu Lỗi vốn là nghiêm túc, giản dị.
Thấy có người tin tưởng anh, nguyện ý để anh bảo vệ gia sản cùng tính mạng của họ là anh sẽ một mực hết mình.
Mỗi lần có sự kiện gì lớn là anh lại mở miệng xin phép tôi ở lại hội trường, thậm chí là đi công tác nơi khác mấy ngày mấy đêm cũng không về.
Lúc tôi bề bộn công việc, nhất là vào giai đoạn quan trọng của việc xây dựng nền tảng, tôi cũng ‘thấu tình đạt lý’ mà đồng ý yêu cầu của anh, dù sao thì bản thân tôi cũng không về nhà được.
Vấn đề là sau khi nền tảng thương mại điện tử bắt đầu thành hình, thời gian về nhà hàng tháng của tôi đã nhiều hơn, nhưng thời gian không về nhà của Triệu Lỗi thì vẫn dài như vậy, thậm chí còn nhiều hơn trước.
Một tuần, tôi đợi liên tục bốn ngày, anh cũng chỉ cứ tối đến mới gọi điện báo lý do không về được.
Tôi có thể đợi, nhưng cậu nhỏ dưới người tôi không cam lòng chờ đợi.
Cứ tích tụ hoài cũng khiến cho máu nóng của tôi nổi lên.
Bộc phát là vào một buổi tối mùa thu, một lần nữa tôi lại nhận được điện thoại của Triệu Lỗi báo tối nay anh không thể về nhà.
Nhìn về phía bóng hồng tàn lụi cuối chân trời ngoài cửa sổ, tôi hít sâu một hơi cũng không tài nào khắc chế nổi nỗi phẫn nộ trong lòng, nên đành đứng dậy đi xuống cầu thang và lao thẳng đến văn phòng của anh.
Bất chấp sự ngăn cản của thư ký, tôi đạp tung cánh cửa phòng làm việc của anh ra.
Trùng hợp thay, anh đang ở đó, trước bàn làm việc của anh là ba người đang vây quanh, rõ ràng là đang tổ chức một cuộc họp nhỏ nội bộ.
Trong đó có hai người là người mới đến, có một người là do tôi phân phối từ trước cho Triệu Lỗi nên biết tôi là ai.
Do động thái của tôi quá lớn nên mấy người đàn ông cao to ngoài cửa đã lặng lẽ tiếp cận tôi.
Họ rất khéo léo trong việc lấn lướt, cũng không hề hùng hổ dọa người mà chỉ là bí mật tiếp cận tôi.
Lúc ấy tôi cũng không biết đây là những người Triệu Lỗi đã ‘tuyển mộ’ mà anh hai tôi đã nhắc qua, nói cách khác là ‘đồng đội cũ’ của anh.
Triệu Lỗi thấy thế lập tức ngăn họ lại, cũng ra hiệu cho họ rời đi luôn.
Đợi đến khi mọi người đã rời đi, tôi liền ôm lấy Triệu Lỗi, và trước khi anh có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào, tôi đã đè anh lên ghế sếp trong phòng, dùng mọi ham muốn của mình để chơi anh.
Sau đó, hai chân dài vững chãi của anh xoạc ra hai bên, đạp lên tay vịn ghế, không tài nào khép lại được.
Cơ thể anh không ngừng run rẩy theo dư vị tình ái, mà miệng anh thì cũng không ngừng lầm bầm mắng chửi tôi.
Bình thường anh là sẽ không mắng tôi đâu, chắc là do lần này hơi có chút cảm xúc —— cách nhau chưa đầy 20 mét, nhưng cách nhau không quá một ô cửa, bạn bè của anh đang lo cho anh, phụ tá đắc lực của anh đang chờ anh tiếp tục cuộc họp bị gián đoạn.
Mà anh thì chỉ có thể mở rộng cơ thể, dựa vào chiếc ghế văn phòng quen thuộc, cố gắng kiểm soát sức mạnh của cơ thể có thể dễ dàng đánh gục tôi, không chút phản kháng mà bị tôi hung hăng chơi.
