Hạnh Phúc Muộn Màng

Chương 8



Lúc tôi về đến nhà, Triệu Lỗi vẫn chưa về. 
Kể từ năm cuối cấp, trong nhà thuê thêm giúp việc.

Họ đến lúc 2 giờ chiều và rời đi lúc 4 giờ chiều.

Tôi và Triệu Lỗi đều bận rộn lại cũng không giỏi dọn dẹp nhà cửa.

Vậy nên vì không chiếm thời gian trên giường thì đây là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này tôi đang ngồi trên sô pha dưới ánh đèn mờ ảo.

Thức ăn do giúp việc làm để lại trên bàn giờ đã nguội lạnh.

Trước đây ai về thì tự mình hâm nóng mà ăn, hôm nay thế nhưng lại trông thật chướng mắt làm sao.
Bản thân tôi năm nay cũng không thể đảm bảo việc sẽ về nhà mỗi đêm.

Công ty của hai anh em đang dần khởi sắc, lại đúng lúc đợt bất động sản đầu tiên chín muồi nên trước mặt tôi là vô vàn hội nghị và tài liệu chất đống cần phải xem xét chi tiết, tỉ mỉ, lại còn phải chuẩn bị luận án tốt nghiệp.


Vì thế mà khoảng thời gian vừa rồi tôi chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng làm việc, tỉnh giấc là lại tiếp tục bắt tay vào làm.
Bởi vì công ty an ninh của Triệu Lỗi mới thành lập, còn chưa đi vào quỹ đạo, nên ngày nào anh cũng phải về nhà muộn.

May mà tôi đã quy định anh muộn thế nào cũng phải về, tránh hôm nào tôi về mà lại không gặp được anh. 
Lúc tôi đang hối hận tại sao trước khi về không xuống văn phòng dưới tầng kiểm tra, biết đâu lại có thể cùng anh về, thì có tiếng chìa khóa phát ra từ cửa ra vào.

Triệu Lỗi đẩy cửa bước vào. 
Trên người anh nồng nặc mùi rượu, chắc là vừa đi ăn tiệc ở đâu về.

Anh thấy tôi trầm mặc ngồi một mình trên sô pha mà không bật đèn thì cũng chỉ đóng cửa lại rồi bật điện lên, bắt đầu cởi quần áo từ cửa ra vào, đi về phía phòng tắm. 
Lúc tắm, anh không bao giờ đóng cửa.

Mới đầu là do yêu cầu của tôi, hiện tại đã trở thành thói quen.
Tôi đứng lên đi tới, dựa vào khung cửa phòng tắm thưởng thức bộ dạng tắm rửa của anh.

Trong hơi nóng mờ mịt, tôi không khỏi nhớ lại lần đầu thấy anh: 
Trong căn phòng ở câu lạc bộ, anh là trai bao, còn tôi là khách làng chơi.

Tôi cầm ly rượu nhìn anh vào phòng tắm, nhìn nước chảy dọc theo làn da lúa mì, dọc theo các đường cơ, từ đầu đến tận lưng, sau đó đi ngang qua bờ mông cũng hai cái hốc nhỏ ngang eo, rồi cuối cùng rơi khỏi bắp đùi anh mà nhỏ giọt xuống sàn. 
Hóa ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cứ thế mà thu hút tôi.
Tôi quay lại tủ lạnh trong bếp lấy một chai bia, cũng không cởi quần áo mà bước vào phòng tắm lần nữa.

Dòng nước từ trên xuống làm ướt quần áo của tôi, dán lên người Triệu Lỗi. 
Với sự cảnh giác của anh, sao mà anh lại không nhận ra hành động của tôi? Nhưng anh cũng không chống cự mà cứ mặc kệ. 
Một tay tôi cầm bia, tay kia đè anh lên tường gạch men sứ, để nước không tạt vào người anh nữa, rồi dùng miệng cắn mở nắp chai, rót bia từ từ dọc lưng anh xuống.

Tôi cúi đầu, dọc theo đường bia chảy mà hôn mút da thịt sau gáy cùng với trên lưng anh. 
Mới đầu vì bia lạnh mà anh theo bản năng giãy dụa, mãi cho đến khi cảm nhận được môi lưỡi của tôi, anh mới bình tĩnh lại, ngẩng cổ, tập trung tận hưởng vuốt ve của tôi.
Cứ như thế, nương theo mùi hương trên người Triệu Lỗi, tôi uống hết một lon bia rồi bắn vào trong người anh. 
8.

2
Sau khi cao triều đi qua, tôi đã tỉnh táo lại không ít, tựa ở trên người anh mà hồi phục hô hấp của mình.
Sự phiền muộn lúc vừa vào cửa ngoài ý muốn đã được phóng thích, cùng với tưởng tượng của tôi không giống nhau —— lúc ở văn phòng của anh hai tôi đã cân nhắc qua, mặc dù đêm nay đã tính sẽ hành sự, cũng tất nhiên là muốn có chút hung hãn, dù không phải là kiểu tra tấn, nhưng ít nhất không phải là lại để cho anh cũng có thể thoải mái như bây giờ.
Có lẽ quả thực là đã có thương tiếc nên tôi cứ như vậy ôm anh vào trong ngực, mượn rượu mượn cồn tỏa ra nhiệt lực, toàn thân ấm áp, thỏa mãn đến không nói nên lời.

