Đại doanh của quân Tào nằm dọc theo bờ sông cũng khoảng mười dặm. Chiến sự ở Hà Nội đã tiến vào hồi kết, Tiết Hồng và Khôi Cố mặc dù còn đang kiên trì, nhưng mọi người đều có thể nhìn ta, bọn chúng cũng đang mất đi dần sức lực.
Khôi Cố tụ tập tại thành Nam Dương, cũng là Tu Vũ Phụ thành, như vậy sẽ có thể hô ứng dễ dàng với Tiết Hồng. Chỉ có điều, lòng quân dao động, cộng thêm trước đó liên tục chiến liên tục bại, phản quân sớm đã không còn lòng dạ nào mà tiếp tục chiến, Tào Tháo cũng vừa đúng lúc đình chỉ thế tiến công, lão mệnh Từ Hoảng, Tào Hồng tiếp tục vây Khôi Cố thành Nam Dương, nhưng thái độ của Khôi Cố thì không còn cứng rắn như trước, y lệnh cho Tư Mã Lãng đến chiêu hàng. Tư Mã Lãng không chỉ là người Hà Nội, mà còn là trưởng tử của dòng họ Tư Mã. Uy danh của Tư Mã thị ở vùng Hà Nội này, không ai không biết. Tiết Hồng và Tư Mã thị vốn là cũng có quan hệ, sau khi gặp Tư Mã Lãng, thái độ cũng trở nên mờ ám. Theo phỏng đoán của Tào Tháo, Tiết Hồng đã có ý đầu hàng, nhưng chỉ là không có cách nào lập tức quyết định.
Một khi đã như vậy, dứt khoát phải tác động thêm. Tào Tháo rất vui vẻ, hạ lệnh Tào Hồng, Từ Hoảng, trong vòng ba ngày phải phá được thành Nam Dương, lấy uy để đe dọa Tiết Hồng. Còn lão thì dẫn quân tụ tập ở Võ Đức, dừng việc công kích chủ thành Tu Võ lại. Tiết Hồng cho dù có ý kết hợp với Khôi Cố đánh gọng kìm, nhưng dựa vào lực của Từ Hoảng và Tào Hồng, thì Tiết Hồng có mơ cũng không thực hiện được.
Chỉ cần giết được Khôi Cố, chiêu hàng Tiết Hồng, chiến trận ở Hà Nội sẽ có thể bình định được.
Trận chiến này bắt đầu từ đầu tháng ba, đến nay đã hơn hai mươi ngày, Tào Tháo thật sự là không muốn kéo dài thêm nữa. Tuy nhiên, theo tin tức truyền đến từ Hứa Đô, khiến tâm trạng vui mừng của Tào Tháo bỗng chốc tan thành mây khói!
- Tên Lưu Sấm đó đã chạy thoát rồi?
Trên mặt Tào Tháo lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
- Sao lại có thể để hắn chạy thoát được. Nhiều người theo dõi hắn như vậy, không lẽ hắn mọc cánh mà bay sao?
- Chủ Công, kẻ này vô cùng xảo trá.
Đổng Chiêu vẻ mặt khổ sở nói:
- Lúc trước khi hắn ở Trọng Tu Phủ thì đã đào một địa đạo nối thẳng đến Trường Xã. Lúc đó Trường Xã trưởng đã hỏi hắn, sao lại chọn vị trí hẻo lánh như vậy, rồi mời hắn lựa chọn một chỗ khác, nhưng cuối cùng Lưu Sấm...Không ai ngờ được rằng hắn là kẻ xảo trá đến như vậy, ngay khi ở Hứa Đô hắn đã tính đến việc này, đúng là cũng khá lợi hại.
- Vậy hắn chạy trốn từ chỗ nào?
- Nghe nói là hướng theo phía bắc, đi qua sông.
- Qua sông?
Tào Tháo mở to hai mắt:
- Ngươi nói là Lưu Sấm thoát đi từ Hà Nội?
- Đúng vậy!
Tào Tháo không kìm nổi hít sâu một hơi, nếu nói như vậy, tên Lưu Sấm này gần như là trốn đi ngay trước mắt lão.
Cũng khó trách, Hà Nội hiện giờ đang thời kì chiến loạn, Tào Thào bận việc tiêu diệt Khôi Cố và Tiết Hồng, cho nên sẽ khó tránh khỏi việc nới lỏng ở địa phương khác. Từ đó, đám người Lưu Sấm có thể giả mạo để chạy trốn, căn bản sẽ không khiến cho quan địa phương chú ý. Chỉ có điều, hắn không trở về Bắc Hải mà lại đi theo hướng bắc, là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn lại bỏ qua cơ nghiệp ở Bắc Hải mà nương nhờ Viên Thiệu? Tào Tháo tâm tư rối bời....
- Công nhân, đi từ Trường Xã lên phía bắc rồi qua sông, các quan ải ở giữa đó đều rất mạnh. Hình Sơn Quan, huyện Mật và Tân Trinh, Toàn Môn Quan, Đại Phi Sơn và Thành Cao…Nhiều quan ải như vậy, sao lại không thể ngăn được đoàn người Lưu Sấm lại?