9.
3
Phát tiết xong, tâm tình của tôi cũng tốt hơn nhiều, ngồi trên ghế sô pha trong góc phòng nhìn Triệu Lỗi đang tìm cái quần lót không biết đã bị tôi ném đi đâu..
ngôn tình hoàn
Tôi cầm một ít tài liệu đang thảo luận trên bàn của bọn họ lên xem, càng xem càng thấy tâm trạng mới tốt lên của mình lại tệ đi rồi.
Họ đang thảo luận về một số khách hàng tiềm năng / cơ hội kinh doanh và sắp xếp công việc trong vài tháng tới.
Nếu kế hoạch trên được thực hiện, lịch trình của Triệu Lỗi sẽ ngày càng… dày đặc hơn.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình mấy năm qua đã quên chú ý đến “sự nghiệp” của Triệu Lỗi, không giúp anh chèo lái thương nghiệp.
Ngày đầu tiên giao công ty cho anh, tôi đã nói sẽ nhắc nhở anh những việc cần làm, nhưng cũng chỉ làm năm rưỡi.
Sau này thấy anh không có sai sót gì lớn nữa, thậm chí còn bắt đầu có lợi nhuận nên tôi cũng không hỏi đến, chuyên tâm vào công việc của mình, mặc anh dùng thói quen trong quân đội của mình mà quản lý công ty, việc gì cũng phải thủ công, tự tay mình làm.
Cho nên dù thân là ‘tổng giám đốc’, anh cũng vẫn phải xung phong ‘ra trận liều chết’.
Hóa ra tình trạng dục cầu bất mãn của tôi là do tự tôi gây ra.
-_,-
Vừa nghĩ tới, Triệu Lỗi đã mặc quần áo chỉnh tề, cả người không còn chút dấu vết hoan ái ban nãy.
Tôi nâng tập tài liệu trên tay anh lên trước khi anh hạ lệnh đuổi khách, nghiêm túc nói: “Chuyện công ty, tôi có lời muốn nói với anh.”
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt tôi, suy ngẫm một lúc lâu mới đi mở cửa, an ủi bạn bè và cấp dưới của mình, để họ lo chuyện của mình trước đã.
Nhìn cách anh dè chừng, tôi chỉ có thể thể tốc chiến tốc thắng, dành hơn 2 giờ đồng hồ để tìm hiểu hiện trạng của công ty, lắng nghe các câu trả lời hệ thống và có trật tự của anh, tính toán đã đến lúc trang bị cho cái sản nghiệp này một bộ động cơ rồi.
Khoảng 9 giờ tối, tôi trở lại văn phòng và gọi cho Xảo Lộc.
Cậu ta là bạn học cũ của tôi, mới gặp thì tôi vì cái tên kỳ lạ của cậu ta mà nhớ kỹ người này.
Cậu ta học chuyên ngành ngôn ngữ Anh.
Nhà cậu ta hai vị phụ huynh đều là sau khi ở tốt nghiệp ở lại trường, tiếp tục nghiệp học thuật, nhưng cậu ta thì lại đi theo con đường kinh doanh, mà cũng có năng khiếu về lĩnh vực này.
Vậy cho nên cậu ta thường xuyên bị tôi áp bách khai thác đủ loại đất, mà việc xây dựng nền tảng thương mại thì cũng không thể không kể công cậu ta được.
Với cậu ta mà nói thì đây cũng là lợi nhuận lớn hơn, không khác gì đầu cơ trục lợi vé xe lửa.
Lúc trả lời điện thoại tôi, hẳn cậu ta mới về đến nhà.
Thấy tôi nói muốn cậu ta về văn phòng thì trầm mặc một lát, sau đó mới đáp lại một tiếng “Okay”.
Chắc trong đầu cậu ta giờ đang cầm một con bù nhìn nhỏ dán tên tôi rồi cầm kim châm liên tục đâm nó đấy..