Sau khi trở lại giường, tôi không nhịn được lại cùng anh làm thêm một lần.
Lần này có chút mãnh liệt hơn một chút, cường độ mạnh yếu khống chế không được tốt lắm, khiến cái lỗ phía sau của anh đều sưng lên rồi, tôi ghé vào mông anh nhìn kỹ, nó đỏ au mà như một cái miệng nhỏ cong lên.
Vốn nghĩ là sẽ cùng anh nói chuyện, cũng là muốn giáo huấn anh chút ít để anh bớt suy nghĩ, hơn nữa còn chuẩn bị trừng trị anh cho hả giận; kết quả việc gì tôi cũng chẳng làm, sau khi phát tiết thì cũng chỉ vùi đầu vào vai anh, cắn mấy ngụm cơ bắp rắn chắc rồi ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời đỏ rực phía xa đã chiếu lộ ⅓ khuôn mặt, như con khổng tước xòe đuôi tản ra những chùm sáng li ti.

Triệu Lỗi đã tỉnh dậy, đứng trước tủ quần áo mặc quần.
Tôi nhìn cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của anh, trong lòng bất chợt sáng lên, quyết định sẽ không cùng anh nói chuyện hay truy cứu cái gì nữa, sổ sách tài khoản anh thích thì để anh giữ đi, dù sao tôi cũng đã làm công tác dự phòng, về sau sẽ không có gì phải lo lắng cả.
Một người cho dù là đang nuôi một con chó, chỉ cần bình thường bảo vệ chăm sóc nó, cho dù vô tình bị bắt mất, tất nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của người đó đối với nó, huống chi là tình cảm tôi đối với Triệu Lỗi?
Sau khi tôi hạ quyết tâm, làn gió sớm buổi sáng từ cửa sổ thổi vào có vẻ đặc biệt tươi mát.

Nhiều năm qua tôi đã hình thành một thói quen —— bất kể tối hôm trước có ngủ trễ cỡ nào (trừ khi thức đêm) thì sáng hôm sau tôi đều sẽ thức dậy sớm cùng anh, cùng ăn sáng rồi lại cùng ra ngoài chạy bộ như thường lệ.
8.

3
Đồ án tốt nghiệp của tôi được nộp đúng hạn vào đầu tháng 5, nhưng do bận việc kinh doanh nên lực học của tôi không còn như lúc mới nhập học, thành ra chỉ đạt loại giỏi chứ không đứng vào hàng ngũ xuất sắc.
Tất nhiên là với một trường đại học lắm nhân tài như trường Q thì đây cũng là một thành tích khá tốt. 
Anh hai có ý khuyên tôi nên ngay lập tập trung 24/24 vào công việc kinh doanh của công ty.

Anh đã mua quyền phát triển đất ở một số thành phố lớn trên cả nước để xây dựng dự án nên đang gấp chuyện kiếm người làm công.  
Thế nhưng ý tôi lại là muốn tham gia ngành thương mại điện tử.

Đầu tiên là vì lô bất động sản đầu tiên đã được bán (dân sự) hoặc cho thuê (thương mại).

Nhân tài bồi dưỡng trong nội bộ cũng đã có thể phát huy tác dụng, những người chủ chốt đều có chuyên môn và tài năng, những mối nối kênh cần thiết đều đã được mở ra.

Mà một khi đã thành công, có thể theo cùng một mô hình để đối phó với các trường hợp khẩn cấp, nên về mặt lý thuyết sẽ không có vấn đề gì lớn;
Thứ hai, thương mại điện tử chắc chắn sẽ là hướng phát triển của B2C* trong tương lai.

Tôi xuất thân từ nền tảng công nghệ thông tin, mắt thấy không thể lay chuyển tình trạng của một số nhà khai thác đã thành thục trong nước lại cũng không muốn ăn xin với họ nên chỉ có cách là tìm lối tắt khác.
*B2C là một mô hình kinh doanh, sử dụng riêng trong lĩnh vực thương mại điện tử (e-commerce).

B2C là thuật ngữ viết tắt của business-to-consumer, ý chỉ kinh doanh cho đối tượng khách hàng là người tiêu dùng cá nhân.
Ý tưởng này vừa được đề xuất, suýt chút nữa đã khiến anh hai tôi giận đến nội thương —— anh chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng, nói đáng ra anh nên biết từ sớm là tôi là kẻ không thể ổn định một chỗ, nay kiếm được một chút tiền đã muốn tiêu xài hoang phí, lúc trước anh nhất định là bị mỡ lợn làm mờ con mắt mới đi hợp tác với tôi, vân vân và vê vê. 
Tôi sờ sờ cái mũi rồi ngó lơ anh.