Đổng Chiêu lộ ra vẻ xấu hổ, hạ giọng nói:
- Không dối gạt Phụng Hiếu, đúng là sự sơ sót của chúng ta.
Tất cả mọi người đều nghĩ không có khả năng xuất hiện quân địch ở Hà Lạc, cho nên khó tránh khỏi sẽ có sự lơi lỏng. Mà tên Lưu Sấm đó, hắn lại nhân cơ hội này đánh khiến ta trở tay không kịp. Hắn trước giả mạo bộ khúc của Diệu Tài tướng quân, cấu kết với Quân Hầu Ngô Ban ở Hình Sơn Quan. Rồi sau đó lại cầm binh phù của Tư Không, tự mình đi qua Vị Thủy. Theo bẩm báo của Diệu Tài tướng quân, tên Lưu Sấm này dùng nhiều chiêu hiểm, lừa dối để mở Toàn Môn Quan và Thành Cao, giết hai vị tướng quân là Biện Hỉ và Thái Dương …rồi sau đó lại qua sông bằng thuyền ở cửa Đại Hà, sau khi qua sông rồi thì đốt thuyền ở bên bờ bắc.
- Từ đã, ta nhớ là dọc theo bờ sông đều đã bị quản lý, vậy thì thuyề ở đâu ra?
- Chuyện này…Văn Nhược đã mệnh cho Bá Ninh và Văn Liệt bắt tay vào điều tra, theo phỏng đoán, thuyền này chắc hẳn là đến từ vùng thượng du, vùng Mạnh Tân.
Đổng Chiêu hồi báo rất rõ, mà Quách Gia cũng hỏi rất cẩn thận. Tào Tháo không hề nói gì, cầm lấy bức thư mà Tuân Úc và Hạ Hầu Uyên gửi tới, trầm ngâm không nói.
- Công Nhân, ngươi lập tức phái người đi tới Thái Sơn, lệnh Tử Hiếu chỉnh đốn lại và sắp đặt quân mã, mệnh Tang Bá đóng quân ở Tranh Vanh cốc, không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Chủ công…
- Lần này Lưu Sấm đã dùng nhiều kế hay, có lẽ là chúng ta đã quá khinh thường hắn rồi.
Tào Tháo đứng lên, cầm trong tay hai phong thư, đưa cho Quách Gia và Đổng Chiêu. Quách Gia và Đổng Chiêu nhận lấy thư, sau khi đọc qua một lượt, trên mặt đều toát ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, hai người đổi thư cho nhau, nhìn lướt qua nội dung trên đó.
- Tên Lưu Sấm này, rốt cục là có ý gì?
Đổng Chiêu ngạc nhiên mở miệng nói:
- Trong thư Văn Nhực nói, trong phòng sách của Lưu Sấm, phát hiện ra bản vẽ của yên ngựa; Diệu Tài lại tìm được hơn trăm đôi ngựa bên sông lớn có sử dụng loại yên ngựa kiểu mới này?
- Đây là quà hắn tặng ta…
Trong mắt Tào Tháo, hiện lên chút ý cười.
- Thời gian trước đây, ta ở Hứa Đô mời Huyền Đức, ngồi uống rượu luận anh hùng. Lúc ấy ta cùng với Huyền Đức luận hào kiệt trong thiên hạ, tuy nhiên không hề nhắc đến tiểu tử này. Không phải Huyền Đức không có ý nhắc đến hắn, mà là có ý xem thường hắn. Nhưng hiện giờ xem ra, cả ta và Huyền Đức đều đã quá khinh thường hắn rồi. Tên này can đảm cẩn trọng, còn biết chờ thời cơ, có một phong thái khác biệt. Lần này hắn nguyện tiến đến Hứa Đô, để có thể tránh được việc phải đi đến Bắc Hải, rồi sau đó có thời gian thong dong bố trí. Hắn nghĩ đến bố cục ở Bắc Hải đã chấm dứt, cho nên lúc này mới lựa chọn thoát đi từ Hứa Đô. Thời cơ, dũng cảm, mưu trí…Kẻ này đều nắm gọn ba yếu tố đó trong tay.
Tào Tháo dứt lời, quay đầu cười khổ nói với Quách Gia:
- Sớm biết như vậy, lúc trước ta nên nghe Phụng Hiếu, công tiến Quảng Lăng, giết hắn đi cho rồi.
Nhớ ngày đó, Tào Tháo có nhiều cơ hội lớn giải quyết Lưu Sấm. Nhưng chỉ vì quá đắn đo, đến cuối lại không thể quyết định.
- Chủ công, khi hắn qua sông Vị Thủy cầm binh phù Tư Không, chuyện này không thể không tra.
Tào Tháo lắc đầu:
- Ý của Công Nhân, ta đã hiểu. Nhưng việc này lại không thể tiếp tục điều tra, nếu không chắc chắn tạo nên rung chuyển lớn. Mà nay Viên Thiệu diệt Công Tôn Bá Khuê, đối với Hứa Đô của ta như hổ rình mồi. Nếu lúc này Hứa Đô mà rung chuyển, Viên Thiệu ắt sẽ lợi dụng thời cơ đó. Về phần Văn Nhược, ta tin tưởng chuyện này không liên quan gì đến y. Không chỉ có Văn Nhược. Ta tin rằng đám người Nguyên Thường cũng đang kinh ngạc vì gan to của Lưu Sấm.