Anh hai tôi ấy mà, bị anh mắng mấy câu biết đâu còn có thể hoạt huyết, khử ứ huyết, bình can ngưng kết gì gì đấy… Huống chi tôi cũng không quan tâm chuyện công ty lắm, chỉ coi nó như là một việc tiêu hao năng lực như chuyện đến trường mà thôi. 
Thực ra, những gì không thể nói với anh ấy lại là một nỗi lo thầm kín khác của tôi.
Bất động sản không thể tồn tại suốt đời, mà đây còn là một ngành liên quan mật thiết đến các chính sách của chính quyền địa phương.

Một khi quyền lực cơ bản trong chính phủ suy giảm, cần cải tổ thì nhất định sẽ là một thảm họa kinh hoàng. 
Bây giờ ông nội và ông ngoại tôi đều chưa về hưu, sự nghiệp của bố mẹ tôi đang ở thời hoàng kim, làm việc gì cũng có vẻ thuận lợi cho tôi và anh tôi, nhìn bề ngoài thì có vẻ có thể tồn tại rất lâu nhưng tôi có kinh nghiệm, cũng hiểu tòa nhà càng cao, càng nhiều đất, thì lại càng dễ bị lật đổ trong tích tắc.
Tôi phải tìm ra một ngành công nghiệp tư nhân thuần túy, ít bị ảnh hưởng bởi chính phủ và các chính sách và có thể hoạt động độc lập với nền tảng gia đình, chí ít thì nó cũng trông có vẻ như là kinh doanh độc lập, để cái chiến hạm của gia đình tôi có thể có một cái phao cứu sinh.
Đây cũng là lý do tại sao năm đó tôi lại chọn công nghệ thông tin làm nguyện vọng một —— cái nghề này, hoặc là những ngành phái sinh của nghề này, sẽ phát triển nhanh chóng trong 20 năm tới, và vốn truyền thống cũng sẽ không kịp kìm hãm chúng, khiến cho các công ty “mới nổi” có thể ngoi đầu lên.
Nếu anh hai tôi có vấn đề gì, tôi còn dư địa để nhanh chóng chuyển vốn, chấm dứt ngành bất động sản, thoát ra khỏi lĩnh vực này.
Hiện tại, tôi không thể đợi cho đến khi công ty đi đúng hướng với nền tảng vững chắc rồi mới tham gia vào lĩnh vực thương mại điện tử.

Tôi chỉ có thể chấp nhận rủi ro, rút một chỗ vốn ít nhất có thể khỏi chuỗi vốn vốn đã eo hẹp để đầu tư.
Thị trường luôn có giai đoạn trỗi dậy và giai đoạn suy thoái, nó sẽ không đợi chúng ta.

Mà giai đoạn mới nổi không can thiệp, đợi đến khi thị trường đỏ gay gắt mới tranh nhau miếng bánh thì đã là quá muộn rồi.
Cũng may lương tâm của tôi không bị tổn hại lớn.

Tôi biết việc này quả thực là mạo hiểm, gian hàng quá lớn, dây chuyền vốn có nguy cơ đứt, anh cả sức lực có hạn, không quá vững chắc, vậy nên tôi cũng không thể hoàn toàn bỏ rơi anh, phải tìm cho anh một chỗ dựa vững chãi mới được. 
Sàng đến sàng đi, Phương Thục Nhã nhảy vào tầm mắt tôi.
Gia đình cô theo đường lối chính trị thuần túy, một trong hai anh trai đi lính, anh còn lại thì làm quan, chỉ còn cô là người con gái duy nhất nên trong nhà không đặt nặng gì, sau khi tốt nghiệp ra trường hẳn sẽ đi làm công cho người khác. 
Nếu có thể liên kết cùng Phương thị, tức là cho Phương thị một con đường kinh doanh khác, thì sẽ có thể củng cố chỗ đứng của chúng tôi trong chính phủ và tăng các kênh tài chính góp vốn lên, vậy thì cớ sao mà không làm?
Mặt khác, trong trí nhớ mơ hồ của tôi thì hình như đời trước, Phương Quân Lương, anh của Phương Thục Nhã là bên đảng đối lập với anh hai tôi.

Nhưng vì khi đó tôi thờ ơ với chính trị và việc chính sự của anh hai nên tôi cũng không để ý mấy, vì thế mà cũng không hiểu rõ khúc mắc trong chuyện này lắm, chỉ là đã từng nghe thấy trưởng bối và anh nhắc tới cũng nhiều lần lắm rồi nên mới có chút ấn tượng mà thôi. 
Tôi không thể chắc chắn nên chỉ dám đặt chút hy vọng.

Nếu hiện tại anh hai và nhà họ Phương có quan hệ hợp tác thì chuyện sau này hẳn sẽ thay đổi. 
Vì vậy, đứng trước ánh mắt bất mãn cùng nước miếng mắng mỏ của anh hai, tôi bắt đầu tính cách lừa gạt thiếu nữ ngây thơ kia cho anh hai tôi..