Tào Tháo nói xong. Nhìn lại về phía Quách Gia. Đã thấy Quách Gia nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
- Bản thiết kế yên ngựa này…
- Công Nhân, ngươi lập tức trở về Hứa Đô, lệnh cho Văn Nhược bí mật tạo ra ba nghìn chiếc giống bản thiết kế này, rồi giao cho Tử Hòa sở dụng. Mặt khác, lệnh cho Trường Xã trưởng bảo vệ kĩ cho lăng tẩm của vợ chồng Trung Lăng Hầu, rồi sai người trông nom nhà cửa Lưu Phủ cho tốt. Nếu tên Mạnh Ngạn này dâng cho ta lễ vật lớn như vậy. Ta sẽ không thể phụ lòng ý tốt của hắn. Còn nữa, truyền lệnh của ta, phong Nguyên Thường làm Kinh Triệu doãn, lập tức đi tới Trường An…Coi như là ta báo đáp ý tốt của Mạnh Ngạn lần này.
Mệnh lệnh của Tào Tháo liên tục được truyền đi, Đổng Chiêu nhớ kĩ trong lòng, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
- Phụng Hiếu, ngươi thấy ta an bài như vậy có được không?
Quách Gia trầm ngâm hồi lâu, hạ giọng nói:
- Như vậy là ổn rồi, làm vậy sẽ không để tình hình tiếp tục mở rộng. Tuy nhiên Lưu Sấm đã chạy trốn rồi, chủ công sao không thuận nước đẩy thuyền, cho hắn một danh phận? Lần này Lưu Sấm lên phía bắc, mục tiêu đã vô cùng rõ ràng. Lúc trước hắn đến Hứa Đô, đã có tâm lý kéo dài tình hình, giờ nghĩ đến cũng thấy khá rõ ràng, Bắc Hải và Đông Lai không đủ để cầm giữ…Trên đại thể ta có thể đoán ra âm mưu của hắn. Hắn tất nhiên sẽ dùng hai quận Đông Lai và Bắc Hải để đổi lấy một chỗ cư trú ở chỗ Viên Thiệu.
Với trí tuệ của Lưu Sấm, hắn tuyệt nhiên sẽ không chọn những nơi đông đúc và giàu có, Viên Bản Sơ cũng sẽ không đồng ý. Cho nên mục tiêu của hắn không hề đơn giản, mà Đông Lai giáp biển, ta đã từng nghe nói qua, y tạo thuyền ở Hạ Mật, cho nên, nơi mà hắn có khả năng chọn cao nhất chính là U Châu. Mà ở U Châu, chỉ có Lưỡng Liêu là không được Viên Bản Sơ coi trọng…haizz, chắc hẳn chỗ mà hắn chọn là Liêu Đông Liêu Tây gì đó. Tư Không, giờ cho hắn một chức thái thú Liêu Tây, Viên Bản Sơ kia tất sinh lòng kiêng dè.
Tào Tháo nghe được, không kìm nổi cười lớn. Tay lão chỉ Quách Gia nói:
- Người hiểu ta chỉ có Phụng Hiếu.
Nhưng lập tức, khuôn mặt Tào Tháo bỗng biến sắc, hạ giọng nói:
- Nhưng lần này Lưu Sấm trốn thoát, chắc hẳn có rất nhiều quân trợ lực, không thể không đề phòng. Mấu chốt là phải làm cho rõ, hơn ba mươi thuyền đò bên sông kia rốt cuộc từ đâu mà đến? Có thể lập tức tụ tập được hơn ba mươi thuyền đò, nghĩ đến cũng rất có thực lực…lực lượng như thế, không phải là người của Dĩnh Xuyên gây nên, hiện tại ta rất muốn biết, rốt cuộc là ai đang giúp đỡ Lưu Sấm. Còn nữa, trước đây kẻ đã ám sát Lưu Sấm ở dịch quán, có phải cũng là người này âm thầm sắp đặt hay không?
Quách Gia vội vàng đứng dậy:
- Chủ công yên tâm, Gia nhất định sẽ điều tra rõ việc này.
Tào Tháo gật đầu, rồi lại ngồi xuống ghế. Lão lấy hai phong thư từ trên chiếc bàn lên, sau khi đọc lại một lần:
- Lưu Sấm quả là cái họa tâm phúc, trong trường hợp đó nêu ta chọn bắc thượng…Ha ha, tin rằng sẽ không bao lâu, thì cuộc sống của Bản Sơ cũng khó mà có thể bình an. Ha hả, nước cờ lần này của ngươi thật hay, để ta xem xem ngươi sẽ đi tiếp nó như thế nào. Nếu ngươi đã quyết làm vậy, vậy cho ngươi đi, nhưng ngươi chớ để ta thất vọng …